Chương 113: Thời Khắc Tỏa Sáng Của Hoa Minh Sắp Đến Rồi.
Dù sao thì hắn phải sinh sống ở chỗ này một tháng, không thể không cẩn thận.
Trong khoảng này, Nam Bất Hưu mượn Địa Hỏa Mạch vừa tu luyện Liệt Hỏa Chưởng, Liệt Hỏa Liệu Nguyên vừa an tâm chờ đợi.
Một tháng không dài.
...
Hoàng Châu.
Bích Hải Tiên Tông.
Bên trong một tòa động phủ sang trọng vượt bực.
Bảy, tám nữ tu tuyệt sắc không mảnh vải che thân đang hầu hạ một người cũng trần như nhộng, bầu không khí trong động cực kỳ xa hoa, tiếng nỉ non không dứt bên tai làm người khác tim đập thình thịch.
Hoàng Vô Cực rất hưởng thụ.
Lúc này, ngoài động truyền đến một giọng nói.
- Minh chủ, có tin khẩn cấp từ Công Tôn Chính Thanh.
Công Tôn Chính Thanh!
Mình bảo hắn ta nghĩ biện pháp đánh vỡ tinh thần của Lưu Như Mạn, chẳng lẽ đã thành công rồi?
Trong mắt Hoàng Vô Cực lóe lên một thân ảnh thánh khiết, đôi mắt tỏa sáng.
- Vào đi!
Hắn ta vung tay lên, cửa động phủ mở ra.
Một bóng người bước vào, đối mặt với cảnh tượng xa hoa lãng phí trong động phủ hoàn toàn không cảm thấy kì quái.
Đối phương đưa ngọc giản cho Hoàng Vô Cực, sau đó cởi quần áo, tùy tiện bắt lấy một nữ tu tuyệt sắc rồi nhào tới. Thủ đoạn cực kỳ thô bạo, hoàn toàn không coi nữ nhân kia là con người mà là một món đồ chơi, muốn làm gì thì làm, hư rồi thì vứt bỏ.
Hoàng Vô Cực cũng không để ý, bọn hắn mỗi ngày đều trải qua loại chuyện này.
Hắn ta dùng thủ pháp đặc biệt để mở ra ngọc giản, lại kiểm tra tiêu chí đặc biệt lưu lại bên trong, biết được không có ai mở ra, cũng xác thực là ngọc giản mà Công Tôn Chính Thanh gửi tới.
Hắn ta dán ngọc giản lên trên trán, liếc mắt một cái đã thấy được một nữ tử đoan trang, cao quý đang nở nụ cười quyến rũ, thân thể uốn éo, phát ra từng tiếng cám dỗ, tư thế và tư thái kia giống hệt nữ nô bên cạnh hắn.
- Đây là ai?
Hoàng Vô Cực buồn bực, không phải Lưu Như Mạn.
Mặc dù nữ tử kia có loại cao quý khí chất nhưng Hoàng Vô Cực không quá động lòng, trước kia hắn ta từng chơi qua những nữ tử có thân phận rất cao.
Ngọc giản chuyển cảnh.
Bên trong hiện ra gương mặt của Công Tôn Chính Thanh.
- Minh chủ, nữ tử tuyệt sắc này thế nào?
Hoàng Vô Cực cau mày, thầm nghĩ, xem điểm cách cục nhỏ của ngươi kìa, cũng chỉ xứng chơi mặt hàng chúng ta bỏ lại.
Nhưng câu nói tiếp theo của đối phương khiến Hoàng Vô Cực trợn tròn hai mắt.
- Đây là Lý Trường Ninh, đích trưởng nữ của Lý gia Trung Châu!
- Cái gì!!?
Hoàng Vô Cực lập tức đứng bật dậy.
Lý gia Trung Châu! Chỉ bốn chữ này thôi đã nặng hơn Hoàng gia của hắn ta rất nhiều.
Thân phận của đích trưởng nữ còn cao quý hơn cả hắn ta không biết bao nhiêu lần.
Công Tôn Chính Thanh bắt được thiên chi kiêu nữ, trong nháy mắt khiến hắn ta suy nghĩ rất nhiều.
- Minh chủ, nghe đến mấy chữ đích trưởng nữ Lý gia Trung Châu, có phải khiến ngài suy nghĩ tới rất nhiều thứ đúng không? Bằng vào công lao này, ta làm Phó minh chủ Hoa Minh không thành vấn đề chứ.
Không thành vấn đề.
Nào chỉ là không thành vấn đề, quả thật là không có vấn đề.
Hoàng Vô Cực áp xuống sự kích động trong lòng, tiếp tục xem ngọc giản.
- Minh chủ, ngài biết từ trước đến giờ Lý gia Trung Châu không có người hộ đạo. Hiện tại, ta đã khống chế nàng ấy, có thể khiến nàng ấy phục vụ vì ta bất cứ lúc nào. Nhưng ta chuẩn bị để lại lần đầu tiên của nàng ấy cho ngài, ngài mau đến đây đi.
- Ta cho ngài một tháng nha, nếu sau một tháng mà ngài còn chưa tới thì ta không nhịn được đâu. Đúng rồi, nhớ mang lệnh bài thân phận Phó minh chủ đến đây, không thì đừng hòng ta nhường cho ngài.
Bóng dáng của Công Tôn Chính Thanh biến mất.
Hoàng Vô Cực nhảy dựng lên khiến mọi người giật mình. Những nữ tu tuyệt sắc kia đều quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
- Có chuyện gì vậy Minh chủ?
- Lập tức truyền lệnh, tập hợp tất cả người của Hoa Minh theo ta đến chiến trường Yêu Ma, dùng thủ đoạn cao minh nhất của chúng ta để hoàn toàn khống chế nàng ấy!
Hoàng Vô Cực hưng phấn nói.
- Minh chủ muốn giải quyết Lưu Như Mạn à?
- Người này còn tốt hơn nàng ta một vạn lần, đây là thời khắc tỏa sáng của Hoa Minh ta. Trong tương lai, Hoa Minh ta nhất định trở thành tổ chức đỉnh cấp.
- Ngày mai, không, hai canh giờ nữa ta sẽ xuất phát. Ta về nhà lấy phi thuyền.
Hoàng Vô Cực hấp tấp rời đi.
Người kia vội vàng đi thông báo mọi người.
…….
Chờ đến lúc này đã là hai mươi ngày sau, trừ ngày thứ hai không thấy Lưu Như Mạn ra, mỗi ngày sau đó đều có thể nhìn thấy Lưu Như Mạn.
Một ngày này, bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến tiếng rít của phi thuyền.
Nam Bất Hưu ngẩng đầu, thấy một chiếc phi thuyền không lớn nhanh như tên bắn vụt qua. Phía trên treo một dòng chữ Hoàng tự to lớn.
- Phi thuyền đỉnh cấp Hoàng gia!
Nam Bất Hưu cau mày:
- Đây là đại nhân vật nào của Hoàng gia!?
Mỗi một chiếc phi thuyền đỉnh cấp đều chế tạo không dễ, một chiếc phi thuyền đỉnh cấp cỡ nhỏ, tiêu hao không kém so với một chiếc châu tế tiên chu. Hơn nữa cực kỳ tốn linh thạch, là sản vật đại biểu cho thể diện gia tộc, là đồ vật đắt tiền chỉ có thế lực cao tầng chân chính thì mới ngồi.