Bành Tử Kỳ còn chưa nói xong, Hạ Tầm cả người đã không thấy.
Người áo đen một đao đâm vào không khí, đao phong vẫn tiến về phía trước đâm thẳng đến mùi Canh Tân, Canh Tân sợ tới mức lùi về phía sau hai bước rồi ngã ngồi xuống đất.
Hóa ra đúng lúc này dược tính của thuốc mê phát tác, hai đầu gối Hạ Tầm mềm nhũn cả người ngã xuống đất. Lập tức ngủ say ngáy o o, kết quả vô tình tránh được một đao hung hiểm kia của Lê Đại Ẩn.
Cùng lúc đó, Bành Tử Kỳ một bên đấy Tôn Tuyết Liên, một bên rút đao, một tiếng xoảng vang lên, Bành Tử Kỳ vung đao đỡ lấy đao của Lê Đại Ẩn đang định bố xuống người Hạ Tầm, đao pháp nhanh như gió từng bước tiến tới. xoảng xoảng xoảng liên tiếp ba đao sử ra ép Lê Đại Ẩn lùi về phía sau ba bước.
“Giết người rồi! Có thích khách! Có thích khách!”
Cả đại sảnh lập tức hỗn loạn, khách nhân quần áo chỉnh tề chui hết xuống gầm bàn, có người quơ lấy cái ghế, có người trốn đến sau cột, có người gào thét, Tôn Tuyết Liên đỡ lấy Canh Tân cùng làm ra bộ dáng kinh hài thét lên nhưng trong tâm đang chửi rủa liên tục: “Đại Ẩn thật là một tên phế vật! Đến như vậy mà không thể giết được hắn, chăng lẽ hắn lại có thiên thần hộ mệnh?”
Triệu Thôi quan muốn nối khùng, tuy hắn không có cao minh cho lắm. Nhưng thời gian gần đây Thanh Châu phủ liên tiếp có án mạng, đã quấy cho hắn sứt đầu mẻ trán, cái mũ cánh chuồn trên đầu đã muốn giữ không được. Hôm nay trước mặt bao người, lại có người dám ở trước mất hắn hành hung giết người, thật đem Triệu Thôi quan tác phong quan liêu đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, hắn nhìn hai bên một chút, vừa thấy có một cái giàn trồng hoa, lập tức bước tới, vươn tay phất một cái, đem chậu hoa hất hết xuống mặt đất, quơ lấy giàn trồng hoa vọt tới.
“Là hắn!”
Bành Tử Ký và Lê Đại Ẩn đã giao thủ một lần. Hai người trong lòng đều thầm hô một tiếng, rõ ràng đối phương chính là người vừa giao thủ với mình đêm qua, Lê Đại Ẩn lập tức hiểu rõ một kích trí mạng đã thất bại, có người này tại đây muốn đắc thủ là chuyện vô cùng khó khăn, tuy ngàn vạn lần không cam lòng nhưng hắn cùng đành phải bỏ qua, sau khi chém ra ba đao liền chuẩn bị đào tẩu.
Hắn dùng hết sức mạnh chém ra ba đao bức lui Bành Tử Kỳ, sau đó muốn quay người bỏ đi, không ngờ hai chân xuất lực, tung người nhảy lên, bay vút ra xa hơn một trượng, hai chân rơi xuống đất đang muốn một lần nữa tung người mà dậy, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, dưới chân lảo đảo một cái, hầu như trượt chân té ngã xuống.
Hắn chỉ thấy đầu gối như bị một cây châm đâm vào, khi không chuyến động thì không sao nhưng khi dùng sức liền đau thấu xương, căn bản không vận được khí lực, Bành Tử Kỳ ánh mắt sắc bén, Quỷ nhãn đao mang theo tiếng gió rít như tiếng quỷ gào thét khóc lóc đâm vào mạng sườn Lê Đại Ẩn.
Lê Đại Ẩn hơi trì hoãn một chút Bành Tử Kỳ đã vọt tới bên cạnh, một chiểu “Hiệp Để Tàng Hoa” sử ra, chọc vào sườn bên trái của hắn, Lê Đại Ẩn định tránh sang một bên, chân vừa dùng sức tự nhiên đầu gối đau đớn kịch liệt, khí lực lập tức tiêu tán, mạng sườn lập tức trúng một đao của Bành Tử Kỳ, máu tươi nhất thời phun ra nhuộm đỏ cả áo.
Triệu Thôi quan ở phía sau nâng cái giàn hoa bằng gỗ lê trầm trọng rắn chắc lên cao đập mạnh xuống, phành một tiếng nện vào đầu của Lê Đại Ẩn, đầu Lê Đại Ẩn ngay lập tức nở hoa.
Hắn tuyệt đối không ngờ mình lại bị đánh lén sau lưng, mà cái giàn hoa làm vũ khí kia cùng thật quá hung hãn, đầu Lê Đại Ẩn lập tức đầy máu, trước mặt hắn tối sầm lại, thân thể ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.
Triệu Thôi quan không những không tức giận mà còn cảm thấy vui mừng, cả người tràn ngập nhiệt huyết sôi trào: “Tên này là thích khách ám sát Dương Húc! Mục tiêu của hắn là Dương Húc! Cái chuyến này thật là con mẹ hắn tới, tặc đồ hung ngoan quấy đến Thanh châu phủ ta không được an bình, đúng là bị ta tự tay bắt được, ha ha ha ha, ha ha ha ha.
Bành Tử Kỳ nhìn thấy thích khách đã mất đi sức phản kháng liền mặc kệ hắn sống hay chết, lập tức quay sang xem Hạ Tầm có làm sao không, đường huynh nàng am hiểu phi châm, nàng làm sao mà không am hiểu, loại ám khí này nhẹ nhàng linh hoạt rất thích hợp cho nữ tử tu luyện, tính khí nàng rất tự cao, ít khi dùng tới vật này, nhưng tối hôm qua để tên thích khách chạy mất. Bành Tử Kỳ rốt cuộc cùng tiêu tan hết ngạo khí trong người, hôm nay trong lúc nguy cấp liền dùng cương châm bắn vào đầu gối Lê Đại Ẩn, lưu lại vị khách không mời mà đến này.
Bành Tử Kỳ ôm lấy Hạ Tầm đặt lên đùi lo lắng kêu: “Dương Húc, Dương Húc, ngươi làm sao rồi?”
“Hô... Hô...”
Hạ Tầm vừa thở vừa ngáy, thần thái an tường.
Bành Tử Kỳ không biết nên khóc hay cười: “Thời điếm này mà hắn cũng có thế ngủ? Hình như là quá quỷ dị?”
Tuy Bành Tử Kỳ cảm thấy việc Hạ Tầm ngủ không phải chuyện bình thường, trong đó nhất định có nguyên nhân nàng chưa biết, nhưng tính mạng hắn mới là quan trọng, nhìn thấy hắn yên bình sự lo lắng trong lòng nàng đã giải tòa rất nhiều. Bên kia Canh Tân kinh hồn chưa định cùng nhảy bật lên giả vờ ra oai nói: “Người đâu, không có nghe đại nhân phân phó sao? Cầm dây thừng, đem kẻ xấu trói lại”, canh Tân một mặt hô, trong lòng thầm đắc ý: “Trời cùng giúp ta, tên thích khách đến thật đúng lúc, hắn quả thực là người chuyên chịu tiếng xấu thay cho người khác, có hắn làm náo loạn thế này, đến khi độc phát tác còn ai nghi ngờ ta là hung thủ? Ha ha ha...”
Canh Tân đắc ý quên hình, hoàn toàn không phát giác nương tử bên cạnh mình mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, người bên ngoài mặc dù nhìn thấy cùng không cho là kỳ, còn tưởng rằng phụ nữ người ta nhát gan, không thể gặp huyết tính.
Triệu Thôi quan quát một tiếng chói tai: “Người đâu, đi gọi tuần kiểm đến đây, thông báo phủ nha phái thêm người đến”.
Triệu Thôi quan sốt ruột lập công tiến lên lột khăn che trên mặt Lê Đại Ẩn xuống, rồi sau đó lục soát khắp người hắn nhằm tìm ra thứ gì đó chứng minh thân phận.
“A!”
Vừa nhìn thấy mặt Lê Đại Ẩn, vài gia đinh của Tôn gia liền hoảng sợ, Triệu Thôi quan sở trong ngực Lê Đại Ẩn phát hiện có một lệnh bài, nhất thời sợ hãi kêu lên một tiếng: “A!”.
Đám người đang xem mặc dù đứng ở xa nhưng vẫn có người nhận ra vật đó, An viên ngoại là người thứ nhất biến sắc, lúc này một gia đinh rốt cuộc không nhịn được chỉ vào Lê Đại Ẩn kêu lên: “Hắn! Hắn chính là Lê thúc!”.
Triệu Thôi quan quay đầu nhìn thăng vào mặt người vừa kêu lên quát: “Ngươi nhận ra hắn? Lê thúc là ai? Nói!”
Gia đinh kia bị hắn quát một tiếng liền sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vàng run run nói: “Hồi... Hồi đại lão gia, người này... Người này là gia đinh của Tôn phủ. Hắn tên là... Lê Đại Ẩn”.
Triệu Thôi quan khẽ giật mình nghĩ: “Gia đinh Tôn phủ? Trên người hắn lại có Xuyên cung bài của Tề Vương phủ, vì sao lại biến thành gia đinh Tôn phủ?”
“Tề Vương...”
Vừa nghĩ đến người đứng sau giật dây hung phạm là đương kim Tề Vương, Triệu Thôi quan trong lòng giật thót, một luồng hàn khí lan ra khấp người hắn, hắn không biết trong này có ấn tình gì nhưng một khi vạch trần ra, công lao thì ít mà không khéo lại rước lấy họa sát thân. Nhất thời trong lòng hắn bất ồn, bắt đầu lo được lo mất.
Đúng lúc này Lê Đại Ấn ừ từ tỉnh lại, cố họng phát ra một tiếng thống khổ đau đớn, Triệu Thôi quan vừa nghe thấy liền nắm chặt lấy cổ áo hắn, cúi sát người xuống gần lỗ tai. Nói nhỏ: “Ngươi là người Tề Vương phủ?”
Lê Đại Ẩn vừa tình nhưng hắn lập tức biết đại sự đã hòng, hắn không sợ chết nhưng nếu thân phận hắn bại lộ, tiểu thư sẽ... Lê Đại Hận lúc này chỉ mong mình lập tức chết đi hoặc rơi vào lò lửa thiếu cháy hết thi cốt, tốt nhất là không để kể nào nhận ra thân phận của hắn, vừa nghe câu hỏi của Triệu Thôi quan rất kỳ quặc, lão bộc Tôn gia từng ở trong sơn tặc lăn lộn nhiều năm lập tức phát giác khác thường, lập tức cơ cảnh ngậm chặt miệng.
Triệu Thôi quan trong lòng cực kỳ sốt ruột, may mắn hắn là quan nên những người xung quanh dám lại gần, nhưng hắn đã lờ sai người đi gọi tuần kiểm đến. Nha môn Tri phủ cùng sẽ lập tức tới, nếu bây giờ không hỏi rõ thân phận thích khách đê chuẩn bị phương án ứng phó, thì chỉ một lúc nữa thôi, không chừng hắn sẽ biến thành hy sinh cho giao dịch ngầm nào đó.
Hắn lập tức hỏi lại: “Ngươi là người Tề vương phủ?”
Lê Đại Ẩn nháy mắt mấy cái để con mắt nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, hắn thở hổn hển hàm hồ hỏi:
“Vì.., vì.., sao... Lại hỏi như vậy?”
Triệu Thôi quan đem Xuyên Cung bài hoa qua trước mặt hắn sau đó lập tức thu vào trong tay áo, thấp giọng hỏi: “Bằng không, cái lệnh bài này ngươi từ nơi nào mà có được?”
“Lệnh bài?”
Lê Đại Ẩn đầu tiên hơi giật mình, sau đó lập tức nghĩ đến những chuyện đêm qua tiểu thư nói với hắn, nghĩ đến đây liền hiểu rõ vì sao vị Triệu Thôi quan trước mặt lại hiểu lầm.
Lê Đại Ẩn trong lòng lập tức mừng như điên, có lẽ tiểu thư có thể vượt qua chuyện này một cách yên bình, đúng là trời xanh có mắt!
Triệu Thôi quan đánh mất hết tác phong bình tình thường ngày quát hỏi: “Nói mau, có phải hay không?”
Lê Đại Ẩn cười hắc hắc nói: “Không sai, ngươi đoán không hề sai, Triệu đại nhân thật là một người thông minh”.
Triệu Thôi quan trong lòng chợt phát lạnh, năm ngón tay mềm nhũn buông vạt áo Lê Đại Ẩn ra, suy nghĩ nữa ngày trời liền tỉnh táo lại một chút, run giọng hỏi: “Ngươi... Ngươi... Ba lần bốn lượt ám sát Dương Húc đều là ngươi làm? Trương Thập Tam.., cùng bị ngươi giết? Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?”
Lê Đại Ẩn vừa định phủ nhận tự nhiên dừng lại nghĩ: “Nếu ta đem tất cả những chuyện phát sinh trong Thanh Châu phủ gần đây nhận hết vào mình, chăng phải sẽ làm bọn họ càng thêm loạn, không hiểu vì sao ta giết người? Nếu như ta thừa nhận mình là hung thủ giết người, ta sẽ bị chém đầu, Dương Húc nhất định không còn lo lắng, đến lúc đó.., tên nhát gan vô năng đồng đạo kia không biết chừng có thế có cơ hội đắc thủ, thay ta giết chết tên vương bát đản Dương Húc này!”
Nghĩ đến đây, Lê Đại Ẩn đột nhiên cười ha hả, Triệu Thôi quan trong đầu đang loạn hết cả lên, nhìn thấy hán cười điên cuồng vội vàng lui về phía sau hai bước, tinh thần tập trung đề phòng.
Lê Đại Ẩn cười lớn, cả người xiêu vẹo đứng lên. ánh mắt khinh miệt nhìn sang những người xung quanh, đến khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh của Tôn Tuyết Liên, trong đôi mất đầy máu hiện lên vẻ đau lòng, sau đó hắn ngạo nghễ ngẩng đầu lên nói: “Lê mỗ đã ấn thân trong Tôn phủ nhiều năm, tính toán rất nhiều nhưng.., đáng tiếc, đáng tiếc, nhất thời chủ quan khinh địch, toàn bộ tâm huyết đều đố xuống sông xuống biến”.
Hắn lau qua mặt một chút để xóa đi vết máu tươi, kết quả mặt hắn càng lúc càng dữ tợn trông giống như lệ quỷ, mấy người đứng xung quanh bị hù dọa vội vàng lùi ra xa.
Lê Đại Ẩn nhe răng cười nói: “Trương Thập Tam là ta giết! Phùng Tây Huy cùng là ta giết! Còn Dương Húc, lúc ở Vân Hà trấn ta đã định giết hắn một lần, đáng tiếc, đáng tiếc, vì sao ngươi không chết.
Lê Đại Ẩn gào lên, đột nhiên tay hắn nhố cây trâm cài đầu ra, mái tóc vốn bị nhuốm máu tươi ướt sùng liền bật tung ra, mọi người lập tức phát ra tiếng hô hào lùi nhanh về phía sau, triệu Thôi quan cùng vội vàng thối lui mấy bước, tập trung toàn bộ tính thần đề phòng, Lê Đại Ẩn nhìn Tôn Tuyết Liên đứng giữa đám người lần cuối cùng, hắn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, chỉ tiếc rằng hết lần này đến lần khác một câu cùng không thể thốt ra.
Lê Đại Ẩn mở miệng thở dốc, đột nhiên rống to: “A!... A!...”
Tiếng hét chứa đầy bi thương phẫn uất, không biết bên trong ấn chứa bao nhiêu tình cảm làm rung động lòng người, âm thanh hú dài còn chưa kết thúc, hắn liền dùng cây trâm trên tay hung hăng đâm vào cổ họng, tiếng hét lập tức đình chỉ.
Lê Đại Ẩn cả đầu đầy máu, miệng vẫn duy trì động tác há to, hai con mất lẫm lẫm trừng mắt nhìn mọi người, trong mắt vẫn còn thần quang lưu chuyên, thân thể đứng thăng tắp, mặc dù đã khí tuyệt, những vẫn không ngã, uy mãnh như thiên thần!