Phương Tử Nhạc nhìn bộ dáng chú rể, bất giác kinh ngạc, vội vàng cầm lấy tay hắn bắt mạch, một tay khác mở mất hắn ra xem đồng tử dưới ánh đèn, thấy đồng tử hắn co rút kịch liệt, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tâm trạng hắn trở nên lo lắng nói: “Lão Văn, lão Văn, ngươi mau tới nhìn xem, chú rể có điếm gì đó rất lạ”.
“Hả? Có cái gì không thích hợp?”
Văn Uyên xoay người lại xem xét, vừa nhìn thấy cùng lắp bắp kinh hãi, vội vàng cầm tay chú rể bắt mạch một phen, hỏi vài câu, mất chú rể nhìn thấy nhưng nói không ra lời, chờ hắn kiếm tra xong, sắc mặt nhất thời ngưng trọng hẳn lên, hai lão lang trung ở tại tân phòng liền thương lượng phương án trị bệnh.
“Phương huynh, ngươi thấy thế nào?”
“Ta xem mạch tượng của hắn, dường như là bị đau bụng”.
Văn Uyên lắc đầu liên tục, vân vê chòm râu nói: “Nếu chỉ là bệnh đau bụng, làm sao đồng tử lại co rút nhanh đến vậy?”
“Vậy ý Văn huynh là..
Văn Uyên còn chưa kịp đưa ra ý kiến, chú rể đang ngồi trên ghế tự nhiên trượt xuống dưới đất, cả thân thân co quắp thành một khối, không ngừng run rây kêu la: “Đau quá, đau quá, ta.., ta thở không ra hơi, không được, ta không được, đau chết ta…
Tôn Diệu Thương vốn nhã nhặn ngồi trên giường, nghe thấy chú rể vào trong, tuy không chào đón nhưng cùng chẳng cảm thấy khẩn trương, về sau nghe hai vị lang trung nói thân thể hắn không ổn vẫn nghĩ chuyện không nghiêm trọng, ngoài ra là vì tân nương phải ngồi yên đợi chú rể vạch khăn che mặt, đành phải ở xa nghiêng tai lắng nghe, tự nhiên lúc này thấy hắn thống khổ kêu la thảm thiết, Tôn Diệu Thương bị dọa nhảy dựng lên. Rốt cuộc cùng không kiềm chế nối giật luôn khăn trên mặt xuống, vội vàng chạy tới chỗ ba người, vừa nhìn thấy hình dáng chú rể, liền bị dọa cho sợ hãi, vội vàng hướng sang hai lang trung hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
Văn Uyên và Phương Tử Nhạc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thốt lên: “Trúng độc!”
“Trúng độc? Tại sao lại bị trúng độc?”
Diệu Thương tuy rằng chán ghét trượng phu nhưng cùng không hy vọng hắn chết, nhất thời nàng nóng nảy nói: “Trúng độc gì? Nhanh tìm thuốc giải đến đây! Nhà chúng ta mở hiệu thuốc chẳng lẽ hai người không biết điều chế thuốc giải?”
Canh viên ngoại cuối cùng cùng được rời khỏi nha môn Tri Phủ.
Phủ Thanh châu dùng tốc độ vô cùng nhanh, hiệu suất phá án cao nhất Đại Minh, chấm dứt một án giết người:
Lê Đại Ẩn. Người Thanh Châu, tập võ từ nhỏ, tình thông quyền thuật, bởi vì tật cà thọt mà vào Tôn thị dược phô là bộc, thanh Châu sinh đồ Dương Húc, cùng với chủ nhân Tôn thị giao hảo, đến đây làm khách từng xi nhục Lê thị, Lê thị lòng dạ hẹp hỏi, có thù tất báo, chính vì vậy nên đã nối sát tâm. Hắn cậy võ công của mình cao thâm, lẻn vào Dương phủ trả thù. giết nhầm người hầu của Dương Húc là Trương Thập Tam.
Kiểm Giáo quan Phùng Tây Huy phủ Thanh Châu phát hiện dấu vết Lê thị để lại, Lê thị trong lòng bất an, liền giết chết Kiềm Giáo Phùng Tây Huy. Mấy ngày sau, lợi dụng hôn sự Tôn phủ xảy ra, y tiếp tục hành thích Dương Húc, nhưng bị bảo tiêu của Dương Húc và Thanh Châu Triệu Thôi quan hợp lực bất giết, Lê thị lúc sấp chết liền nói hết tất cả sự thực, vụ án đến đây công bố rõ ràng khắp thiên hạ.
Bởi vậy, các vụ án gần đây liên tiếp phát sinh ở Thanh châu tất cả đều có kết quả, tuy nói phát sinh án mạng chính là chuyện xấu, nhưng phá án nhanh như vậy, cùng không phải là không có danh tiếng, tri Phủ, Đồng Tri các vị đại nhân đều có liên quan tới, vui mừng khôn xiết, đương nhiên, bọn họ ngày hôm sau còn phải phái người đi đem Dương Húc mời đến, cùng nhau thông cung, tin tưởng có mặt mũi của Tri Phủ, Đồng Tri, phán quan ba vị đại nhân, Dương Húc nhất định sẽ kiệt lực phối hợp.
Bọn họ rất hài lòng với biểu hiện của Canh Tân, tên thảo dân này cực kỳ phối hợp, chỉ cần hơi chỉ điểm một chút là Canh Tân sẽ làm theo ý bọn họ, chính vì vậy nên bọn họ không làm khó Canh Tân, chỉ bảo Canh Tân khai “chính mình từng nhìn thấy” Dương Húc từng làm nhục Lê Đại Ẩn, Lê Đại Ẩn khi ở trong phủ từng nhiều lần biếu hiện oán hận, thậm chí khi say rượu đã nói ra ý muốn giết người, một bên hỏi một bên ghi chép rồi ký tên điểm chỉ, sau đó rất thoải mái cho hắn hồi phủ.
Canh Tân vừa ra khỏi phủ nha Thanh Châu, lập tức chạy như điên về phủ. Hắn đã cảm thấy đau đầu, choáng váng, ngực đau nhói, tứ chỉ không còn chút sức lực nào, nếu không chạy nhanh về phủ kịp thời cứu chữa, chậm trễ để Khiên Cơ độc phát tác chắc chắn sẽ bị chết vô cùng khổ sở.
Canh Tân hồn phi phách tán chạy như điên, những năm gần đây trước mặt Tôn Tuyết Liên hắn không có địa vị gì cả, nhưng trong sinh hoạt nàng chưa từng bạc đãi hắn, sống an nhàn sung sướng bao lâu bây giờ tự nhiên hoạt động kịch liệt làm độc phát tác cực nhanh, chỉ chạy một lúc mồ hôi đã vã ra như tắm, chân không còn chút sức lực, Canh Tân trong lòng thầm kêu khổ: “Không được rồi! Nếu cứ chạy như vậy độc tính phát tác càng nhanh, chưa cần về đến phủ ta đã chết bất đắc kỳ tử”. Lúc này trời đã tối mịt, Canh Tân sợ hãi nhìn xung quanh, căn bản chăng còn cái gì có thể chở hắn đi, tìm kiếm mãi mới thấy một con lừa trong ngõ, ngồi bên cạnh con lừa là một vị đại thẩm trùm khăn kín đầu, Canh Tân chạy tới thở hồng hộc nói: “Con lừa.., con lừa.., cho ta con lừa”.
thương lượng đối sách, sau này làm gì mới được?
An mập gấp đến độ đi đi lại lại quanh một chỗ.
“Không! Không đúng! Còn có một người, còn có một Hạ Tầm”.
Nhớ tới lá thư Hạ Tầm gửi tới, An viên ngoại trước đây không hề để ý lời giải thích trong đó, nhưng giờ đây lực lượng cẩm y vệ tại Thanh Châu chỉ còn lại hai người bọn họ, những người khôn khéo đều đã bị giết chết, hai người bọn họ hình như may mắn hơn, trước mắt có nên thương lượng với hắn một chút?
“Không được, ta phải đi tìm hắn. Bỏ qua hết ân oán trước kia, cùng nhau thương lượng đối sách sau này, Thanh Châu này thật quá nguy hiếm, nếu ta có thể kéo hắn đi chung một con đường, đại sự xảy ra không chừng những người kia sẽ tha cho ta. Nói như thế nào thì nói. Dương Văn Hiển hôm nay danh vọng địa vị hơn người, cho dù làm chuyện gì đi nữa người khác cùng không thể biết hắn là giả, ta và hắn thương lượng, cùng nhau nghĩên cứu thảo luận, phát giác tình huống không ồn đề phòng bạo lộ mới rút lui. Mà không phải An Lập Đồng ta rất sợ chết”.
An Lập Đồng tính toán một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy Thanh Châu nguy cơ trùng trùng, vì an toàn của bản thân, phải nhanh chóng rời đi. Nhưng lúc này tự nhiên hắn cảm thấy khó thở, đầu hơi đau đau, mí mắt giật giật vài cái, giống hệt như đang báo hiệu điềm hung, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, ngay trong đêm đến bái phòng Hạ Tầm, cùng nhau thương nghị biện pháp ứng phó nguy cơ sấp đến.
An Lập Đồng bước lên xe ngựa, dặn dò phu xe nhanh chóng đi đến Dương phủ, hai con ngựa kéo một cỗ xe nhẹ phóng như bay trên đường phố, nhưng mới được nửa đường An Lập Đồng bắt đầu cảm thấy bụng đau như cắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc đầu hắn còn muốn nhẫn nhịn nhưng càng về sau càng đau, rốt cuộc hắn không thể không kêu xa phu: “Dừng, mau dừng lại, nhanh đến dược phô Sinh Xuân Đường, lão gia ta... Ôi, đau bụng quá...”
Phu xe vừa nghe thấy liền không dám chậm trễ, vội vàng lôi kéo dây cương chạy nhanh về hướng dược phô Sinh Xuân Đường.
Mới đi được mấy chục bước, bên đường đột nhiên xuất hiện một người đầu tóc bù xù. Bước đi tập tễnh, không biết là vừa uống rượu về hay gặp phải cướp, nhìn thấy xe ngựa hắn liền dùng âm thanh đứt quàng kêu lên: “Xin dừng... xe, ta.., ta muốn đi đến Sinh Xuân.., đường.., tất có..
Xa phu kia nhìn bộ dáng của hắn nào đâu chịu nhiều chuyện, vung mạnh roi ngựa lên. xe ngựa vô cùng nhanh ầm ầm chạy qua, Canh Tân khó nhọc nói ra hai chữ “thâm tạ”, tuyệt vọng nhìn xe ngựa cuốn theo bụi mù mà đi.
Trong bụng đau đớn. Hai chân co rút kịch liệt, Canh Tân lại ngã xuống đất, trong lòng điên cuồng gào thét: “Ta không thể chết! Ta không thể chết một cách hồ đồ như thế này! Cho dù... phải chết, ta cũng phải nhìn thấy tiện nhân kia chết trước ta, ta muốn... Muốn nhìn thấy cả nhà của nàng chết sạch, nếu không.., ta chết không nhắm mất!”
Hắn cắn răng, gồng xương cốt, còng thân thể xuống, giống như một con sâu đo, chậm rãi nhúc nhích bỏ đi về phía trước...
“Á! Ăn Cướp!”
Vị đại thẩm không hề sợ hãi, kêu lên một tiếng rồi chạy đến trước mặt Canh Tân đánh tới tấp, Canh Tân hoa đầu chóng mặt tứ chỉ vốn không còn chút sức lực làm sao chống đỡ được, hắn vội đưa tay lên quơ bừa vài cái đỡ đòn nhằm có thêm thời gian giải thích, không ngờ tay phải bắt trúng một chỗ thịt mềm mềm: “Hả? Đây là..
Canh Tân còn chưa biết là cái gì, thì vị đại thẩm kia đã hét thêm một tiêng: “Phi lễ! Lưu manh đùa giờn, người đâu mau tới”.
Bên đường lập tức chạy tới một Sơn Đông đại hán thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, người này không cần phân trần, một cái Sơn Đông đại lôi, đem Canh Tân đánh ngã chòng vó, Canh Tân trước mắt sao trời bay loạn, nào còn phân được trời xanh với nhân gian.
Ngay sau đó một đám người vây quanh, do trời tối nên cùng không nhìn thấy bộ dạng của hắn, cứ thế quyền cước hạ xuống liên tục...
An viên ngoại trở về phủ, trong người cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên.
Hắn vốn không tin Hạ Tầm giết chết Thập Tam Lang và Phùng Tâỵ Huy, nhưng sau khi Lưu Húc chết, An viên ngoại rốt cuộc không thể không nhìn Hạ Tầm bằng ánh mắt bình thường, trong lòng hắn vốn cực kỳ khinh bi Hạ Tầm, từ đó suy nghĩ miên man, tự nhiên biến Hạ Tầm thành một hung thủ giết người bí hiểm. Nhưng tới hôm nay ý nghĩ đó hoàn toàn biến mất. Hung thủ ám sát Dương Văn Hiển một lần nữa xuất hiện, trước khi chết hắn đã thừa nhận mình giết Thập Tam Lang và Phùng Tống Kỳ.
Nói như vậy, chăng phải ta hiểu lầm Hạ Tầm sao?
Cùng khó khách vì sao An viên ngoại lại tin tường tuyệt đối vào lời Lê Đại Ẩn. Lúc hắn mới nhìn thấy Hạ Tầm, Hạ Tầm chỉ là một tên khổ rách áo ôn, cho dù hắn giết Thập Tam Lang và Phùng Tây Huy cùng làm sao có đủ năng lực thoát khỏi bàn tay cấm y vệ? Ngoài ra, tên hung thủ kia đã nhắc qua trấn Vân Hà, bí mật trấn Vân Hà chỉ Phùng Tống Kỳ, Trương Thập Tam, Lưu Húc, hắn và Hạ Tầm, tồng cộng năm người hiểu rõ, người kia nếu không phải hung thủ giết Dương Văn Hiển làm sao có thể biết bí mật về trấn Vân Hà?
Xem xét tất cả những lý do này, có thể quy thành một kết quả không sai biệt lắm, nhưng An Lập Đồng trong lòng vẫn không thoải mái, nhớ đến lệnh bài trong người thích khách là hắn lại bất an. An Lập Đồng không nhìn thấy trên lệnh bài ghi chữ gì nhưng hắn biết người có thân phận gì mới sở hữu lệnh bài đó. Hắn rốt cuộc là người thuộc thế lực nào? Triều đình? Câm y vệ? Hay Vương phủ nào đó?
Bất kỳ thân phận nào cùng đều cực kỳ đáng sợ, ý nghĩa của việc này nghĩa là cẩm y vệ hoặc thế lực nào đó ở trên cấm y vệ muốn diệt trừ bọn họ, không phải ân oán cá nhân bình thường. Như vậy cho dù Lê Đại Ẩn đã chết nhưng uy hiếp tính mạng không hề bị tiêu trừ triệt để, ai biết đám người kia còn giở thủ đoạn âm độc gì đối phó với hắn.
Bây giờ ở Thanh Châu hắn không còn một tên đồng bọn nào có thể