“Bắt được hung thủ rồi sao? Bắt được hung thủ rồi sao?”
Tri phủ kích động xông vào cửa, trong lúc vội vàng liền phun ra một hơi giọng phố thông Phượng Dương.
Đồng Tri. Phán quan, các vị đại nhân cùng tiến vào, theo sau là đại đội nhân mã. Bọn họ vừa nghe thấy người báo Triệu Thôi quan bất được hung thủ ám sát Dương Húc ở Tôn gia liền vui mừng muốn phát điên, người nào người nấy bất chấp mặt mũi chạy như ong vỡ tổ đến Tôn phủ.
Triệu Thôi quan vội vàng nghênh đón. Rồi đem tình hình xảy ra tại đây kể qua một lần, Tri phủ đại nhân nghe xong liền biến sắc hỏi: “Việc này dân chúng đều đã biết?”
Triệu Thôi quan vội nói: “Không, may mắn trước khi chết hắn không kêu thân phận mình ra, dân chúng không ai dám tới gần, từ đầu đến cuối bọn họ căn bản chưa từng nhìn thấy lệnh bài vương phủ, kể cả nếu nhìn thấy cùng không biết trên đó viết gì”.
Phán quan Đống Hạo Thiên nghe Triệu Thôi quan kể chuyện xong, con mắt hơi chuyển liền ghé vào tai Tri phủ đại nhân nói vài câu, Tri phủ đại nhân mặt mũi đang nghiêm nghị liền hòa hoãn xuống một chút, cánh tay chỉ vào thi thể Lê Đại Ẩn cao giọng nói: “Thích khách làm nhiều việc ác, liên tiếp ám sát nhiều người, hôm nay thất bại bị bắt, nhưng lại sợ tội tự sát. Người đâu, đem thích khách về phủ nha cho ta, canh viên ngoại, ngươi là chủ nhân nơi đây, nhanh theo bản phủ về tri phủ đê điều tra rõ ràng”.
Canh Tân sắc mặt đại biến, cả người quỳ rạp xuống đất dập đầu liên tục nói: “Tri phủ lão gia, tiểu dân luôn an phận thủ thường, là một lương dân! Tiểu dân cùng không biết vì sao lão bộc lại làm những việc này, tiểu dân...”
Tiêu Nhất Nặc vừa nghe Đống Phán quan nói thầm một câu: “Sự việc liên quan đến Tề Vương, không nên lộ ra ngoài, thích khách đã chết, cứ thế kết án”. Ý định là đem tất cả các tội danh gán hết lên đầu thích khách, ngàn vạn lần không mở rộng điều tra, bằng không một khi thật liên lụy tới người trong hoàng thất, chỉ bằng mấy người bọn họ cùng không thể che chắn được.
Tiêu Tri phủ lập tức hiểu rõ, hắn muốn dẫn Canh Tân trở về cùng chỉ là hô ứng theo, chắn chắn khóa mồm miệng các khách đến xem, sau khi mang hắn về phủ nha, sẽ đem kết quả xử lý của quan phủ lộ ra cho hắn biết, chính vì chuyện này liên quan đến Tề vương nên đại án kinh thiên sẽ phải biến thành một vụ án mạng giết người bình thường.
Vừa thấy Canh Tân sợ hãi ran rẩy, Tri phủ đại nhân khoát tay ra hiệu cho hắn dừng lại, mặt mũi không vui nói: “Hung thủ kia có lẽ chỉ là mượn thân phận Tôn phủ che dấu.
Canh Tân vội nói: “Đại nhân anh minh, đại nhân anh minh, tiểu dân thực sự không biết hắn rắp tâm hại người, giả làm lương bộc, lại là sát thủ, tiểu dân...”
Tri phủ đại nhân sắc mặt trầm xuống quát: “Kể cả như thế, giết người là một đại án, phát sinh từ nhà của ngươi, thích khách lại là quản gia Tôn phủ, bản phủ không thể mang ngươi về tra hỏi sao?”
“Cái này...”
Canh Tân sắc mặt xám ngoét, rốt cuộc cùng không biết trả lời thế nào.
Đống Phán quan sắc mặt trầm xuống, chỉ vào mặt Canh Tân nói: “Ngươi ngoan cố không đi, chăng lẽ ngươi là đồng đảng của thích khách?”
Canh Tân giật nảy mình, liên tục lắc đầu nói: “Không phải không phải, tiểu dân tuyệt đối không phải đồng đảng”.
Đống Phán quan lạnh lùng nói: “Đã như vậy ngươi còn ở đấy làm gì? Người đâu, đem hắn mang đi, đợi Tri phủ đại nhân hỏi rõ ràng rồi mới cho hắn về nhà”.
“Tuân lệnh!”
Hai nha sai như sói như hố nhào lên kẹp chặt Canh viên ngoại vào giữa mang đi.
“Ông trời ơi!”
Canh Tân trong lòng vô cùng lo lắng: “Bao lâu ta mới được trở về? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Ta đã uống Khiên Cơ độc rồi!!! Tại sao có thể như vậy, tất cả tính toán đều hoàn hảo, tại sao lại như vậy?”
Từng màn đặc sắc, từng màn truyền kỳ, đã diễn ra trước mắt Hạ Tầm, nhưng đáng tiếc hắn không thể chứng kiến vì hắn vẫn đang ngủ ngon lành.
Một giấc ngủ này có lẽ sẽ ngủ thật lâu, nhưng mê dược làm cho người ta nhiệt tình, đã bắt đầu ở trong thân thể của hắn rục rịch...
“Ngươi này tên họ là gì? Đến nhà của ngươi làm việc từ bao giờ?”
Tri Phủ lão gia đích thân thẩm vấn, Đống Tri, Phán quan, Thôi quan đại nhân đều có mặt như thể đang lâm đại địch, địa điểm thẩm vấn là ở tam đường phủ nha, nơi này bình thường chỉ dành cho việc thẩm tra xử lý những vụ án cơ mật. Hai bên không có mấy nha dịch, tất cả đều là tâm phúc của Tri phủ đại nhân hoặc Phán quan đại nhân.
“Bẩm đại lão gia, thích khách này tên gọi Lê Đại Ẩn. Hắn ở nhà của ta đã lâu năm rồi, tiểu dân khi vừa về ở rể Tôn gia đã thấy hắn, theo tiểu dân biết, người này là do nhạc phụ đại nhân của tiểu dân trên đường mua sắm dược liệu cứu về...”
Canh Tâm biết gì nói đấy, không dám dấu diếm, vừa nói vừa nhìn sắc trời, cái này gọi là tự mua dây buộc mình, hắn đã uống rượu độc, đang đợi độc tính phát tác, thì kịp thời dùng thuốc rửa một thanh độc, sao biết nửa đường toát ra tên đáng chết Lê Đại Ẩn này! Đáng chết thì không chết! Đã chết lại còn muốn hại người!
Thời điểm thích khách vừa mới xuất hiện, canh Tân còn mừng thầm trong lòng, hắn cảm thấy có thích khách thì việc hạ độc càng hoàn hảo không chê vào đâu được, nhưng ai ngờ thích khách chăng những bị bắt, lại còn là người trong phủ của hắn, đã không trộm được gà lại còn mất thêm nấm thóc, nếu như Tri phủ đại nhân kéo dài thời gian...
Canh Tân nghĩ đến đây liền không lạnh mà ran. Nhưng hắn căn bản không có biện pháp giải quyết, chí có thể quỳ xuống đất ngoan ngoãn trả lời. Mồ hôi lạnh từ trên trán cứ cuồn cuộn mà rơi...
Hạ Tầm được Bành Tử Kỳ mang về nhà, Bành Tử Kỳ phát giác tình huống của hắn khác thường, xét thấy thân phận của hắn đặc thù, trước khi chưa sáng tỏ nguyên nhân Bành Tử Kỳ không nghĩ lung tung, liền nói là hắn bị Lê Đại Ẩn đánh cho ngã ra, đụng trúng trán chóng mặt hôn mê đi, cần về phủ tình dường. Lúc ấy Lê Đại Ẩn bỗng nhiên làm khó dễ, ra sức đâm về phía sau lưng, người có thể thấy rõ ràng cùng không nhiều lắm, cho nên bị nàng lừa gạt qua.
Tôn Tuyết Liên mang theo con rể tiễn khách bị kinh hãi rời đi, vừa cảm ơn lại vừa xin lỗi, vất vả mãi mới xong, loay hoay đến đau cả lưng, tôn Tuyết Liên đi vào trong phòng ngồi xuống, nhẹ nhàng xoay người hướng về lão quản gia phân phó: “Hôm nay tất cả mọi người đều phải chịu khổ cực, thưởng mỗi người mười văn tiền, thu dọn tiệc rượu rồi đi nghĩ đi, nhấc nhở bọn chúng đừng có mà nói bậy, nếu để ta nghe thấy lập tức đuổi khỏi phủ”.
Tôn Tuyết Liên nói đến đây thanh sắc đều bén, lão quản gia nghiêm túc lắng nghe, hắn vừa mới tuân lệnh định rời đi thì Tôn Tuyết Liên liền gọi hắn trơ lại, trầm ngâm một chút rồi nói: “Sáng mai, tiệc vẫn diễn ra như bình thường, đối đãi với khách nhân không được có chút nào dị thường. Nếu khách từ xa đến phải nghênh đón, thịnh tình khoản đãi, rõ chưa?”
“Rõ!”
Lão quản gia đáp ứng một tiếng rồi lùi ra ngoài, đỗ Thiên Vĩ vội vàng nâng chén trà đưa qua nói: “Mầu thân, người đã bận rộn nửa ngày, xin người uống chén trà giải khát”.
Tôn Tuyết Liên ánh mắt khen ngợi nhìn người trẻ tuổi chỉnh thức trở thành cô gia của mình này, cánh tay đưa lên tiếp nhận chén trà uống một ngụm rồi đặt trên bàn, sau đó đứng lên thi lễ với chưởng quầy và mấy vị lang trung: “Ài, không ngờ vào ngày vui, trong nhà lại xảy ra sự tình như vậy. Nhọc công các vị, không cần đi vội.
Mấy vị chưởng quỹ cùng lang trung tọa đường, có người là lão nhân ở tại Tôn gia cả đời, có người từ chỉ nhánh bên ngoài nhanh chóng chạy về tham gia hôn lễ, quý phủ ông chủ xảy ra chuyện, bọn họ cùng không bỏ đi. ở lại đây giúp đỡ Tôn Tuyết Liên xử lý công việc, giờ đây cùng ngồi trong này.
Vừa thấy chủ nhàn khách khí cảm tạ, mấy vị chưởng quỹ và lang trung tọa đường vội vàng đứng dậy nói: “Bà chủ quá khách khí, chúng ta đều là những lão già ở đây từ khi còn làm hỏa kế, học đồ tọa đường, nhiều năm như vậy vẫn ở Tôn gia làm việc, sớm đã coi Tôn gia như nhà mình, đại sự Tôn gia không khác gì đại sự của chúng ta, có thể giúp đỡ việc gì, bà chủ cứ phân phó cho chúng ta làm, không cần phải khách khí”.
Tôn Tuyết Liên cố gắng nỡ nụ cười nói: “Cũng không còn chuyện gì, Lê Đại Ẩn may mắn vẫn còn một chút lương tâm, chưa kéo nhà chúng ta vào cuộc, lão gia đến phủ nha, tri phủ đại nhân hỏi rõ tình huống xong chắc là sẽ về thôi”.
Nói như vậy nhưng khi nhớ tới Lê Đại Ẩn, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy đau xót. Nàng đến bây giờ vẫn không biết tâm sự của Lê Đại Ẩn, nàng chỉ biết Lê Đại Ẩn đối với mình rất trung thành, khi nàng còn nhỏ, hắn quan tâm che chở cẩn thận cho nàng còn hơn cả phụ thân. Hôm nay Lê Đại Ẩn đã chết, hắn chết vì toàn tâm toàn ý làm theo lệnh nàng, vì sợ liên lụy đến Tôn gia, con người ai có thể vô tình? Tôn Tuyết Liên thật sự vô cùng cảm động nhưng giờ phút này lại phải dùng ngôn ngữ thù ghét khi nhấc đến hắn, trong tâm nàng thực sự không biết là tư vị gì.
Hai bên nói chuyện, Đỗ Thiên Vĩ đang đứng tự nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, thân thể thoáng run rẩy chực ngã xuống, bàn tay hắn bám vào cái bàn nhưng chạm ngay phải chén trà vừa dâng lên cho Tôn Tuyết Liên, chén trà liền rơi xuống đất vỡ “choang” một cái nát bấy.
Tôn Tuyết Liên nhíu mày nghĩ: “Rốt cuộc cùng chỉ là con nhà nghèo, thiếu đi sự trầm ồn.” Trong lòng cảm thấy không vui nhưng thấy mặt hắn đỏ bừng, chợt nhớ hắn là chú rể, hôm nay uống nhiều rượu nhất, nên cùng mỉm cười thoải mái nói: “Hôm nay là ngày vui của ngươi, mau trở về phòng nghĩ đi, ta gọi người chuẩn bị cho ngươi một chén thuốc giải rượu”.
Hôm nay Đỗ Thiên Vĩ đi theo Tôn Tuyết Liên và Canh Tân uống rượu liên tục, hắn là chú rể, Canh Tân cầm bình rượu cho hắn uống nhiều nhất, chính vì thế nên người phát tác đầu tiên là hắn, vừa xong là triệu chứng phát tác độc tính, đầu choáng váng, tức ngực, da căng lên, hắn còn tưởng là do uống rượu quá nhiều, những bệnh trạng này cùng giống việc say rượu, chỉ là đang đứng trước mặt nhạc mẫu và các vị nguyên lão Tôn gia nên không thế thất lễ, phải kiên cường chịu đựng.
Lúc này được Tôn Tuyết Liên cho lui xuống, Đỗ Thiên Vĩ vội vàng đáp ứng một tiếng đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa, hai đầu gối tự nhiên cứng đơ, đôi chân không thể cử động, hắn uống quá nhiều rượu nên vốn đã say, hơi xê dịch một bước liền đâm đầu vào khung cửa ngã vật xuống đất.
Tôn Tuyết Liên nhướng mày tức giận, hai lang trung vội vàng chạy đến nàng hắn lên, một người trong đó gọi là Phương Tử Nhạc, nhìn thấy ánh mất không vui của Tôn Tuyết Liên liền nói đỡ: “Cô gia hôm nay vui mừng, khó tránh việc uống nhiều rượu, đã vậy lại còn là người trẻ tuổi, không nên trách, không nên trách, lão Văn. Hai chúng ta đưa chú rể trở về”.
Lúc này Đỗ Thiên Vĩ cảm thấy tim đập dữ dội. Bụng đau cồn cào, nhưng hắn nghĩ chắc chỉ do bụng mình yếu, ở rể nhà người ta phải cúi thấp đầu xuống, không đến mức bất đắc dĩ không nên phiền đến người khác, chính vì vậy nên hắn không dám nói ra, chỉ cắn răng nhẫn nại, hai vị lang trung dìu hắn hướng đến tân phòng trong hậu viện, khi hắn vào đến tân phòng, khuôn mặt đã trắng bệch như tờ giấy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy trán, hắn đau đến nỗi môi run rẩy nhưng một câu cùng không dám nói.
Trong phòng chỉ có một mình tân nương, Tôn Diệu Thương ngồi trước giường hai tay đặt lên gối, đầu đội khăn hồng lăng lặng một chỗ. Lang trung Văn Uyên cùng tân nương tươi cười nói: “Chú rể uống nhiều rượu quá, chúng ta đưa hắn về đây, đợi uống một chén canh giải rượu rồi cho hắn nghĩ ngơi sớm, chúng ta phải đi đây”.