Chương 61: Dương thiếu gia, Tứ Y Đẳng, tính kế tính kế
“Trần quận dương hạ Tạ thị!”.
Cặp mắt điên đảo chúng sinh của Tử Y Đằng ióe lên ánh lệ quang, nàng dừng ở trên mặt Tào Ngọc Quảng buồn buồn nói: “Sơ long lề cùng như kết hôn, cùng phải bái đường, cùng phải đãi khách, cùng phải đưa vào động phòng. Nô gia tịch tại giáo phường tí, với năng lực của công tử cùng không cách nào vì Tử Y thoát tịch, nô không thể cho công tử cái gì, chỉ mong đem iề so long này thành đêm động phòng hoa chúc của chính mìníi. mang tấm thân thanh bạch giao cho chàng!”
Nói đến đây, trên khuôn mặt thanh tú, hai hàng nước mắt rơi xuống, dùng giọng nói thâm tìnVi lên tiếng: “Từ nay về sau, mặc kệ sinh tử hiểm nguy, Tử Y trong lòng nhớ kỳ, nam nhân duy nhất của ta, phu quân duy nhất của ta, không ai khác ngoài Tào lang...”
Tử Y Đằng một lần giải bày tâm sự làm Tào Ngọc Quảng cảm động không thôi, một bụng tràn ngập tức giận biến mất sạch, hắn cao giọng nói: “Tào mỗ có tài đức gì, có thể được Tử Y cô nương tìnVi thâm ý trọng, nhất định sẽ giành được!”
Tào Ngọc Quảng dục niệm biến mất, hào khí bừng bừng cầm tay Tử Y cô nương trầm giọng nói: “Ta hôm nay đi khỏi, mặc kệ bao nhiểu người có ý với nàng, người duy nhất vén khăn hồng cho nàng, nhất định ià Tào Ngọc Quảng ta!”
Tào Ngọc Quảng nói năng một phen khí phách, liền ườn ngực ngẩng cao đầu hiên ngang đi ra ngoài, trông hắn bây giờ không khác gi một tướng quân oai phong người người ngường mộ.
Bóng dáng của Tào Ngọc Quảng vừa mới biến mất ngoài cứa, Tử Y Đằng trong mắt còn vương mấy giọt lệ nhưng trên bờ môi đã lộ ra nét cười hồ mị. Nàng từ từ đứng dậy đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, tiểu nha hoàn kia biết ý liền đi vào trong thu dọn tiệc rượu.
Cánh tay nàng đưa lên đầu áhố thanh ngọc trâm xuống, mái tóc đen nhánh ngay iập tức tuột xuống phấp phới bay bống trên khuôn mặt kiều mỵ, nhìn nàng càng lúc càng xinh đẹp. Tử Y Đằng cầm lấy cái lược bằng sừng trâu khắc loan cô hiến thọ vừa rồi ném lên trên bàn, nhẹ nhàng cài lên mái tóc.
“Tề Ngọc Quảng từ phủ Tế Nam tới đây, luôn không coi ai ra gì, tính tìnVi kiêu ngạo. Ta những tưởng hắn iăn iộn trong trường gió trăng, đạo hạnh cao tới mức nào, hóa ra cùng chỉ như vậy. Bản cô nương vừa thi triền chút thủ đoạn đã khiến cho hắn cui đầu áp tai, cho ta tất cả! ”
Tử Y Đằng đác ý mỉm cười, nhưng khi nghĩ đến Dương Văn Hiên, đôi mày liều tự nhiên dựng đứng lên: “Dương Văn Hiên này lại rất khác, hắn ỡ Thanh Châu nồi danh là hoa hoa công tử, tại sao đến một lời ta nói hắn cùng không thèm để trong tai? Mèo mà lại đi chê mờ, thật quá cố quái!”
Tử Y Đằng nhìn chăm chăm vào chiếc gương đồng, một dung mạo tuyệt sắc chỉm sa cá lặn hiện lên, lông mày như iá liều, cái mùi thanh tú, cánh môi như hoa, đôi mắt sáng lánh sáng như bảo thạch, da th. it nõn nà đầy sức sống tuổi thanh xuân...
“Tứ Y Đằng ta thật so ra kém nữ nhân gọi là Thính Hương kia sao?” Tử Y Đằng oán hận nghĩ: “Dương Văn Hiên đã không bị ta mê hoặc, nếu muốn kích thích hắn cùng với Tào Ngọc Quảng đầu đá vung tiền như rác không thể dùng đến sắc đẹp! Hắn đối với một nha đầu còn dung túng như vậy, ngoài ra còn bị Thính Hương làm cho vui vẻ chuộc thân, hai điều này cho thấy hắn ià một kẻ thương hoa tiếc ngọc. Hắn không để ý đến ta, lại vì Tào Ngọc Quảng khích đã quyết đính tối nay đến đây, nói rõ hắn là nam nhân thích tranh đầu, không chịu thua kém!
Như vậy mà nói, ta có thể lấy làm ra vẻ yếu nhược, đánh động về tình cảm, lại hướng về hắn để lộ ra Tào Ngọc Canh và Dương Chỉ Khanh xem thường hắn như thế nào, hán đã đánh cuộc, vốn phải quyết tâm chiến thẳng! Nếu như ta thổi gió vào lửa... ha ha”
Tiểu nha hoàn vừa thu dọn bàn xong, trở vào thấy nàng đang ngẩn ra trước gương, vội vàng tiến đến bên người nàng nói: “Cô nương, nTianíi trang điểm, mấy vị cô nương khác đều đã trang điểm...”
Tử Y Đằng trừng mắt nhìn nàng, nhìn về phía mình trong kính nhướng mày đắc ý nói: “Đều ià những thứ không có tiền đồ, chỉ biết ăn chơi trác táng, bốn cô nương dùng một kế nhó, chẳng những nhất định ià cô nương đứng đầu bảng “Kính Hoa thủy tạ”, mà nói không chừng còn có thể dụ bọn họ liều mạng ra cái giá cao nhất. Như vậy mà nói, thanh của bồn cô nương có thể vang danh khắp thiên hạ, không khéo còn có thể được giáo phường ti điều đến phủ ứng Thiên”.
Tử Y Đằng nước mắt trên mặt không lau, đem đầu tóc có chút hỗn loạn cài lên cái lược có khác ma cô hiến thọ, nhìn qua gương hài lòng cười rồi mới phân phó nha hoàn: “Ra ngoài nhìn xem Dương Vân Hiên công tử đã tới chưa, nếu thấy hãy đưa hắn lặng lè đến gặp ta, ta có chuyện muốn nói”.
“Vâng!” Tiểu nha hoàn ứng tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.
Tử Y Đằng vuốt vuốt gò má, ngón tay nhẹ nhàng trượt từ bên cạnh má xuống cằm, đột nhiên nghĩ: “Nếu bàn về nhân phẩm tướng mạo, Dương Văn Hiên so với họ Tào kia thật sự cao hơn rất nhiều, tuổi trẻ tuấn tú, anh khí bừng bừng, tối nay như hắn thắng được, nữ nhi hồng 17 năm trân quý của người ta cho hắn nếm cùng không uống!”
Nghĩ đến đây cười đến hai gò má tươi sáng, tựa như hai trái đào...
Một vị quản sự của “Kính Hoa thủy tạ” đi lên đài nhìn quanh một vòng hắng giọng nói: “Các vị ião gia xin mời, sáu vị nương tử trong viện chúng ta hôm nay so long đang tí mi trang điểm, một lúc sau sẽ xuất hiện trên sân khấu. Đêm nay ià ngày lành, bất kể vị ião gia nào có phúc khí trở thành tân lang cùng đều là chuyện vui.
Cô nương chúng ta sơ long các vị lão gia tự nhiên là giá cao mới được. Các ngài muốn khoái hoạt ra sao, một đêm này đều do các ngài. Còn nữa, các cô nương đều ià tân nương tử nùng nịu, sợ hãi, iần đầu phá qua, các tân lang cùng phải thương hương tiếc ngọc một chút, các cô nương nhận tình, tự nhiên là theo ý mà dâng tặn, các vị lão gia mong thành toàn cho
“Vội cái gì?”
các nàng”.
Khách tằm hoan ở dưới kêu loạn lên: “Đừng nói nhiều nữa, lão tử đã đợi cả đêm, mau mời tân nương tử ra đây, nếu phải chờ thêm lão tử chắc thành vịt chết quá...”
Hạ Tầm khi đi vào “Kính Hoa thủy tạ”, nhìn cục diện như vậy, không khí còn có mùi rượu, Hạ Tầm khè nhíu mày.
Một quy công ân cần chào đón: “Xin hôi công tử gia họ gi? Có hẹn bằng hữu cùng đến?”
Hạ Tầm lắc đầu tiện tay vứt cho hắn mấy văn tiền rồi nói: “Cho ta một gian phòng riêng, bản công tử thích yên tình Ị”
“Có ngay có ngay!”
Quy công hiểu được đây là nhân vật có thân phận, liền cúi đầu khom lưng dẫn Hạ Tâm lên lầu, hẳn đi phía trước cười nói: “Nhìn dáng vẻ khí độ công tử hoàn toàn khác với những người đang ngồi kia, chắc chắn là người quyền quý, xin công tử cho biết tên họ. Tối hôm nay các vị lão gia đều vì Tử Y cô nương mà tới, trong chốc lát đấu giá đoạt sơ long, công tử gia đem tên cho biết, ta sẽ đem chỗ ngồi của ngài ghi tạc lại...”
Hạ Tầm nhàn nhạt nói: “Dương Húc, Dương Văn Hiên!”
“Ôi, ngài chính là Dương công tứ? Mau mời, mau mời, tiểu nhân sớm lưu chỗ ngồi tốt cho ngài, công tử gia, mời sang bên này! ”
Vừa nghe thấy Hạ Tầm báo thân phạn, qiu công tươi cười càng lúc càng đậm, ai cùng biết Dương Vân Hiên cùng một vị Tào công tử đến từ Tế Nam đêm nay muốn vung kim khoa phú, tranh đoạt đêm đầu tiên sơ long của Tử Y cô nương, trải qua người có tâm tuyên truyền, giở đây đã truyền đến khắp phủ Thanh Châu, trên đài dưới đài khách tầm hoan đều nghe nói, hôm nay có hai bại gia tử đááh cuộc tranh nữ nhân, đã tự động đem vị Tử cô nương này gạch khỏi danh sách hái hoa của mình. Hai trâu muốn liều mạng, ai lại đi theo bọn họ mà tiêu tiền.
Hạ Tầm dưới sự xì xào bàn tán của mọi người được đưa tới một căn phòng thanh nhã ỡ lầu hai, vừa mới ngồi xuống, chén trà chưa tới môi thì một tiểu nha hoàn mặc áo xanh lặng lè đi đến chỗ hắn thi lề, nói nhỏ mấy câu.
“Tứ cô nương muốn gặp ta?”
Hạ Tầm vừa nghe thấy liền nhíu mày lại, nhìn tiểu nha đầu trước mắt nhẹ nhàng hôi: “Cô nương nhà ngươi chưa sơ long, cùng ta hẹn riêng, ViìnVi như cái này... có chút không hợp quy củ?”
Tiểu nha hoàn nói: “Tiểu thư nhà ta hâm mộ công tử đã iâu, nay nghe công tử tiến đến không khỏi vui mừng, cho nên muốn mời công tử gặp mặt, mời công tử đi theo tiểu tì, sẽ không để ai chú ý...”
Hạ Tầm nhàn nhạt nói: “Không cần, ta ngồi ở đây chút nữa còn sợ không nhìn thấy nàng?”
“Nhưng... nhưng... tiểu thư nhà ta nói...”
“Nàng nói cái gì cùng không quan trọng!”
Hạ Tâm không khách khí ra lệnh trục khách: “Quan trọng là, ỡ nơi đây, chủ nhân nói không tính, khách mới có thể làm chúi!”
“Tiểu tì... tiểu tì...”
Tiểu nha đầu tay chân luống cuống không biết làm thế nào cho phải. Hạ Tầm nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà đầu không ngẩng mắt không trợn nói: “Đi đi!”
Tiểu nha hoàn thấy vị Dương công tử này vẻ mặt lạnh lùng, liền không dám nói nữa, vội vàng đáp ứng một tiếng, thị íề lui ra.
Bành Tử Kỳ đang ỡ ngoài cứa nghe lén lập tức lách mình tránh đi, trong lòng âm thầm kinh ngạc: “Quái lạ, có mỹ nhân mời, lén hẹn hò, cơ hội tốt trộm hương, với tính cách cúa hắn sao lại cự tuyệt?”
Rành Tử Kỳ nghĩ mãi mà không thể hiểu được tại sao, đây chính là kết quả nàng muốn nhìn thấy, thật thấy được, lại có loại cảm giác không chân thực.
Gian giữa căn lầu đối diện đẩy cửa sồ ra, hai người ngồi ỡ cửa sồ không ngở lại đúng Tào Ngọc Quảng cùng Giang Chỉ Khanh, vừa nhìn thấy Hạ Tầm trên mặt liền lộ ra nụ cười khinh miệt. Giang Chỉ Khanh cao giọng nói: “Dương công tử đến thật sớm! Có phải trong lòng cảm thấy bất an?”
Hạ Tầm vát chéo chân, thổi lá trà thản nhiên nói: “Bốn công tử mới tới, vừa ngồi xuống nhị vị liền đẩy cửa số ân cần hỏi thăm, có phải đã sớm ngồi ỡ cửa sổ chờ ta xuất hiện?”
Dưới lầu lập tức truyền đến tiếng cười lớn, trong gian phòng trang nhã một số người thân phận cao cùng cười trộm không thôi. Nghe Hạ Tầm nói, Gianh Chỉ Khanh mặt mùi đỏ bừng thẹn quá hóa giận quát: “Dương Húc! Ngươi chớ mạnh miệng! Tính toán của ngươi hôm nay nhất định không thể thành công, chúng ta hôm nay quyết tâm phải được”.
Hạ Tầm khê cười nói: “Cùng vậy cùng vậy! Dương mỗ hôm nay cùng muốn quyết tâm phải được!”
Đúng, hắn là quyết tâm phải được, hắn hôm nay căn bản là không muốn tháng, mà ià muốn thua. Hai người đối với đánh cuộc, một bên một lòng muốn thắng, một bên một lòng muốn thua, còn có thể không thành hay sao?
Nhưng người ngoài nào biết được ý tưởng, chỉ cảm thấy mỗi cỗ thuốc súng tràn ngập “Kính Hoa thủy tạ”, mấy quản sự lại là trong lòng nỡ hoa, làm khách đánh trống reo hò cố cù cho đám phá sản này mà thôi.
Trong tiếng huyên náo, tiếng nhạc vang lên, sáu tiểu mỹ nhân như cành liễu trước gió đi ra, một màn kịch hãy đã muốn bắt đầu!