Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 33: Phòng thẩm vấn (2)

Chương 33: Phòng thẩm vấn (2)
" Khang An Như đem lời nói đến mức rất khó nghe, sau đó mới lại nói: “Chỉ có các em phải tự mình cảnh giác trong mọi thời điểm mới có thể cứu mạng của mình. Kế tiếp sẽ có mấy đoạn trong video, các em nên nhìn kỹ, quan sát thực vật dị biến biến hóa, tương lai vạn nhất nếu gặp phải, cũng có thể kịp thời phản ứng mà tránh được."

Video lại tiếp tục được trình chiếu, không có đoạn nào mà không có máu tanh, mỗi đoạn đều là một hình ảnh ghê tợn.

Bên trong phòng học không ngừng có âm thanh nôn mửa, đến khi tan học thì Triệu Ly Nông mới hồi thần, trong đôi mắt còn phảng phất video đầy màu máu.

Khang An Như hiếm thấy không lập tức rời khỏi phòng học, cô ấy chỉ vào Triệu Ly Nông: "Em đi theo cô."

Hà Nguyệt Sinh bên cạnh có chút lo lắng nhìn Triệu Ly Nông: "Tôi ở đây chờ cậu."

"Không cần, cậu cứ về trước đi." Triệu Ly Nông kéo ghế đứng lên: “Nhân tiện cậu nói với Đồng Đồng một tiếng."

"Được."

. . .

Khang An Như gọi Triệu Ly Nông, dẫn cô vào một thang máy riêng, suốt chặng đường vẫn không mở miệng nói chuyện.

Triệu Ly Nông nhìn lên dãy số từ từ nhảy lên cao, cũng không chủ động hỏi chuyện.

Thang máy vừa mở, hai người đi ra ngoài, vừa lúc thang máy đối diện cũng mở ra, Ngụy Lệ cùng với một giáo sư khác từ từ bên trong đi ra.

"Học muội!" Hai tay Ngụy Lệ đều bị bó lại thành hai tam giác cân treo lên cổ, trông hết sức kỳ quái, nhưng cô ấy hiển nhiên không cảm thấy như vậy, còn nháy mắt với Triệu Ly Nông.

"Câm miệng!" Giáo sư đứng phía trước Ngụy Lệ quay đầu lại cảnh cáo cô ấy.

"Vâng." Ngụy Lệ lập tức nghe lời.

Triệu Ly Nông gật đầu với Ngụy Lệ, xem như là đã chào hỏi, trong lòng hiểu rõ mấy phần: có lẽ tìm các cô đến để tra rõ tình hình.

Tuy nhiên, trình tự tra rõ tình hình so với suy nghĩ của Triệu Ly Nông nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Hai người bị dẫn vào hai phòng riêng biệt, Triệu Ly Nông đi vào một gian phòng có tường lát gạch đen, bên trong chỉ có một tấm bàn thép dài và ba cái ghế, trên mặt bàn có đặt một cốc nước, trên bốn góc tường đều có camera, còn có thêm một camera ở cạnh bàn.

Triệu Ly Nông nghĩ thầm, căn phòng này cực kỳ giống với phòng thẩm vấn mà cô đã nhìn thấy trong phim ảnh.

Từ khi đến thế giới này, những thứ nên trải nghiệm, không nên trải nghiệm, cô đều trải nghiệm qua một lần.

Khang An Như kéo một cái ghế đối diện với camera: "Ngồi đi, chờ một lát sẽ có người đi vào hỏi chuyện em, chỉ cần nói sự thật là được."

Cô ấy nói xong câu này thì đi ra ngoài, đóng cửa lại để Triệu Ly Nông một mình trong phòng.

Sau khi Triệu Ly Nông ngồi xuống, cô liền cụp mắt không nhúc nhích, không chạm vào cốc nước trên bàn, cũng không nhìn xung quanh. Mãi đến khi cửa phòng bị đẩy ra lần nữa.

Có hai người bước vào, một nam một nữ.

Bọn họ lần lượt kéo ghế và ngồi xuống. Triệu Ly Nông giương mắt nhìn lại.

Người phụ nữ bên trái khoảng bốn mươi tuổi, tóc búi cao tỉ mỉ, ăn mặc khéo léo, lúc đi vào mỉm cười với Triệu Ly Nông.

Người đàn ông bên trái chừng ba mươi tuổi, tướng mạo không tính ôn hòa, một đôi mắt tam giác sắc bén, anh ta không phí lời, trực tiếp bật quang não phát video giám sát.

Giống với video giám sát đã phát trong phòng học, chỉ khác là lần này lại có tiếng trò chuyện của cô với Ngụy Lệ.

"Em đang nhìn gì đó?" Là giọng nói của Ngụy Lệ.

"Không có gì, chính là. . ." Câu này là cô nói.

Triệu Ly Nông có chút nghi hoặc: "Giáo sư, đây là?"

"Chỉ muốn hỏi em tình huống lúc đó một chút." Người phụ nữ cười thân thiện, tận lực giải thích hết sức cặn kẽ: “Lần này Căn cứ số chín xuất hiện thực vật dị biến cấp C, chúng tôi phải làm báo cáo tổng kết, vì thế không thể bỏ sót chi tiết nào được."

"Chúng tôi thông qua video giám sát nhận thấy hình như lúc ấy em đã phát hiện ra thứ gì đó." Người phụ nữ đẩy cốc nước trên bàn về phía Triệu Ly Nông: “Bạn học, em bây giờ có thể nói hết câu còn lại được không?"

Triệu Ly Nông sững sờ: "Em. . . không nhớ ra được."

"Cứ suy nghĩ cho kỹ, chúng tôi không vội." Người phụ nữ động viên cô.

Triệu Ly Nông cau mày nhớ lại, một lát sau mới chậm rãi nói: "Em lúc đó muốn hỏi người nam sinh kia trong tách đang ngâm cái gì, em chưa từng thấy qua nên có chút hiếu kỳ."

Người phụ nữa bóc búi nhìn chằm chằm cô một lát, rốt cục mới nói: "Thì ra là như vậy, vậy chúng tôi sẽ ghi nhận lại. Bạn học, em có thể đi trước."

"Có thể đi rồi?" Triệu Ly Nông có chút mờ mịt, mãi đến khi người phụ nữ gật đầu lần nữa, cô mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng.

Bên trong gian phòng.

"Đã kiểm tra bối cảnh chưa?" Người phụ nữa búi tóc hỏi người đàn ông bên cạnh.

"Đã kiểm tra rồi, thuộc gia đình bình dân ở Căn cứ trung ương, gia đình đơn thân, tất cả đều bình thường." Người đàn ông gửi tư liệu cho người phụ nữ tóc búi.

"Nếu như vậy, ghi chép cứ lưu lại đi, sau đó tổng kết báo cáo." Người phụ nữ đứng lên, thở dài một hơi: “Ai có thể nghĩ rằng lá bạc hà ngâm trong nước, mấy ngày không vứt lại xuất hiện chuyện như vậy."

Cà phê, lá trà đều là thứ hàng xa xỉ, lá bạc hà ngâm nước lạnh được xem như là loại thức uống rất phổ biến, vừa rẻ lại sảng khoái.

Khi ấy người uống lá bạc hà ngâm nước ở căn tin số một chỉ có người nam sinh kia.

Nhưng chỉ có anh ta cảm thấy lá bạc hà ngâm nước vẫn có hương vị, nên không vứt đi, dẫn đến việc lá bạc hà mọc ra rễ, nửa chừng còn vô ý đổ thêm nước nóng vào.

Đại khái là do nhiệt độ cao kích thích lá bạc hà, dẫn đến dị biến.

Tất cả những nội dung này là do suốt đêm qua căn cứ điều tra ra được, vô cớ khiến người ta thổn thức.

. . .

"Học muội, chờ chị với!" Ngụy Lệ từ trong gian phòng khác đi ra, gọi Triệu Ly Nông đang tiến vào thang máy: “Cùng nhau xuống đi."

Triệu Ly Nông bất động thanh sắc bước sang một bên, kề sát vào vị trí bên trong thang máy, không ai phát hiện phía sau lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngay ở trước mặt nhiều camera giám sát như vậy mà nói dối, cô đây vẫn là lần đầu tiên.

Chỉ là một câu nói mà thôi, lại phải bị đem ra thẩm vấn.

Mặc dù người phụ nữ đối diện tươi cười thân thiện, Triệu Ly Nông cũng không dám tiết lộ, nếu không có lai lịch bối cảnh phù hợp, không biết khi cô nói ra sự thật sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Huống hồ, cô lúc đó cũng chỉ nhìn thấy lá bạc hà bén rễ, cũng không phải là dị biến, xác thực không biết chuyện gì.

Nhưng những người trong căn cứ này lại quá nhạy bén như vậy.

Triệu Ly Nông nghĩ sau này cô nên cẩn thận hơn, không thể làm lộ sơ hở.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch