Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 189: KHÔNG LÀM HÁI HOA ĐẠO TẶC. (2)

Chương 189: KHÔNG LÀM HÁI HOA ĐẠO TẶC. (2)


Muốn nhịn xuống phi thường khó khăn, hơn nữa còn có một bộ cảnh tượng dâm mỹ bực này, Tống Thanh Thư như thế nào nhịn được? Hắn miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên bồn chồn, đột nhiên phu nhân vô ý thức rên rỉ một tiếng, hai hàng lông mày chau lên, bộ dạng như là có chút khó chịu, Tống Thanh Thư chợt giật mình tỉnh táo lại, nhanh chóng rút tay lại, nuốt ngụm nướt bọt, cuống quít đem tấm chăn bên người Trần Viên Viên che lại ở trên người nàng, nhìn thấy thân thể yêu kiều động lòng người bị cái chăn mền ngăn trở, Tống Thanh Thư tâm linh vô hạn thất lạc, âm thầm thở dài ra một hơi, lúc này không thể miên man suy nghĩ nữa rồi! Tống Thanh Thư lắc đầu, thầm nói ” Đáng chết, ta như thế nào trở nên vô sỉ như vậy rồi! Ta làm sao có thể như vậy? Nếu tiếp tục thì sẽ phát sinh ra chuyện gì ah! Rõ ràng chỉ cần đưa tay buông xuống thêm, có thể trộm hương thành công, thân thể nhẵn nhụi trắng noãn như ngọc tuyệt vời nhất của nhân gian đang trong tầm mắt của mình, tuyệt không có nửa điểm tỳ vết nào, lão thiên a….thật sự là muốn mạng người ah! Hắn rên rỉ …

“Um… ta mặc dù háo sắc, nhưng cũng không thể bị xem thường như một tên hái hoa đạo tặc trong chốn giang hồ…”

Tống Thanh Thư lấy nghị lực rất lớn khắc chế mình, sau đó toàn tâm toàn ý tìm kiếm bản kinh thư, cuối cùng bàn tay sờ soạng cũng nhìn thấy bản “Tứ Thập Nhị Chương Kinh” kia đặt ở dưới gối của Trần Viên Viên.

Tống Thanh Thư mím môi, đưa tay ra sau gáy Trần Viên Viên, nhẹ nhấc đại mỹ nhân lên, đặt thân thể phu nhân tựa vào ngực mình, một cánh tay vươn ra lấy kinh thư dưới gối, đem bản kinh thư giả của mình tráo vào.

Đang muốn đặt Trần Viên Viên xuống, đầu mũi lại ngửi thấy trên người nàng nhàn nhạt mùi thơm tự nhiên từ trong người tỏa ra, chứ không phải là mùi hương của phấn hoa, thân thể đại mỹ nhân trong lòng mềm mại không xương làm Tống Thanh Thư có chút không nỡ buông tay.

…………………………………………………………………………………………….

-Dâm tặc, mau nhận lấy cái chết đi!

Một giọng nói phẫn nộ từ ngoài cửa sổ khiến cho Tống Thanh Thư giật mình, liền vội vàng đem quyển “Tứ Thập Nhị Chương Kinh” cất vào trong ngực, đặt Trần Viên Viên nằm xuống giường, rồi phóng đến cửa sổ, nhìn người đối diện đang đứng ngoài sân.

Chỉ thấy người này đã lớn tuổi ngoài năm mươi, khóe mắt có nhiều nếp nhăn trải rộng, quần áo vải thô, đầu quấn vải trắng, bên hông thắt một miếng vải xanh bản rộng, chân đi giày cỏ, treo một thanh đao nghiêng nghiêng tại bên hông, đôi tay đầy vết chai sẹo, giống như là một nông phu làm việc vất vả trên đồng ruộng, đây rõ ràng chỉ là một nông phu bình thường, nhưng Tống Thanh Thư cũng không dám xem thường, vừa rồi nghe tiếng quát của lão ta, khí lực thập phần mạnh mẽ hiển nhiên đây là cao thủ.

-Tiền bối là người phương nào, không ngờ tại một Tam thánh am nho nhỏ lại ẩn tàng một cao thủ như vậy.

Tống Thanh Thư ngưng thần tụ khí, âm thầm phòng bị, trong lòng đột nhiên có chút hơi hiểu ra, Ngô Tam Quế để một vị phu nhân kiều bá mị như vậy đến ở vùng hoang dã như thế này, nhất định sẽ phái cao thủ theo sau bảo vệ.

-Ta từ lâu đã quên đi tính danh của mình, mà nếu có nhớ, ta cũng sẽ không nói cho loại dâm tặc hạ lưu như ngươi biết.

Lão già trung niên khinh bỉ nhìn Tống Thanh Thư.

-Tại hạ tuy rằng rất thích bị một mỹ nhân gọi là dâm tặc, thế nhưng bị một lão tiền bối nhếch nhác lôi thôi gọi bằng dâm tặc, cảm giác rất là tệ..

Lão già trung niên mặt lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ đến đối phương ở trong phòng của Trần Viên Viên lúc nãy không biết đã làm gì với người mà mình thầm thương trộm nhớ, lão giận dữ nói .

-Tiểu tặc, lão phu mấy chục năm chưa từng dùng đao, hôm nay sẽ ngoại lệ một lần, thay trời hành đạo.

Hàn quang lóe lên, bộ đao pháp ác liệt liền chém tới,Tống Thanh Thư không muốn bại lộ thân phận, nên cũng không mang theo kiếm gỗ bên người, nhận thấy từng tia đao khí bức người đang phóng đến, hắn không dám dùng tay không đón đỡ, tiện tay bẻ một đoạn cành cây nhỏ bên cạnh, lấy cành cây làm kiếm, gặp chiêu phá chiêu, có khi dày đao kiếm khí dày dặt hàng loạt giống như va chạm liên tục hơn chục chiêu, đao kiếm lúc nhanh lúc chậm có khi đảo tròn quay vòng quanh người mà không hề chạm nhau một chiêu.

Mười mấy chiêu qua đi, hai người chợt tách ra, lão tiền bối kia kinh hãi nhìn Tống Thanh Thư nói:

-Giang hồ đồn đại, cây cỏ gỗ đá đều có thể làm kiếm… ngươi kiếm pháp tinh diệu cực kỳ, vì sao lại cam tâm đọa lạc, trở thành một tên hái hoa đạo tặc trơ trẽn trong chốn võ lâm?

Tống Thanh Thư trong lòng cũng chấn động không kém gì, vội vàng thốt lên:

-Tại hạ cứ nghĩ tiền bối là ai, hóa ra là Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi, nhưng tại sao tiền bối lại biết sử dụng Hồ gia đao pháp?

Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi, ngoại hiệu “Mỹ Đao vương”, năm xưa tương truyền là võ lâm đệ nhất mỹ nam tử, kết quả một lần ở Thành Đô vô tình thấy nhan sắc Trần Viên Viên liền thần hồn điên đảo, không thể tự thoát ra được, khi Trần Viên Viên ở trong Bình Tây Vương phủ, lão liền cải trang vào vương phủ thành người làm vườn, trồng hoa nhổ cỏ cho Trần Viên Viên, khi Trần Viên Viên đi tới Tam Thánh Am, Hồ Dật Chi cũng đi theo làm đầu bếp, lão tâm si thầm yêu Trần Viên Viên, chỉ làm nỗ lực, không cầu hồi báo, cũng chưa từng trực tiếp biểu đạt qua tâm ý của mình, bình sinh nguyện vọng lớn nhất, là đứng từ xa xa được nhìn Trần Viên Viên cười một tiếng, nếu Trần Viên Viên nói chuyện với lão vài câu, cũng đủ để cho lão kích động đến liên tiếp mấy đêm đều ngủ không yên .

Kỳ lạ ở chỗ, Hồ Dật Chi rõ ràng võ công rất cao cường, lão muốn làm gì với Trần Viên Viên cũng có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng lão lại một mực chưa từng có ý đồ bất chính, chỉ sáng sáng, chiều chiều lén lút nhìn thấy nàng đã là hài lòng, có thể nói đây là tình thánh si tình bậc nhất trong thiên hạ….



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch