Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 365: ĐIỀN QUY NÔNG HOÀI NGHI.. (1)

Chương 365: ĐIỀN QUY NÔNG HOÀI NGHI.. (1)


-Tại hạ đã nhìn qua là không quên được mà.

Tống Thanh Thư đùa giỡn nói, trước đây hắn có ý định tìm tới bảo đồ, nên đã nghiên cứu qua rất kỹ địa hình của vùng Liêu Đông, cho nên đối với địa hình Liêu Đông hiểu rất rõ, bây giờ kết hợp nhìn bảo đồ, xác minh bên dưới một lần cho chắc chắn, rất nhanh liền nhớ kỹ đến trong đầu.

-Tống đại ca thật là lợi hại,

Song Nhi cảm khái nói,

-Tông đại ca với Tiểu Bảo thật sự là không giống nhau.

-Có cái gì không giống?

Tống Thanh Thư cũng hiếu kì Song Nhi so sánh mình với Vi Tiểu Bảo như thế nào.

-Tiểu Bảo hắn dốt đặc cán mai lại là người háo sắc, nhưng đã gặp qua là không thể quên được, hắn cũng không có nửa điểm võ công, đại ca thì võ công cái thế... Nhưng hai người chỉ có một chút tương đồng, đó là ai cũng đều đối với muội rất tốt.

Song Nhi ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang.

-Nếu như Tiểu Bảo không có chết, thì muội sẽ chọn tại hạ, hay là vẫn lựa chọn hắn?

Tống Thanh Thư không nhịn được hỏi, lời vừa ra khỏi miệng liền hận không thể cho mình một cái tát, vấn đề như thế này chẳng khác nào hỏi câu "Thê tử cùng mẫu thân của mình cùng rơi xuống nước, vậy thì sẽ cứu ai trước…”.

Quả nhiên Song Nhi sắc mặt lập tức thay đổi, trên mặt đang còn ửng đỏ lập tức trở nên trắng xám lên, do dự một lúc, lẩm bẩm nói:

- Tống đại ca....xin thứ lỗi cho muội…

Nhưng Tống Thanh Thư vẫn rộng lượng nở nụ cười:

-Thiếu phu nhân là tại hạ không đúng, không nên đưa ra câu hỏi như thế này, tại hạ cũng biết đáp án của thiếu phu nhân, muội cũng không nên tự trách mình, dù sao... thì người sống lại không tranh lại với người chết.

Một câu nói tiếp theo cuối cùng giọng nói rất nhẹ, e rằng chỉ có Tống Thanh Thư mới có thể nghe được.

-Tống đại ca, muội muốn một mình thanh tỉnh một chút.

Song Nhi gượng gạo nói với hắn.

Mùi hương nồng nàn trong bầu không khí ám muội đã biến mất không tăm dạng, Tống Thanh Thư cảm thấy thêm một tia hàn băng, trong lòng rất là hối hận, gật đầu nói:

-Thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai tại tới đón, chúng ta cùng đến trước mộ phần Vi huynh đệ tế bái.

-Um…

Song Nhi vùi đầu trong chăn, như có như không đáp lại một tiếng.

Mặc y phục lại, quay đầu nhìn dáng dấp Song Nhi trên giường, biết nàng bây giờ đang rơi vào hối hận áy náy tự trách bản thân mình, Tống Thanh Thư liền lặng lẽ phóng ra ngoài cửa sổ ..

Về đến phủ đệ của mình, Tống Thanh Thư không còn hứng thú trêu chọc Điền phu nhân đang ở gần đó, hắn trở lại trong gian phòng ngủ bắt đầu tu luyện Hoan Hỉ Thiện pháp, mãi cho đến khi sắc trời sáng choang ..

Mới vừa bước chân ra ngoài sân, thì ngạc nhiên thấy Điền phu nhân đang dìu Điền Quy Nông ở trong đình viện chậm rãi tản bộ..

-Quy Nông, từ từ đi, huynh cẩn thận một chút.

Điền phu nhân cẩn thận nắm tay Điền Quy Nông, dẫn dắt hắn chậm rãi di chuyển từng bước chân.

Thấy nàng một bộ dáng dấp thê tử săn sóc cho phu quân, Tống Thanh Thư trong lòng đột nhiên thoáng hiện chut ít hối hận.

-Tống huynh đệ, đã lâu không gặp…

Vào lúc này Điền Quy Nông nhìn thấy hắn, ôm quyền vấn an, một bên Điền phu nhân ánh mắt trở nên hơi lấp loé, vội vã cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.

-Điền huynh thương thế đã khôi phục khả quan, có thể không bao lâu nữa, liền có thể sinh long hoạt hổ.

Tống Thanh Thư nói.

Điền Quy Nông cười khổ:

-Tống huynh đệ cũng rõ ràng tình huống sức khỏe của ta, làm cái gì mà có thể... sinh long hoạt hổ, nội việc có thể khôi phục lại được võ công, thì đã tạ ơn trời đất rồi.

-Có phu nhân thê tử tri kỷ chăm sóc như vậy, Điền huynh còn có ngại gì nữa chứ..

Tống Thanh Thư nhìn Điền phu nhân cười nói.

Điền phu nhân trong lòng căng thẳng, miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu coi như đáp lại.

-Tiểu đệ đã dặn dò hạ nhân mua nhiều dược liệu cất giữ ở trong phủ, hy vọng có thể giúp Điền huynh điều dưỡng thân thể.

Tống Thanh Thư nói,

-Sắp tới đây tiểu đệ phải rời khỏi kinh một chuyến, hai người có nhu cầu gì, tẩu tử cứ việc dặn dò hạ nhân trong phủ thì bọn họ sẽ làm..

-Tống công tử đi thời gian bao lâu vậy?

Điền phu nhân theo bản năng hỏi, hỏi xong thì có tật giật mình, nàng lặng lẽ nhìn sắc mặt Điền Quy Nông, thấy hắn không có chút nào vẻ hoài nghi, mới tiếp tục nói,

-Đa tạ Tống công tử chăm sóc, chúng ta không biết báo đáp như thế nào đây..

Tống Thanh Thư thấy Điền Quy Nông lỗ tai giật giật, vội vã cất cao giọng nói,

-Tẩu tử hà tất khách sáo, Điền huynh đã đáp ứng với tiểu đệ ngày sau gia nhập Niêm Can Xử, Điền huynh có chí khí lớn như vậy, tiểu đệ lúc này phải lấy thượng tân chi lễ đãi, huống chi, chúng ta còn là huynh đệ.

Nghe được lời hắn, Điền phu nhân tức giận trừng mắt một chút, trong lòng oán thầm: “ Nếu như Quy Nông biết ngươi đã cày cấy trên thân của ta làm chuyện đó, thì không biết hắn có thể xem ngươi là huynh đệ hay không? “

Điền Quy Nông đương nhiên không biết đến chuyện này, bây giờ hắn đang chán nản như vậy, mà lại được Tống Thanh Thư đãi lễ ngộ như thế, trong lòng hắn cũng có chút ấm áp.

Nhìn theo thân ảnh Tống Thanh Thư biến mất ở ngoài cổng, Điền Quy Nông thở dài:

-Phu nhân.. ta bây giờ một kẻ tàn phế, lại được Tống Thanh Thư lễ ngộ như thế, e rằng là có liên quan đến phu nhân a.

Điền phu nhân trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói:

-Huynh nói mê sảng cái gì vậy, Tống huynh đệ chẳng qua là thưởng thức bản lãnh của huynh, nên hi vọng một ngày nào đó huynh có thể giúp hắn một tay, chứ muội thì có quan hệ gì.

Nhìn dung nhan xinh đẹp của thê tử, Điền Quy Nông lắc đầu:

-Tống Thanh Thư tài trí gấp mười lần so với ta, võ công quyền thế càng là gấp trăm lần, ta có bản lãnh gì mà có thể lọt nổi vào mắt xanh của hắn? Phu nhân, tâm địa thiện lương, không hiểu lòng người hiểm ác, theo ta thấy, chỉ sợ là hắn đã vừa ý với phu nhân,

Điền phu nhân trong lòng căng thẳng tới cực điểm, cho rằng là phu quân của mình đã nhìn ra gì đó, chột dạ nói:

-Không thể nào, muội thấy Tống huynh đệ rõ ràng là chính nhân quân tử.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch