Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 281: THẦN LONG GIÁO NÚP TRONG BÓNG TỐI (2)

Chương 281: THẦN LONG GIÁO NÚP TRONG BÓNG TỐI (2)


Nói xong lỗ tai đều đỏ thấu, nàng không nghĩ ra tại sao mình lại lớn mật như thế, rồi vội vã rời đi như chạy trốn.

Tống Thanh Thư nghe qua cũng sững sờ..

………………………………………………………………………………………….

-Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền, các ngươi mang thủ hạ điều tra chung quanh Thịnh kinh thành, tìm một người tên là Điền Quy Nông xem bị nhốt ở đâu, hắn trước vẫn ở trong đại lao vương phủ, cũng không đến nỗi khó không tìm được đầu mối nào, nếu như vẫn không được, hãy liên lạc qua do thám của triều đình nằm vùng tại Thịnh kinh thành nhờ giúp đỡ.

Điền phu nhân đi rồi, Tống Thanh Thư đem hai người vào phân phó nói.

-Vâng, hạ quan nhất định làm hết sức.

Hai người đáp ứng, liền xin cáo lui.

………………………………………………………………………………..

-Ta nghĩ tới, người thiếu phụ kia tựa hồ là thê tử của Điền Quy Nông?

Hai người sao khi rời xa khỏi Tống Thanh Thư, bắt đầu xì xào bàn tán.

-Cũng có thể, xem dáng dấp như vậy, chắc là nàng đến để van cầu Tống đại nhân cứu trượng phu của mình a..

-Khà khà, Tống đại nhân thực sự là có phúc lớn, có thể làm được một vưu vật xinh đẹp như thế, xem nữ nhân kia, lúc bước đi hình dạng hai chân có chút thay đổi, Tống đại nhân đúng là chân nhân bất lộ tướng a.

Trong giọng nói đầy vẻ hâm mộ.

-Khà khà .. Điền Quy Nông con rùa kia, nếu như hắn biết mình dựa vào thân thể thê tử mới được cứu ra, ngươi cảm thấy hắn có nguyện ý được cứu hay là không?

-Làm gì mà không muốn, lấy tính mạng của mình so ra, thân thể thê tử lại tính là gì, cũng đâu có còn là hoàng hoa khuê nữ, tắm rửa xong lại sạch sẽ thôi.

-Trương huynh, ngươi kiến thức quả nhiên cao minh!

……………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư ở trong phòng đả tọa luyện khí, chỉ cảm thấy tứ chi bách hài, vô cùng thoải mái, mở hai mắt ra, nhìn ngoài cửa nghe tiếng động liền hỏi:

-Chuyện gì..

-Khởi bẩm đại nhân, Trương đại nhân phái người đến đây xin mời đại nhân quá phủ dự tiệc.

Một tên thị vệ đáp.

-Trương đại nhân? Trương đại nhân nào vậy?

Tống Thanh Thư thấy kỳ lạ nên hỏi, chính hắn ở chỗ này đâu có quen vị quan nào họ Trương.

-Là Kiêu kỵ tả doanh Thịnh kinh Trương Triệu Trọng Trương đại nhân.

Thị vệ hồi đáp.

- Trương Triệu Trọng?

Tống Thanh Thư nhớ tới đêm qua trong yến hội, lão cũng có giúp đỡ chính mình, tự đem thanh bảo kiếm cho mình mượn đối địch,

-Được.. ta lập tức tới ngay.

Tống Thanh Thư thấy mình nếu không đi, chỉ sợ tự nhiên lại dựng nên một địch nhân, đúng là không khôn ngoan, hơn nữa hắn cũng hiếu kỳ muốn xem Trương Triệu Trọng muốn nói cái gì, thứ hai nhân mượn cơ hội tìm hiểu thêm tin tức, để có thể tìm ra cách gì giải cứu Hạ Thanh Thanh.

Trong lúc Tống Thanh Thư đi theo quản gia của Trương Triệu Trọng đến Trương phủ, thì tại bên ven đường có một căn nhà, hơi đẩy cửa sổ ra, một thiếu phụ mỹ mạo đứng yên lặng nhìn chăm theo thân ảnh của hắn, cười nhạt nói:

-Đây là tên Tống Thanh Thư từng khiến cho giáo chủ bị thương đây sao? Ta xem hắn có bộ dạng rất giống là thư sinh, chứ cái gì mà là cao thủ chứ?

Đại mỹ nhân này nhìn sắc vóc tầm 30 tuổi, lúc mỉm cười, mị thái lan tràn diễm lệ vô cùng, giọng nói thanh thúy kiều mị, cực kỳ êm tai, đây là một cái nữ nhân hoàn toàn chính xác được xưng tụng là tuyệt sắc, lúc này đường cong linh lung phía dưới lộ rõ cặp đùi thon dài duyên dáng yêu kiều, cái mông đầy đặn rất tròn cao thẳng, cao ngất nguy nga hơi hỏm xuống cái khe mông lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, bộ váy áo hơi mỏng bao lấy thân thể mềm mại thành thục đầy đặn như ẩn như hiện, trước ngực lồi lõm đôi bầu vú núi giống như một đôi quả đào chín mọng mê làm say mê tâm hồn người, bất quá phía sau lưng nàng mấy nam nhân lại tựa hồ làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, bộ dáng rất là cung kính, không dám lộ ra một tia dị sắc nào. Nếu như Tống Thanh Thư nhìn thấy được, chắc chắn hắn phải cảm thán một câu: “Sắc đẹp trước mắt như thế, có mắt như mù cũng không biết thưởng thức, quả thực là phung phí của trời a…”

-Bẩm phu nhân, theo giáo chúng hồi báo, hôm qua Tống Thanh Thư vừa xuất chiêu thì đã làm cho Ngọc Chân Tử đệ nhất cao thủ dưới tay Hoằng Lịch nhận thua…

Một tên chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc kiểu văn sĩ mở miệng nói ra.

-Vậy sao?

Đại mỹ nhân lâm vào trầm tư,

-Lão mũi trâu Ngọc Chân Tử là chưởng môn Thiên Long Môn tuy rằng tham hoa háo sắc, nhưng một thân công phu đúng là nhất lưu, võ công của giáo chủ xem như là cao hơn lão, nhưng cũng có giới hạn, Tống Thanh Thư kia võ công thật sự cao như vậy à?

Trong giọng nói mang theo ít nhiều lo lắng.

Thật ra về vấn đề này mọi người đều hoàn toàn hiểu sai, Tống Thanh Thư vừa vặn tinh thông Ngũ Nhạc kiếm pháp, Ngọc Chân Tử lại sử dụng Thái Sơn kiếm pháp, đương nhiên là sẽ bị khắc chế, thật ra nếu lấy võ công của lão, chỉ cần không sử dụng Thái Sơn kiếm pháp, tuy rằng không địch lại Tống Thanh Thư, nhưng quần chiến trên một trăm chiêu là không thành vấn đề, cho nên hiện nay phần đánh giá sai, cao hơn thực lực khả năng của Tống Thanh Thư nhiều.

Trong phòng lâm vào một hồi trầm mặc, văn sĩ lại mở miệng nói:

-Phu nhân không cần phải lo lắng, chúng ta chuyến này chỉ đi điều tra ý đồ của Hoằng Lịch đối với chúng ta có âm mưu gì, có lẽ cùng không cùng với hắn xung đột.

Đám người này là Thần Long giáo, đại mỹ nhân chính là giáo chủ phu nhân Tô Thuyên, văn sĩ chính là Lục Cao Hiên, cùng với nhị tôn giả là Bàn Đầu Đà và Sấu Đầu Đà.

Bọn họ nhận được tin tức do thám, Hoằng Lịch tựa hồ đang chuẩn bị một đại âm mưu để đối phó với Thần Long giáo, nhưng kế hoạch cụ thể là cái gì, do thám lại không biết, vì vây giáo chủ Hồng An Thông liền phái Hồng phu nhân mang theo mấy cao thủ thuộc hạ, tự mình đến đây Thịnh kinh thành tìm hiểu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch