Vào ngày thứ năm dân chúng vây khốn hành dinh Tào Quốc Công, Tào Quốc Công Lý Cảnh Long hạ lệnh: “Đình chỉ thu hồi thuyền biến”, thuyền biên đã thu hồi toàn bộ trả về, lệnh cấm không cần phải nói, cùng tự động hoãn xuống, tất cả đều vui vẻ, hoà hợp êm thấm, dân chúng vui vẻ, quan viên lại yên tâm, quan binh vệ Sở an tâm, chỉ có Thiết Huyễn Thiết Đinh Thạch lo lắng.
Hấn cảm thấy đây là Lý Cảnh Long hướng về phía thể lực địa phương Mân Chiết thỏa hiệp và nhượng bộ, hy sinh uy tín triều đình và lợi ích của triều đình, đối lấy việc quan phủ địa phương và quân đội, dân chúng ủng hộ hắn tiêu diệt, hải tặc, bởi vậy hắn đang làm việc điều tra binh lính bại hoại ở Hàng Châu cùng trở về gấp, bất chấp Lý Cảnh Long là đương triều nhất phẩm Quốc Công gia, Thái tử Thái Phó, Tả quân Đại đô đốc, mặt lúc này đen lên, xuất ra tác phong quan liêu thiết diện vô tư Ngũ quân Đoạn Sự quan của Hắn, cùng lý luận với Lý Cảnh Long một phen.
Lý Cảnh Long tự biết mình đuối lý, ngay từ đầu đã làm ra vẻ mặt tươi cười hòa khí. nhưng Thiết Huyễn không buông tha, hắn cố gắng, muốn Lý Cảnh Long một lần nữa nghiêm khắc chấp hành tám sách lược Tịnh Hải, không đạt mục đích thể không bỏ qua. Chỉ cần đi theo Tào Quốc Công từ giấc ngủ trưa đến lúc Thái tử Thái Phó dùng bữa tối. triệt đế Lý Cảnh Long làm phiền.
“Mang hắn ra ngoài! Đem hán ra ngoài! Một tên không biết tốt xấu!”
Lý Cảnh Long hung dữ phất tay áo, hướng về phía Thiết Huyễn sắc mặt trắng xanh đang vừa mắng mò vừa bị kéo đi.
“Quốc Công gia, một người ngu như vậy, đáng để ngài tức giận sao, Quốc Công gia uống một ngụm trà, hạ bớt cơn giận”.
“Quốc Công gia, ngài ngồi xuống, ta đấm chân cho ngài”.
Bão Cầm, Ty Kỳ, hai tiểu nha đầu như hoa như ngọc vội chạy tới, nùng nịu nói, mặt mày tươi cười, đỡ Lý Cảnh Long đặt lên trên ghế, một người ngồi xồm xuống tháo giầy cho Hắn, một người bưng lên chén trà đến, dùng cái miệng nhỏ nhắn thối thối, mời hắn uống trà.
Lý Cảnh Long thích ý nhắm mắt lại nghĩ: “Hôm nay quân tâm đều đã yên ổn. trải qua một phen chinh đốn của ta, sĩ khí phòng tuyến Đông hải cùng tăng lên, vốn đã đủ, sì khí đại chấn lại có hải tặc Song Tự làm nội ứng, ít ngày nữa rời bến đánh một trận, đến lúc đó, ta san bằng Sở Mễ bang, tốt nhất là bất sống tên Trần Tổ Nghĩa mà Hoàng Thượng treo giải thưởng truy nã, trên đường về trong thuận tay lại diệt Song Tự bang, làm yên bình Đông hải, oai phong trở về kinh sư, Hoàng Thượng mới thật coi trọng ta, Hoàng thái tôn và ta lại gần đây giao hảo phải nói là đứng đầu trong đám võ thần, nói không chừng muốn từ sơn vương phủ chuyến đến ở lại Tào công phủ”.
Lý Cảnh Long nghi đến đây liền nở nụ cười thỏa mãn...
***
Rất nhanh. Chương, Tuyền. Phúc Ninh các thủy sư nhận được quân lệnh của Lý Cảnh Long, lục tục rời bến, đội thuyền xuôi nam bấc thượng, tiêu diệt được ba chiến thuyền lớn trong đó hai chiếc là thương thuyền của Trần Tổ Nghĩa, hàng hóa trên hai chiếc thuyền này khá hỗn tạp, bởi vì Trần Tổ Nghĩa chỉ làm cướp không mua bán, không xuất thuyền khỏi cảng, một đường cướp đoạt, cướp được bao nhiêu hàng bán bấy nhiêu hàng, sau đó lại một đường cướp đoạt, cho nên chủng loại hàng hóa rất phức tạp.
Một chiến thuyền lớn khác là thuyền buôn lậu súng ở Phúc Châu, thủy sư trên thuyền đều bị bắt được, ngoài ra còn có lãng nhân Nhật Bản là Tiểu Tứ Lang và Thanh mộc Vị Ương, hai tên suất lình cả tiếu đội hộ tống thuyền, cùng với người buôn lậu súng ở Phúc Châu là Lâm A Tứ.
Ngay sau đó, Lý Cảnh Long đích thân chỉ huy quan binh thủy sư Hàng Châu, tiến đến đảo Song Tự, đảo Song Tự liền thu thập binh lực, bảo vệ hai cửa nam bắc không ra, giằng co với quan binh ba ngày ba đêm, ba ngày sau đó mưa to như trút nước, sóng gió càng lúc càng lớn, Lý Cảnh Long lo lắng biên có chuyện phát sinh, sẽ nuốt hết toàn bộ quân đội của Hắn, đành phải triệt binh phản hồi vịnh Hàng Châu.
Phía nam đảo Song Tự, Đại đương gia Hứa Hử và Nhị đương gia Lôi Hiểu Hy xem xét một nơi phòng ngự bừa bãi, những thủ hạ chưa chết hoặc mệt mòi được dìu vào trong đảo.
Sắc mặt Lôi Hiểu Hy trầm trọng nói: “Thế tới của Quan binh rất hung hăng, may mắn đêm qua mưa to, nếu không mà nói, chúng ta có thể bảo vệ cho đảo Song Tự hay không còn rất khó nói”.
Hứa Hử nói: “Chỉ bằng quan binh, chúng ta bảo vệ đảo Song Tử cùng không thành vấn đề, ta lo lắng là..
Hắn kiển nhìn về hướng đông phương bắc, nặng nề nói: “Ta lo lắng Sở Mễ bang nhân lúc cháy nhà đi hôi của, quan binh đi rồi, bọn họ liền đến, nhiều lần như thể, đảo Song Tự sẽ không chịu nối xa luân chiến”.
Lôi Hiểu Hy ừm một tiếng không nói gì.
Hứa Hử yên lặng đi một hồi, dừng bước lại nói: “Nhị ca, ngươi đi đảo Nam Kỷ một chuyến, tìm Tiểu Sở”
Lôi hiểu Hy khẽ giật mình, hỏi: “Tìm hắn làm cái gì?”.
Hứa Hử nói: “Đàm phán cùng bọn họ, đầu nhập Trần Tổ Nghĩa”.
Hào quang trong mắt Lôi Hiếu Hy lóe lên: “Đại đương gia, người quyết định?”
“Không sai!”
Lôi Hiểu Hy xem xét mọi nơi, đột nhiên nói: “A muội đâu, tại sao không thấy nàng?”
Hứa Hử nhàn nhạt nói: “Quan phủ đột nhiên tăng mạnh phòng bị, chúng ta có nhiều tiền hàng còn chưa kịp thu hồi, ta sai a muội đi bờ bên kia thu tiền, mặt khác, thuận đường mua một ít gạo trở về, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra. Ngươi không cần lo lắng cho nàng, chỉ cần ta đồng ý, nàng sẽ không phản đối”.
Lôi Hiểu Hy hắc hắc cười nói: “Đúng vậy, trên đảo này, a muội chỉ phục một mình Đại đương gia, cho dù nàng không phục, một mình một người, cùng không có biện pháp. Được, ta lập tức rời bến, đi đảo Nam Kỷ, chúng ta có điều kiện gì?”
Hứa Hử nói: “Ngươi gặp Tiểu Sỡ, hẹn hắn thời gian, địa điểm, ta sẽ chỉ định một đảo đơn độc khác, đến lúc đó hai bên mỗi bên mang theo ba chiến thuyền ba cột buồm lớn, ở trên đảo gặp mặt đàm phán”.
Lôi Hiểu Hy hơi lộ ra thần sắc không vui. miễn cường đáp: “Được, ta phải đi chuẩn bị”.
Chờ thuyền Lôi Hiểu Hy rời bến. Hứa Hử liền xuất hiện ở trong sơn động Quy Bối nhai, huyệt động trong núi này phần lớn thâm thúy âm u, cho dù bọn hải tặc ở trên đảo nhiều năm, cùng chưa chắc thăm dò tính tường toàn bộ, tương đối mà nói, sơn động chỗ Quy Bối nhai này càng thêm bí ẩn, Hắn xông đến vách núi phía dưới, cách đinh núi hai trượng, xuống chút nữa khoảng phía dưới mười trượng đá ngầm là sắc nhọn, thủy triều gió rít dưới đá ngầm liên tục gào thét, một khi té xuống tuyệt đối không còn đường sống.
Nếu mà đi xuốna dưới, tiến vào cửa động cùng không lớn lắm, nhưng sơn động bên trong lại vô cùng rộng rãi, to bằng một nửa căn phòng lớn. cho nên từ khi còn bé, phát hiện cái sơn động này, bí mật đã bị Hứa Hử và Tô Dĩnh che dấu. trở thành một chỗ cơ mật.
Hứa Hử lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói: “Còn chưa biết, ta không hy vọng hắn không ăn cây táo, rào cây sung. Dù sao cùng là huynh đệ nhiều năm, huống chi, trên đảo Song Tự ta thực lực của hắn mạnh nhất, nếu như hắn thật nối dị tâm, cho dù chúng ta kịp thời phát giác..
Nói đến đây, nhìn Hạ Tầm đang đến, Hứa Hử liền thay đồi chủ đề: “Ta đã sai Nhị đương gia đi gặp Tiêu Sở rồi, chờ hắn mang tin tức về, liền tiến hành đàm phán với tiếu sở, ngươi trước cứ an tâm ở trong này, một ngày ba bữa. do tâm phúc của a muội đưa tới cho ngươi, ngươi yên tâm, đây là đinh núi của a muội, ngươi ở chỗ này tuyệt đối an toàn, chờ ta có tin chính xác, ngươi và Lý Cảnh Long hãy bắt liên lạc”.
Hạ Tầm gật gật đầu, Hứa Hử lại lo lắng nói: “Ngươi xác định hắn sẽ không qua cầu rút ván?”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Ta không thể xác định Lý Cảnh Long có qua cầu rút ván hay không, nhưng dựa theo kế hoạch của chúng ta, Hắn không có thời gian trì hoãn, đảo Song Tự và Trần Tổ Nghĩa, nếu như chỉ có thể lựa chọn một cái, ngươi nói hắn sẽ chọn đảo Song Tự, một thứ chỉ là dệt hoa trên gấm, hay thủ cấp Trần Tổ Nghĩa giá trị giá năm mươi vạn lượng bạc?”
***
Hứa Hử và Sở Mễ bang bắt đầu gian nan đàm phán, Hứa Hử đưa ra điều kiện là có thể đáp ứng nhập bọn. có thể nhường lại đảo Song Tự, làm căn cứ tiền tiêu cho Hải vương Trần Tổ Nghĩa đóng quân chuyến lương, nhưng hơn vạn huynh đệ Song Tự bang và người nhà phải được an bài thỏa đáng, hắn chọn địa phương là đảo Trần Tiền, nằm trong địa bàn Sở Mễ bang.
Lúc ấy thương mậu đường biến, giao dịch với Đại Minh là lớn nhất, nhưng mà Nhật Bản cùng là một đối tượng mậu dịch quan trọng, từ thương thuyền Nam Dương đến sẽ cập bờ ở Song Tự, bán đi hương liệu Nam Dương, tìm kiếm hàng hóa thương phẩm, mua vào lụa. đồ sứ... sau
đó lại đi qua đảo Trần Tiền, lại tiến hành giao dịch lần nữa, sau khi tiêu thụ một phần hàng hóa, đối lấy bạch kim, hoặc mua đặc sản Nhật Bản, rồi trực tiếp quay về Nam Dương.
Đi theo tuyến đường này, đảo Trần Tiền gần với đảo Song Tự là một con đường phát tài ở trên Đông hải, Sở Mễ bang tuy không làm ăn. nhưng không muốn buông tha cho con đường phát tài này, tất nhiên sẽ không đồng ý. Đàm phán nửa tháng, Nam Dương Trần Tổ Nghĩa không kiềm chế được, phái quân sư quạt mo tân nhiệm Lăng Phá Thiên của hắn tới, trước sự giải thích của Lăng Phá Thiên, Sở Mễ bang miễn cường đáp ứng điều kiện của Hứa Hử.
Hứa Hử dùng Lôi Hiểu Hy làm đội quân tiền tiêu, bắt đầu cuộc đại di chuyến, phụ nữ người già và trẻ em mang theo lương thảo đồ dùng cá nhân dời đi đầu tiên, trước tiên ở trên đảo trần tiền, bản thân Hứa Hử Thống lình trung quân, là nhóm thứ hai rút lui khỏi đảo Song Tử, đồng thời để lại một nhóm người, bởi vì bất kể là Sở Mễ bang hay Trần Tổ Nghĩa, đối với tình hình thủy vực quanh đảo Song Tự, hay tất cả kiến trúc lớn nhỏ trên đảo, động quật còn chưa quen thuộc, Hứa Hử đã vào nhóm, so sánh với việc để chính bọn bọn họ đi thăm dò thì nhanh hơn rất nhiều. Bộ phận người lưu lại, phải đợi sau khi Tam đương gia Tô Dĩnh từ trên bờ trở về, mới mang theo một số thứ còn lại rời khỏi đây.
Đảo Trần Tiền tuy là địa bàn của Sở Mễ bang, nhưng căn cơ Sở Mễ bang không ở trên đảo Trần Tiền, mà là ở đảo Nam Lộc. Bọn họ nhượng đảo Trần Tiền chính là một cái giá lớn nhưng lại nhận được sự hứa hẹn của Lăng Phá Thiên, cho bọn họ chưởng quản đảo Song Tự, khối đất phát tài này rơi vào tay hắn.
tuy nói Trần Tổ Nghĩa muốn chiếm hơn phân nửa. nhưng đảo Trần Tiền không thể so với chỗ này, nhất là sở Mễ bang không làm ăn buôn bán. ở đây cách lục địa Đại Minh rất gần, bất cứ lúc nào có thể lên bờ cướp đoạt tiền tài nữ nhân, cho nên người Sở Mễ mười phần hưng phấn.
Vì có thể ở trên đảo Song Tự chiếm cứ ưu thế, đợi đại bộ phận quân đội trên đảo Song Tự của Hứa Hử rời đi, chuyển đến đảo Trần Tiền, hai vợ chồng Tiếu Sở Tiếu Kể không thể chờ đợi được liền suất lình quân lính tình nhuệ của bọn họ tiến vào đảo Song Tự. Lăng Phá Thiên nhìn thấy tình hình này không dám chậm trễ, một mặt tận lực tranh thủ địa bàn và lợi ích cho Trần Tổ Nghĩa, một mặt phái người khấn cấp thông báo cho Trần Tổ Nghĩa.
Trước mặt thì đôi vợ chồng đạo tặc thấy lợi quên nghĩa này rõ rệt kính cẩn nghe theo, nhưng sau lưng lại vụng trộm sai sử người dưới tận lực chiếm trước nhiều phòng ốc, động quật, bến tàu có lợi, nhưng không lâu sau,
Lý Cảnh Long một lần nữa phái thủy sư rời bến đánh đảo Song Tự, Sở Mễ không quen thuộc phòng ngự ở đảo Song Tự, lực lượng cùng không chuẩn bị, tuy bảo vệ được đảo Song Tự, nhưng lại chết thảm trọng, lúc này mới tinh ra, với lực lượng của bọn họ, một mình đối kháng thủy sư triều đình có hơi quá sức, đành phải không tình nguyện nhường lại một số địa bàn, chờ Trần Tổ Nghĩa phái người tiếp thu.
Trần Tổ Nghĩa nhận được tin tức, tự mình dẫn mười tàu chiến hạm. hào hứng bừng bừng từ sào huyệt chạy đến đảo Song Tự Đông hải chiếm lấy lành thố của mình, một cái bẫy, đã lén lút đào rất tốt...