Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Dạ Hành

Chương 60: Bắt người

Chương 60: Bắt người


“Trần quận dương hạ Tạ thị!”.

Một tiểu nha đầu đầu để tóc ba lọn khẩn trương trừng đôi mắt to, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mồ hôi tinh tế, một mảng ửng hồng, phảng phất một đóa hồng nhô đáng yêu. Trong tay nàng nắm chặt một cái khăn tay nhó, hai mắt khẩn trương tràn đầy vẻ hưng phấn, vui vẻ hô: “Chuẩn bị chuẩn bị, ta muốn hô bắt đầu”.

Tiểu Địch cùng một tiểu nha hoàn áo xanh đều khẩn trương ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai người đều hai tay khép lại, giừ một con chó nhó lông loăn xoăn, con mắt không nháy mà nhìn chằm chằm về phía trước.

“Bắt đầu!”

Tiểu nha hoàn làm trọng tài dùng sức vung lên khăn tay nhô, Tiểu Địch cùng tiểu nha đầu áo xanh kia đồng thời buông tay, hai con chó nhó iập tức liều mạng chạy về phía trước.

“Tiểu hắc, thêm chút sức!”

“Tiếu hoa, phải tranh đệ nhất!”

Con chó còn nhô, mập tròn như một viên thịt nhô, chúng nó liều mạng di chuyển trên một đôi chân ngẳn nhỏ, chạy cùng khá nhanh, mấy tiểu nha đầu từ đầu còn cao hứng bừng bừng đuổi theo ỡ phía sau, về sau thật sự theo không kịp, dứt khoát đi bộ. Dù sao các nàng chỉ việc ôm con chó nhỏ đi ra bên ngoài, một khi thả chúng ra, lộ tuyến duy nhất mà chúng nó lựa chọn chính ià chạy về nhà, cùng không sợ chạy mất.

Suốt một buổi chiều, mấy tiểu nha đầu chính là lặp đi lặp lại các loại trò chơi này, vây mà lại có thể làm không biết mệt.

Tiểu nha đầu áo xanh nói: “Tiểu Địch à, chơi hai lượt nữa chúng ta trở về phủ đi, sắc trời muộn rồi”.

Tiểu Địch nói: “Chơi chút nữa đi, không muốn trở về nhà, không có ý nghĩa”.

Tiểu nha đầu áo xanh cười khanh khách: “Tại sao lại không có ý nghĩa? Ngươi cả ngày thiếu gia dài thiểu gia ngắn, thiếu gia nhà của ngươi vừa về đến, ngươi đã không cùng chúng ta chơi nữa, suốt ngày ở trong nhà, giở đây không thích về sao?”

Tiểu Địch tức giận nói: “Không thích, sau này không muốn ở nhà cùng hán”. Nàng bìu cái miệng nhô nhắn một hồi, một cước đá bay một hòn đá nhỏ, đối với tiểu nha đầu kia nói: “Ngươi nói thiếu gia nhà ta có xấu không, trước còn gạt người ta nói căn bản không thích cái gì cô nương trong viện kia, kết quả khuya hôm nay lại vụng trộm chạy tới cho người ta sơ long, hừ, đồ xấu gạt người”.

“Sơ long?”

“Đúng vậy!” Vừa nói tới cái này Tiểu Địch đã tức không chỗ đánh: “Vị đại thiểu gia này, buối sáng mỗi ngày đều muốn người ta sơ long cho hán, hắn lại chạy tới cho người khác sơ long, cần lắm sao? Sơ sơ cái gi, từ sáng ngày mai, người ta sẽ không sơ long đầu tóc cho hắn nữa, để hán tự đi sơ long đi”.

Tiểu nha đầu kia nghe đố mồ hôi, cùng một số cô nương thành thục khác nhìn nhau chớp chớp con mắt, phì cười.

Trong hậu viện Dương gia, Bành Tử Kỳ một mình ngồi ỡ tiểu đình, đối mặt tu trúc, hai tay ôm đầu gối, phảng phất nàng cùng ià một bộ phận của cảnh quan này, vẫn không nhúc nhích.

Vừa nghĩ tới tiểu tử háo sắc kia, nàng đã nhịn không được tức giận.

“Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì rất giói sao? Đại đường ca là như thế này, hẳn cùng như vậy, nam nhân trong thiên hạ, cùng không một ai là tốt

Bành Tử Kỳ cán môi oán hận nghi: “Đi thôi đi thôi, tốt nhất thích khách kia giở đây nhảy ra, hù chết đại sắc quý ngươi! ”

“Nếu như thích khách kia thật lúc này xuất hiện thì làm sao bây giờ?”

Bành Tử Kỳ trong lòng khẩn trương, đứng lên, đi về phía trước hai bước, nàng lại kiên quyết quay lại: “Ta nói rồi, nếu như hắn đi thanh lâu kỳ viện, tuyệt không đi trông chừng giừ cửa cho hán, hắn sắc đảm ngập trời, bản thân cũng không sợ chết, ta thay hắn lo lắng làm cái gì! ”

Bành Tử Kỳ đặt mông ngồi ở trên mặt ghế đá, nghĩ đi nghĩ lại: “Nếu như hắn chết thật thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn bị thích khách làm th. it, Triệu Thôi quan sẽ tìm nhà của ta gây phiền toái, ta âm thầm đi theo, không để hắn thấy chẳng phải được sao?”

Vừa nghĩ, nàng đã đứng lên, hai chân bất tri bất giác đi về phía tiền viện...

Tiểu Địch không muốn về nhà, nàng chơi đến khuya, đem mấy tiểu nha hoàn trong nhà Vương viên ngoại, Triệu lang trung đều mệt mới, lúc này mới không vui ôm con chó nhó đi về phía nhà mình.

Đi ra ngõ tắt nhỏ, vừa mới quẹo qua trước mặt đã xuất hiện một người áo xám đội nón trúc, Tiểu Địch bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng lui về phía sau một bước, vỗ bộ ngực sẵng giọng: “Ngươi thật sự là, tại sao thình lình chui ra như vậy, dọa chết người”.

Người nọ tay vịn nón trúc hơi ngẩng đầu, hướng về phía nàng mỡ miệng cười: “Xin lỗi!”. Nói xong mội cánh tay liền xuất ra, nTianíi chóng bịt kín miệng nàng.

“Ô!” Trong bóng đêm truyền ra một tiếng kinh hô ngán ngủi, đầu đường không có người đi đường, chỉ có một chú chó nhó vô chủ đứng ỡ đầu ngõ nhìn trái nhìn phải. Một lát sau, nó đột nhiên vẫy vẫy cái đuôi, hướng về phía Dương phủ mà hào hứng chạy tới.

“Kính Hoa thủy tạ” hôm nay giăng đèn kết hoa, tân khách như mây.

Thời tiết dần dần mát mè! Các nam nhân bắt đầu có tâm tư tầm hoa vấn

liều, nhưng mà đêm nay tân khách nhiều như thế, tám chín phần mười cùng là vì mấy vị cô nương đêm nay treo biển hành nghề sơ long mà đến.



Kính hoa thủy tạ” là một kỳ viện lệ thuộc giáo phường ti quan, hôm nay muốn treo biển hành nghề sơ long tổng cộng có sáu vị cô nương, mỗi người đều có một phen thân thế iai lịch, luận tư sắc tài văn chương cùng ià mỗi người mỗi vẻ.

Trong đó Tử Y Đằng Tử cô nương là quý tộc Bắc Nguyên, tố phụ nàng từng quan tận Đạt Lỗ Hoa Xích Đại Nguyên phủ Lâm Châu. Chu Nguyên Chương sau khi làm hoàng đế, đem thiên hạ phân làm bốn hạng người, quý tộc Bắc Nguyên ngày thường cao cao tại thượng tác uy tác phúc, phàm ià không kịp đào tẩu tất cả đều giáng thành tiện dân, hơn nữa ra lệnh cho bọn họ cải lại dòng họ, vứt bỏ dòng họ Mông Nguyên, tất cả chọn lấy Hán danh.

Nhửng quý tộc Bắc Nguyên này bị ép cải họ, nhưng lại không muốn nhận tố tông người Hán, thế ià chọn những từ kỳ quái làm họ, đến nỗi những dòng họ cố quái nào cùng đều có, tồ phụ Tử cô nương lấy dòng họ chính là Tử. Chỉ bất quá hắn đánh bậy đánh bạ, vô tìnVi là xác thực tồn tại dòng họ này, chỉ có điều cái dòng họ này tương đối ít thấy, hắn còn tưởng rằng là tự mình sáng chế.

Bởi vì khi bại lui không có cam lòng, từng hạ lệnh thủ hạ sĩ tốt đốt giết đánh cướp, tận tìnVi phá hoại, tố phụ Tử Y Đằng nhận lấy chế tài càng nghiêm khắc, thê tử nữ nhi của hắn cùng đều sung vào giáo phường tí, thừa kế tiện tịch, vùửi không thay đối. Tử cô nương ià sinh ra ỡ giáo phường tí, bởi vì nàng mi thanh mục tú, căn cốt rất tốt, cho nên bị má má trong viện tuệ nhãn biết châu, tí mi bồi dường, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không chỗ nào không thông, cho đến hôm nay để cho nàng lộ ra treo biển ra giá.

Hôm nay trong sáu vị cô nương treo biển hành nghề, có tư cách cùng Tử cô nương một tranh cao thấp cùng chỉ có năm người này. Đây là đương nhiên, cùng không phải mỗi một cô nương trưởng thành chính thức làm việc, trong viện đều phải vì nàng tố chức nghi thức sơ long, có tư cách này tướng mạo tài hoa đương nhiên đều là thượng phẩm.

Tuy nói treo biển hành nghề sơ long là có ý nghĩa từ nay về sau phải hành nghề xác th. it, ià chuyên ai cùng không nguyện, nhưng các nàng đều là cô nương của giáo phường tí, là từ nhô đã lớn lên ở trong thanh lâu, từ nhó đã biết mình sau khi lớn iên thì phải đi con đường nào. Đã căn bản không thể nào lựa chọn, như vậy các nàng duy nhất có thể tranh thủ, chính ià danh khí.

Hồng cô nương đệ nhất đẳng trong viện, ngay cả các má má, quản sự cùng không dám đơn giản đác tội, các nàng chẳng những có thể hưởng thụ gian phòng, ăn mặc, thực vật tốt nhất, có địa vị nhất định, có sự tự do khá lớn, tại đại bộ phận thậm chí có thể y theo ý nguyện chính mình iựa chọn có tiếp nhận khách hay không. Nhắt là cô nương tên đứng đầu bảng giá trị con người cao, có thể so với người khác có càng nhiều tích súc, như vậy mà nói đến khi tuổi già sắc suy, thì sẽ sống khá giả hơn nhiều.

Bởi vì nguyên nhân này, các nàng tự nhiên phải toàn lực ứng phó. Giờ phút này, các vị cô nương đều ở trong gian phòng của mình tì mi trang điểm, cần phải bằng tư thế mỹ lệ động lòng người nhất mà mình có thể xuất hiện. Nếu như tại sơ long, có thể trở thành cô nương có giá trị cao nhất, thì có ý nghĩa nàng thắng ỡ điểm bắt đầu, sau này muốn lực áp quần thư, trở thành tên đứng đầu bảng của “Kính hoa nhà thủy tạ”, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng trong khuê phòng của Tử cô nương lại có chút không giống người thường, Tử cô nương không có trang điểm trang điểm, lại đang cùng một nam nhân uống rượu.

Tào Ngọc Quảng mặt mày hớn hỡ, toàn thân thư thái. Hắn được chứng kiến rất nhiều hồng cô nương nồi danh trong thanh iâu, còn chưa có gặp qua người nào vừa ý như Tử Y cô nương này, ngươi muốn ăn món ăn gì, không đợi ngươi nói, nàng đã yêu kiều thay ngươi đưa đến bên miệng,

Ngươi muốn uống rượu, không chờ nâng chén, nàng đã châm tràn đầy, hai tay nâng đến bên môi ngươi. Ngươi nếu không có chủ đề, căn bản không cần lo lắng tè ngắt, nàng lập tức có thể tìm được một cái câu chuyện cùng ngươi liếc mắt đưa tìnVi mà triền miên xuống. Ngươi có chuyện không muốn nói, trong lòng vừa mới có điểm không thoải mái hoặc phiền chán, nàng sớm đã nhu thuận thay đối câu chuyện, cho đến khi đem ngươi hầu hạ như tắm gió xuân, quanh thân thư thái. Ngày thường đi tìm những cô nương kia, cùng Tử Y cô nương nhu thuận đáng yêu mà so sánh, quả thực chính là một bãi phân chó.

Nhưng đầy bàn món ngon mỹ vị, cuối cùng không bì kịp sắc đẹp bên cạnh, mấy chén rượu ngon xuống, cặp tay kia của hán từ đầu chỉ là rụt rè cầm chén rượu đã trượt iên trên thân thể mềm mại đàn hồi của Tử cô nương. Tử cô nương dựa ở trên người hắn, tựa như thiếu nữ hoài xuân thấy tìnVi lang xa cách đã lâu, một mặt quấn quýt si mê khiểu khích, nghênh hợp với vuốt ve của hán, một tiểu tỳ áo xanh tựu tại cửa ra vào nhìn, nàng cùng không thèm để ý.

“Tào công tử, cái họ Dương kia thật đáng ghét, người ta đang ỡ đó đợi ngài, hắn lại đi lên động tay động chân, còn muốn tặng iề vật cho người ta” Nàng cầm qua lược sừng trâu khắc loan cô hiến loan thọ kia, khinh miệt nói: “ừm, ngài nhìn xem, hắn cùng là danh sì nổi tiếng trong thành Thanh châu, mà lại keo kiệt như vậy”.

“Hắc hắc hắc...” Tào Ngọc Quảng buông lông bàn tay đang xiệt chặt bờ mông mười phần co giãn, cười tủm tim nói: “Có phải là hắn nếu như tặng nàng một cành trâm quý báu, nàng sẽ chịu hắn không?”



Không có đâu, oan uống cho người ta!” Tử Y Đằng uốn éo nói, nàng đem cái lược tiện tay ném đi, dán ở trong ngực Tào Ngọc Quảng, sóng mắt đưa tình, thanh âm ngọt ngào nói: “Họ Dương kia phong thái sao có thể bằng được một phần vạn của Tào công tử. Người ta tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng cùng ià giừ tấm thân trong sạch mười bảy năm. Tối nay thầm nghĩ... thầm nghĩ đem nó giao cho một... nam nhân mà trong lòng ngường mộ, ta chỉ hy vọng nam nhân kia... là Tào công tử...” Tào Ngọc Quảng bị tiểu yêu tinVi thân thể mềm mại thơm tho, phong tao vũ mị này trêu chọc đến dục hòa như lửa đốt, hai tay bát lấy cái mông tròn trịa ngạo nghề ườn iên của Tử cô nương xiết chặt lấy, hơi thở hổn hển nói: “Tử Y, cho ta đi”.

“Không thẻ!” Tử Y Đằng lắp báp kinh hãi, vội rời khôi ngực hán. Tào Ngọc Quảng nhất thời không vui, dài mặt nói: “Tại sao?”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch