Bến tàu Đức Châu, trong phòng nhỏ, chưởng quỹ nhà tắm Bách Tuyền hiện tại Từ khương đang ngồi đối diện Hạ Tầm, không kìm chế nỗi thần sắc hưng phấn, trầm giọng miêu tả tin tức với hắn.
Từ khương vốn là Tiểu kỳ thủ thành Đại Ninh, Ninh vương thu mua tai mắt trong quan binh Đại Ninh vệ, bởi vì có công, được Yến vương Chu Lệ thăng làm Bách hộ. Hạ Tầm thành lập Phi Long bí điệp thì thấy hắn là người cơ cảnh, liền kéo hắn vào, đảm nhiệm một chức tiểu đầu mục. Trên đời này, thật đúng là không có vô dụng người, chỉ có người đặt ở địa phương không thích hợp, Từ khương xung phong hãm trận, chỉ là một tiểu tốt, nhưng bảo hắn làm tình báo bí mật, lại thi triển hết sở trường, Hạ Tầm chọn lựa một ít mật điệp tới đây đang dần dần trưởng thành, trong đó người biểu hiện xuất sắc nhất chính là Từ khương.
“Điện hạ dẫn binh ra Tử kinh quan trong tháng hai, trước lấy thành Quảng Xương, sau đó đưa binh vây hãm úy Châu, quân coi giữ úy Châu tử cố vô thân, đầu hàng điện hạ, điện hạ liền đưa binh tiến đến Đại Đồng, trên đường lại chia ra tấn công Bảo Định, Tri phủ Bảo Định Lạc Thiêm dâng thành đầu hàng. Đại Đồng chúng ta không đánh hạ được, nhưng ven đường tiêu diệt vô số thành trì các nơi, Lý Cảnh Long từ Tử kinh quan tiến vào Thái Hành Sơn, viện binh chạy đến Đại Đồng, điện hạ đã từ Cư Dung quan quay về Bắc Bình.
Hắc hắc! Lý Cảnh Long này cũng không hiểu được tháng ba là rét nhất, chỉ nói mùa đông rét lạnh, trước mắt sắp đến mùa xuân, lại để viện binh hành quân gấp, cho nên quần áo giữ ấm, lều mang theo không nhiều lắm, một lần đi, lại làm rất nhiều sĩ tốt bị bệnh lạnh, hai ba phần mười trong quân bị cảm mạo, chiến lực giảm mạnh”.
Hạ Tầm mỉm cười gật gật đầu nói: “Như thế, Lý Cảnh Long tiến công Bắc Bình tám chín phần mười đã bị ép chết non, quyền chủ động đã nắm giữ ở trong tay điện hạ”.
Từ khương nói: “Đại nhân anh minh, điện hạ đúng là định chủ động tiến công. Nhưng Lý Cảnh Long nếm qua lần đầu ăn quả đắng, tất nhiên không dám lại bừa bãi kiêu căng. Điện hạ nói, Lý Cảnh Long mặc dù không thiện chiến, nhưng chúng tướng dưới trướng hắn mỗi người thân kinh bách chiến, nếu Lý Cảnh Long có thể khiêm tốn một chút, dùng sáu mươi vạn đại quân thực lực hùng hậu, vẫn không phải là thứ chúng ta có thể một ngụm nuốt trôi, một lần vô ý, còn nhận thiệt thòi lớn, cho nên bảo chúng ta ở đây tận lực sưu tập tình báo hữu dụng, đồng thời, tận lực chế tạo các loại thời cơ chiến đấu”.
Hạ Tầm có chút vuốt cằm: “Ta biết, ngươi canh giữ ở Bách Tuyền đục đường, nơi tắm rửa, người ta đến đây rất buông lỏng, tính cảnh giác cũng sẽ rất yếu, trong lúc không tự giác sẽ lộ ra rất nhiều tin tức trọng yếu, những tin tức này không thể buông tha. Ta ở trong này, thông qua một số quan binh vãng lai đỗ phường sòng bài và kỹ viện, cũng có thể sưu tập rất nhiều tin tức trọng yếu đến từ nam quân, ví dụ như thời gian phát lương, tần suất thay quân, tại những thời khắc mấu chốt này, đều có thể phát ra.
Tác dụng quan trọng”.
Hạ Tầm ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Phái bên thành Bảo Gia, Đường Diêu Cử thế nào?”.
Từ khương nói: “Thành Bảo Gia đã hoàn thành kiến trúc, giờ đây bọn họ đã dời sang Hà gia trang. Hắn là lão đại của những dịch phu kia, hành tung quả thật có chút quỷ bí, thường xuyên có thể nhìn thấy hắn cùng với những dịch phu kia thần thần bí bí nói một ít chuyện gì đó, nhưng người của chúng ta rất khó biết đó là cái gì, người này có vấn đề gì sao? Đại nhân tại sao lại đặc biệt chú ý hắn?”.
Hạ Tầm gật gật đầu, lại lắc đầu, tâm tình của hắn rất phức tạp, đấu tranh trong lòng là không thể tránh khỏi, tính tàn khốc trong đấu tranh hắn biết rõ, hắn còn không đến mức ở trong tình trạng ngày tận thế, ảo tưởng tất cả mâu thuẫn đều có thể thông qua thủ đoạn hòa bình để giải quyết, có đẩu tranh tất nhiên có đổ máu, nhưng nếu để cho Bạch Liên giáo lợi dụng tiến vào, cũng không phải một chuyện tốt, nếu thật vậy, đối với nam quân, đối với yến quân đều là một tai nạn, nếu Trung Nguyên thối nát không chịu nổi, làm sao biết triều đình Mông Nguyên Mạc Bắc đang nhìn chằm chằm sẽ không ngóc đầu trở lại?
Yến vương lựa chọn tiến công Tuyên Phủ Đại Đồng mà không phải Liêu Đông, nguyên nhân là do có ba cái lợi đối với Yến quân, trong lòng Hạ Tầm hiểu rõ, Yến vương Chu Lệ không tuyển chọn Liêu Đông, nhất định còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là cảnh giác với dư nghiệt Mông Nguyên, với Chu Lệ hùng tài đại lược, không có khả năng không lo lắng dư nghiệt Mông Nguyên nhân lúc cháy nhà đi hôi của, khả năng gây sóng gió, đóng quân lưu lại Liêu Đông, khống chế được cánh tay bọn họ, có thể làm cho bọn họ kiêng kỵ.
Trong lịch sử, Bạch Liên giáo vì thành nghiệp lớn, từng cấu kết kẻ thù dị tộc bên ngoài mưu đồ Trung Nguyên, tuy bọn họ ở trong binh doanh Đức Châu chế tạo ra nhiễu loạn gì đó, trong ngắn hạn có vẻ có lợi với Yến vương, nhưng mà... Ngọn lửa này, tuyệt không thể để cho nó xuất hiện.
Từ khương lại nói: “Đúng rồi, Đường Diêu Cử kia, đem nương tử, hài tử đều đưa đến thành Tế Nam, nghe nói hài tử sinh bệnh, đưa đi mời người khám chữa bệnh, đi theo còn có một nghĩa muội của hắn”.
Hạ Tầm âm thầm cả kinh, chẳng lẽ Bạch Liên giáo lại có dị động? Nghĩ tới đây, Hạ Tầm không lưỡng lự, liền nói thân phận Đường Diêu Cử ra cho Từ khương biết, cũng phân phó nói: “An bài mấy người đi vào, dù chỉ trở thành nhân viên bên ngoài của bọn họ, nếu bọn họ muốn đục nước béo cò, tất yếu phải dập chết ngọn lửa này”.
Từ khương vui vẻ nói: “Bạch Liên giáo? Bọn họ có thể tạo lên sóng gió gì, đại nhân cần gì để ý tới bọn họ, bọn họ nếu quả thật náo loạn phủ Sơn Đông, không phải có lợi với điện hạ sao?”.
Hạ Tầm nghiêm nghị nói: “Hồ đồ! Yến vương điện hạ từ Đại Ninh phản hồi Bắc Bình, Ninh vương điện hạ từng hiến một kế cho Yến vương điện hạ, ngươi đã quên rồi sao?”.
Từ khương nói: “Ổ, Ninh vương điện hạ nói: Lần này đi, nếu không địch nỗi năm mươi vạn đại quân của Lý Cảnh Long, liền vứt bỏ Bắc Bình, quay về bảo vệ Đại Ninh, giảng hòa Bắc Nguyên, mượn binh tái chiến”.
“Không sai, Yến vương điện hạ nói như thế nào?”.
Từ khương nói: “Yến vương điện hạ chỉ nói hai chữ, không thẻ!”.
Hạ Tầm lại nói: “Ninh vương điện hạ nói tiếp, Đại Đường mượn binh Đột Quyết, có thể lập quốc, từ nay về sau mặc dù chấp nhận làm thần tử của Đột Quyết, tiến cống vật, mất mười hai năm, nhưng Lý Thế Dân nằm gai nếm mật, tích trữ thực lực, rốt cuộc phản kích thành công, còn đây là kế tạm thời, có thể noi theo, Yến vương lại nói thế nào?”.
Từ khương xấu hổ: “Điện hạ lúc ấy chỉ tay phương bắc, lớn tiếng nói: Tĩnh Nan là bởi vì thực sự có quốc tặc, khởi binh thực sự bởi vì không cam lòng, vì tiêu diệt quốc tặc, lại dẫn ngoại tặc đến sao? Ta là nam nhân Đại Minh, phải nhớ kỹ, không cắt đất, không bồi thường, không xưng thần, không hòa thân, không tiến cống, chết thì chết, tạm thì chết, kế tạm thời cúi đầu không dùng được!”.
Hạ Tầm mặt giãn ra nói: “Có thể chứ, vì tiêu diệt quốc tặc không dẫn giặc ngoại xâm, chẳng lẽ lại dung túng dân làm tặc? Nếu chúng ta tự tiện chủ trương, dung túng Bạch Liên giáo nhân cơ hội gây sóng gió, sẽ bị điện hạ nghiêm trị!”.
Từ khương nghiêm nghị nói: “Ti chức nhớ kỹ!”.
Hạ Tầm nói: “Được rồi, ngươi trở về trước đi, quan binh chiếm giữ bến tàu bên này, rất nhiều vật tư vận đến từ phía nam, phải đợi sau khi mười hai liên thành hoàn thành, đừng phát kho các nơi, điện hạ chủ động xuất binh tập kích Đức Châu, một khi Đức Châu không thể hạ trong một lúc, thì cần phải cắt lương, trong quân không có lương thực, quân tâm sẽ tán, ta phải nghĩ biện pháp thăm dò thực lực quan binh đóng giữ chỗ này, phòng ngừa tình huống, điện hạ tấn công Đức Châu, đi đầu chiếm cứ nơi này mà nói, liền có thể thong dong làm”.
Đang nói chuyện, ngoài tường bên trái tiếng rên rỉ vang lên liên tiếp, ngoài tường bên phải dân cờ bạc hét khàn cả giọng, vẫn không dứt bên tai, Từ khương nhịn không được cười nói: “Nếu có thể đoạt bến tàu quan binh chiếm giữ trước, sẽ giúp đỡ cho điện hạ rất nhiều, chỉ là... Đức Châu gần trong gang tấc, tự nhiên phát binh đến đoạt lại, hai bên ác chiến, những nơi kiếm ăn trên bến tàu này, sẽ phải gặp xui xẻo”.
Hạ Tầm nghe xong cũng phải im lặng, sau hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài nói: “Nói vô tội, ai không vô tội? Ngươi một mực ở quan ngoại, nên biết, những con thỏ chạy khỏi hang tìm thức ăn, hồ ly, chim ưng ở phía sau rình rập, chúng nó có thể gặm sạch tất cả, khiến cho tất cả sinh linh không thể đi đường nào. Ta đây so bì đương nhiên chưa thỏa đáng, ta chỉ muốn nói, cá lớn nuốt cá bé, không chỉ là trên việc yếu hay mạnh, đây là muốn nói, không phải bọn người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ nói hư vô mờ mịt, mà là máu chảy đầm đìa, đó là sự thật.
Két một tiếng, cửa phòng mở, một số cơ quan bên trái đồng thời mở ra, Từ khương đi ra ngoài, chắp chắp tay về phía Hạ Tầm, bên kia thì đi ra một lão binh cảm thấy mỹ mãn, phía sau một cô nương đi theo vội vàng che vạt áo, nũng nịu kêu lên: “Đại gia đi tốt, lần sau lại đến nha.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Hạ Tầm đang tiễn khách ra khỏi cửa, cô nương kia lập tức thay đổi sắc mặt, hung dữ trừng mắt về phía hắn, khinh thường mắng: “Phì! Con thỏ chết, dám đoạt đoạt mối làm ăn của lão nương!” Nói xong liền uốn éo cái mông to trở về phòng.
Hạ Tầm quýnh lên, Từ khương lại như là nhặt được tiền, ôm bụng vừa cười vừa đi...
***
Lý Cảnh Long nghe nói Đại Đồng nguy cấp, vội vàng dẫn viện binh ra Tử kinh quan, Tử kinh quan ở phía tây huyện thành Dịch ở trên Tử kinh lình cao cao, là nơi tiến vào bình nguyên Hà Bắc, một yếu đạo trong Thái Hành Sơn, liệt vào hình thứ bảy trong tám hình Thái Hành, có sự hiểm yếu ‘Một người thủ quan ải, vạn người khó được’.
Đại quân ra khỏi Tử kinh quan, đi mẩy ngày trong băng tuyết trên Thái Hành Sơn, liền nhận được tin tức, Yến vương Chu Lệ đã vơ vét một lần trên vùng Tuyên Phủ Đại Đồng, không đợi quân Minh đến nơi, đã từ Cư Dung quan quay về Bắc Bình.
Lý Cảnh Long rất ủ rũ, mang theo đại quân đi ra ngoài dạo một vòng, còn chưa chạy tới, người ta đã đi rồi. Yến vương tấn công Đại Đồng, một đường đi đều là kỵ binh, Lý Cảnh Long dẫn đại quân dùng hai đùi chạy đi, nhưng lại gặp phải núi cao vực sâu, tốc độ này làm sao theo kịp người ta?
Lý Cảnh Long buồn bã ỉu xìu dẫn binh mã quay về đường cũ, bạt sơn vượt suối về Đức Châu, một trận chiến không đánh, mười thành binh mã, đã có ba thành sinh bệnh tật, vội vàng triệu tập tất cả lang trung châu huyện phụ cận, lại lấy rất nhiều dược liệu để trị liệu.
Mắt thấy tình hình trong quân như thế, Lý Cảnh Long rất lo lắng, không thể đúng hạn hoàn thành kế hoạch tiến công Bắc Bình, hắn giờ đây muốn “lập công chuộc tội”, tuy nói trong triều có bọn người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ, Tề Thái thay hắn giấu giếm tin tức đại bại xuống, nhưng ai biết có thể được bao lâu, vạn nhất người nào đó chơi đểu, mang tin tức này bí mật trình báo Hoàng Thượng, hắn ở đây chỉ có mang tội, không lập công, khi đó bọn người Hoàng Tử Trừng sợ cũng không bảo vệ được hắn.
Bởi vậy, Lý Cảnh Long rất sốt ruột, lúc này đây hắn cũng không dám cuồng vọng, đại quân quay về Đức Châu, nghỉ ngơi và hồi phục đã hơn mười ngày, vừa mới khống chế được bệnh trong quân, hắn liền triệu tập các tướng lĩnh thương nghị đối sách, chúng tướng thật ra đều hơi hận hắn vô năng, nhưng không làm gì được người giữ ấn soái trong tay, mọi người vui buồn lẫn lộn, cũng đành phải vứt bỏ hiềm khích cá nhân, vì hắn bày ra mưu lược chiến đấu.
Các tướng lĩnh vây quanh bản đồ, đang lúc thương nghị, một vị trong quân dịch lưng đeo tam giác hồng kỳ, vội vã xông vào soái trướng, hướng về phía Lý Cảnh Long quỳ một gối xuống, ôm quyền gấp giọng nói: “Báo, yến nghịch Bắc Bình, dẫn mười vạn đại quân, tầng tầng lớp lớp, thẳng đến Đức Châu!”.