WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 167: “ LẠN MỄ MỄ HOÀN “ (2)

Chương 167: “ LẠN MỄ MỄ HOÀN “ (2)
"

Tống Thanh Thư tự lẩm bẩm.

-Tống tướng quân, ngươi đang nói đến cái gì duyên phận vậy?

Vào lúc này bỗng nhiên bên tai một giọng nữ nhân truyền đến.

Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, hóa ra là Kiến Ninh công chúa đang xốc lên rèm cửa cái kiệu, hiếu kỳ quan sát mình.

Đây là Tống Thanh Thư lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan công chúa Kiến Ninh, nàng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt trái xoan, đôi môi đỏ mỏng, mặt mày lanh lẹ, rất có tinh khí, đúng là không thể nào tưởng tượng được nàng lại là dạng người cực phẩm về tính thích ngược đãi trong tình dục.

-Cẩu nô tài, bổn công chúa đang hỏi ngươi đấy!

Kiến Ninh trước giờ hiếm thấy ai khi đối mặt với mình mà lạnh lùng, nào ngờ Tống Thanh Thư không có đáp lời, trái lại còn lầu bầu, bản tính hung hang của Kiến Ninh công chúa nhất thời bạo lộ ra.

-Hừ…nói ai là cẩu nô tài!

Tống Thanh Thư khinh bỉ nhìn nàng, liền vung tay một cái tát vỗ tới.

“ Chát…”

Một tiếng bạt tai vang lên, Kiến Ninh công chúa bụm mặt chịu đau mà không thể tin được nhìn hắn lắp bắp:

-Đồ ..cẩu….

Nàng còn lại chưa kịp la to, thì đã bị Tống Thanh Thư điểm trúng á huyệt.

Tống Thanh Thư động tác quá nhanh, thêm vào hắn cố ý dùng thân thể che chắn tầm mắt, bởi vậy những người còn lại cũng không ai có phát hiện hắn đang dám làm chuyện đại nghịch bất đạo.

-Công chúa sau này còn dám mắng tại hạ một tiếng như vậy, tại hạ sẽ liền cho công chúa một bạt tai, đừng có xem tại hạ như là những thị vệ khác, chắc công chúa cũng đã từng nghe nói đến võ công của tại hạ, nếu như trêu ghẹo làm tại hạ nổi giận, tại hạ sẽ giết sạch sành sanh những người đang đi cùng này, rồi đem công chúai bán vào kỹ viện, để hàng ngày nam nhân cỡi lên trên người của công chúa đấy.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói, có vài nữ nhân thì phải nói lời ngon ngọt thương yêu, có vài nữ nhân trời sinh tính chỉ thích bị bạo lực, Kiến Ninh công chúa lại là dạng người như thế.

Thấy trong ánh mắt nàng lộ ra ý cầu khẩn, Tống Thanh Thư từ trong lồng ngực móc ra một hoàn thuốc nhỏ, nhét vào trong miệng nàng, rồi giải nàng á huyệt.

-Vừa rồi tại hạ cho công chúa uống vào hoàn thuốc là võ lâm kỳ độc “ Lạn mễ mễ hoàn” nếu không có thuốc giải thì sẽ bị mục rửa thân thể ra mà chết.

-Trên đời nào có loại dược quái lạ này?

Kiến Ninh sợ hết hồn, không xác định hỏi ngược lại.

-Có tin hay không là tùy công chúa.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói:

-Sau đó mỗi ngày tại hạ sẽ cho công chúa một viên thuốc giải áp chế độc tính của nó. Có điều nếu như công chúa dám to gan đem chuyện hôm nay nói ra, hà hà.. chờ thân thể mục rửa thành một bãi máu sền sệt đi.

Kiến Ninh thấy khuôn mặt hắn biểu hiện không giống là đùa giỡn, liền thay đổi thay độ tươi cười, mị nhãn như tơ ỏng ẹo nói nói rằng:

-Tống đại nhân, nô tỳ trước có mắt không thấy núi thái sơn, đắc tội, xin Tống đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ nô tỳ sai lầm đi.

Tống Thanh Thư cả người run lên một cái, ghét bỏ nhìn nàng:

-Đừng có nói chuyện với tại hạ như thế, chỉ cần ngày sau công chúa không nói lung tung là được, tại hạ đương nhiên sẽ không để cho công chúa chết.

Nói xong hắn liền giục ngựa hướng về phía trước, một khắc cũng không muốn ở lâu thêm.

Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư, Kiến Ninh trong mắt loé ra một tia oán độc, liền gọi một nha hoàn đến phân phó nói:

- Lát nữa khi đến trấn nghỉ ngơi, ngươi âm thầm thông báo Vi tước gia, gọi hắn đến phòng ta ngay nhé.

-Công chúa, chuyện này e sợ... e sợ vượt qua lễ nghĩa không hợp.

Cung nữ do dự nói , dựa theo quy củ hoàng thất, công chúa trước khi xuất giá thì không thể cùng nam nhân khác quá mức thân mật. Cô nam quả nữ cùng tồn tại một phòng, rất lớn vượt qua lễ nghĩa.

-Ta là công chúa hay ngươi là công chúa!

Kiến Ninh nghe vậy thì giận dữ, nàng nghĩ thầm bị Tống Thanh Thư bắt nạt cũng là thôi, hiện tại ngay một tiểu cung nữ cũng dám cùng chính mình nói lý lẽ? Nàng liền rút cái cây trâm cài trên đầu hướng về trên người cung nữ đâm tới:

-Bảo ngươi đi ngươi có nghe không?

-Bẩm vâng…

Hai mươi dặm qua đi, đội ngũ đến một thành trấn nhỏ thì ngừng lại, tri huyện nghênh tiếp đoàn người, sắp xếp nghỉ ngơi bên trong biệt viện của một đại phú gia địa phương.

Tống Thanh Thư thương thế trên người vẫn không chưa có hoàn toàn lành lặn, hắn quay trở về bên trong phòng mình, vận công điều tức..

Nhận được cung nữ thông báo, Vi Tiểu Bảo đi tới gian phòng Kiến Ninh, rặng nở cười quyến rũ nói:

-Công chúa gọi nô tài đến, có gì dặn dò a.

Nhưng trong lòng gã thì mắng thầm: “ Ngươi chỉ là nghiệt chủng, bây giờ Tiểu Huyền Tử chẳng còn quan tâm đến ngươi, đem ngươi đày đến Sơn Hải quan, đáng tiếc phỏng chừng không bao lâu nữa, một ngày nào đó Tiểu Huyền Tử sẽ động thủ đối với Ngô Tam Quế, tiểu tiện nhân này sẽ làm quả phụ...”

Kiến Ninh công chúa lúc này đang cầm một chén Toan Mai Thang ngào ngạt hương quế, bên trong đựng ướp lạnh những viên băng, một bên dùng muỗng canh uống vào mấy ngụm..

Lúc này chính ngọ ngày đang nắng gắt, nước Toan Mai Thang trong veo mùi hoa quế tràn ngập trong phòng, nghe tiếng khối băng nho nhỏ va chạm trong chén, Vi Tiểu Bảo chợt thấy thèm nhỏ dãi.

Chú ý tới vẻ mặt của gã, Kiến Ninh phất tay:

-Thưởng cho Vi tước gia một chén uống giải khát.

Vi Tiểu Bảo đại hỉ, tiếp nhận Toan Mai Thang liền uống mấy ngụm lớn, gã cảm thấy khí lạnh thấm thấu trước ngực, rất là ngon lành, trong lòng lại thầm nghĩ: “ Nhờ có chén Toan Mai Thang ướp lạnh này, lão tử trong lòng sẽ không mắng ngươi là con hoang nữa….. ..

“ Loảng xoảng…”

Vì sao lại ngất như thế? Tiếng va chạm vỡ vụn của chén nước Toan Mai Thang rơi trên đất, Vi Tiểu Bảo ngã chổng vó ở trên bàn, đã bất tỉnh nhân sự….



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.