Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 366: ĐIỀN QUY NÔNG HOÀI NGHI.. (2)

Chương 366: ĐIỀN QUY NÔNG HOÀI NGHI.. (2)
tới chỗ này, Điền phu nhân dừng một chút, mới tiếp tục nói,

-Lại nói, hắn là trọng thần triều đình, sao có thể lọt nổi vào mắt xanh nhân gia tàn hoa bại liễu chứ... Ai, hay là nhìn hắn nhìn tới Điền Thanh Văn?

Điền Quy Nông lại lắc đầu, nói:

-Thanh Văn tuy rằng cũng như là mỹ nhân, nhưng làm sao sánh được với phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy. Trước đây ở trong Thịnh Kinh thành, bao nhiêu quan to quý nhân nhìn thấy phu nhân, không phải là nhìn chằm chằm không chớp mắt sao?

Điền phu nhân giả bộ cả giận nói:

-Nhân gia thấy Tống huynh đệ hảo tâm chăm sóc chúng ta, phu quân lại lấy lòng tiểu nhân so bì với quân tử.

-Phu nhân… đừng nóng giận,

Điền Quy Nông ngượng ngùng nói,

-Cái này gọi là có tâm phòng bị người, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện xấu gì, phu nhân quá mức xinh đẹp, ta bây giờ thì không có quyền không có thế, hộ vệ không được phu nhân. Hắn nếu như đối với phu nhân hữu tâm, đương nhiên sẽ lo cho phu nhân chu toàn...

-Càng nói càng thái quá!

Điền phu nhân gắt gỏng, chận lại nói,

-Người ta không mơ ước đến thê tử của huynh, còn huynh thì nói thêm vào là sao?"

-Trước đây thì ta đương nhiên sẽ không có ý như vậy, có điều hiện tại ta đã bị...

Điền Quy Nông trong giọng nói mang theo vô tận thương cảm.

-Quy Nông, không nên nghĩ đến chuyện kia, muội vẫn sẽ ở bên cạnh huynh.

Điền phu nhân nắm chặt hắn tay an ủi.

Điền Quy Nông không tỏ rõ ý gật gật đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

……………………………………………………………………………………….

Nhìn tấm bảng của Tử Tước phủ, Tống Thanh Thư có chút thất thần, buổi tối có thể dựa vào khinh công lén lút ẩn vào để thâu hương thiết ngọc, ban ngày thì hắn không dám lỗ mãng, sau khi thông báo qua đi, Tống Thanh Thư mới đi vào.

Đêm qua ác chiến một trận, hôm nay gặp lại, Song Nhi thần thái có chút mệt mỏi, Tống Thanh Thư cùng với nàng hàn huyên một lúc, liền theo ước định, cùng nàng cùng đi ra ngoài thành đến trước mộ phần Tiểu Bảo bái tế.

-Tống đại ca xin chờ một chút, để muội phái người chuẩn bị một chút hương nến vàng mã.

Ở trước mộ phần hoả táng bảo đồ cho Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư mục đích chủ yếu nhất vẫn là muốn làm nhạt đi hình ảnh của Vi Tiểu Bảo ở trong lòng Song Nhi.

Tấm bảo đồ kho báu thêu ở trên cái yếm của Song Nhi, đó là đồ vật mà Song Nhi thương mặc trên người, nên khó tránh khỏi thấy vật nhớ người, thì cái bóng của Vi Tiểu Bảo vẫn cứ tồn tại. Một khi thiêu hủy, tháng ngày trãi qua, Song Nhi sẽ dần dần quên mất Vi Tiểu Bảo, dù sao thời gian mới là liều thuốc xóa bỏ nỗi đau thống khổ.

-Tống đại ca, muội không đi được, lần trước đại ca cứu muội cùng Song Nhi, muội còn chưa báo đáp cho đại ca, hôm nay muội ở trong nhà tự mình làm mấy món thức ăn và chuân bị rượu ngon, chờ các người trở về, khoản đãi Tống đại ca một phen.

Một bên Phương Di đứng dậy nói.

Tống Thanh Thư nhìn thấy Phương Di vẫn như lần đầu gặp gỡ nhu mị kiều diễm, nhưng lúc thấy nét mặt nàng không vui cũng không buồn, trong lòng thầm kêu kỳ quái: “ Nữ nhân này, khuôn mặt không có dáng vẻ một chút nào ưu phiền là phu quân của mình chết cả..”

Dọc trên đường đi, Tống Thanh Thư không nhịn được tới gần Song Nhi hỏi:

-Thiếu phu nhân, Phương Di phu nhân tại sao lại không đi cùng bái tế Vi Tiểu Bảo vậy?

Hắn tuy rằng cảm thấy nếu có Phương Di đi cùng thì lúc thiêu đốt bảo đồ cũng có chút vướng chân vướng tay, nhưng khi nàng không đi, càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái.

Song Nhi thì lo lắng bị người nhìn thấy, nên đi cách xa với Tống Thanh Thư, hiện Đào Hồng, Liễu Lục hai nha hoàn lại không ở bên cạnh mình, mà là cố tình đi chậm tuốt ở phía sau, đành hồi đáp:

-Phương tỷ trong lòng luôn luôn xem thường Tiểu Bảo... Nàng là hiệp nữ xuất thân trong chốn danh gia giang hồ, dáng người xinh đẹp, đương nhiên không lọt vào mắt với Tiểu Bảo vốn là xuất thân lưu manh hèn mọn. Ngày trước là bị tình thế ép buộc, nên mới thất thân với Tiểu Bảo, nhưng trong lòng nàng xưa nay không xem qua Tiểu Bảo là phu quân của mình. Nhìn vẻ mặt của nàng, hôm nay sau khi mời tiệc Tống đại ca qua đi, có thể sẽ rời khỏi Tử Tước phủ... nàng vẫn chưa thể cảm nhận đầy đủ được ưu điểm của Tiểu Bảo, vì thế nếu lựa chọn rời đi, muội cũng sẽ không trách nàng.

-Thiếu phu nhân quả thật là tâm địa thiện lương.

-Chứ muội nào có tư cách gì để mà trách cứ nàng đây.

Song Nhi thở dài.

-Thiếu phu nhân, có lẽ hành động của tại hạ đối với thiếu phu nhân đã sai rồi.

Tống Thanh Thư thấy nàng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Vi Tiểu Bảo, nên vội vã khuyên lơn.

-Tống đại ca.. chưa từng có ép buộc muội cái gì cả, tất cả những chuyện xảy ra là chính muội cam tâm tình nguyện, không phải là Tông đại ca sai đâu.

………………………………………………………………………………………

Nhìn trước mắt phần mộ, Song Nhi mỉm cười, duỗi ra tay nhỏ, vuốt lên mộ bia từng chữ một, tự lẩm bẩm,

-Tiểu Bảo, cho ta xin lỗi...

Tống Thanh Thư đứng thẳng ở sau lưng Song Nhi, âm thầm nói: "Vi huynh đệ, ngươi và ta kỳ thực là không có cùng chung trên một con đường, nếu như không có chuyện lần trước, chúng ta chung quy vẫn là sẽ trở thành kẻ địch, do đó ta vẫn không hối hận đã làm giết ngươi. Ta sẽ thay ngươi nhất định chăm sóc thật tốt cho Song Nhi, còn ngươi vàg công chúa kiến Ninh ở phía dưới suối vàng, không biết khi còn sống ân oán lúc này đã đã mở lòng ra..."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch