- Cao tầng của Hoàng gia đến, chẳng lẽ Hoa Minh đã xảy ra chuyện, vì chuyện của Hoàng Vô Cực, đàm phán với đích trưởng nữ Lý gia?
- Nếu là như vậy thì phiền toái. Hoàng Vô Cực bất tử, sau chuyện này tất nhiên sẽ thanh toán. Lưu Như Mạn cũng sẽ lọt vào trong nguy hiểm. Xem ra, chờ Lưu Như Mạn làm xong nhiệm vụ, không thể lập tức trở về Kê Sơn thành. Phải đi ra ngoài tránh một chút rồi. Thật là phiền phức.
- Nếu mà Nam gia ta cũng có thực lực với nội tình cường hãn, cũng không cần đông đóa tây tàng (trốn đông trốn tây??). Đáng tiếc, cần thời gian.
Nam Bất Hưu thầm mắng trong lòng một tiếng. Nhưng cũng không thể làm gì.
Không có núi dựa, chỉ có thể tự mình trở thành chỗ dựa của mình.
Nam Bất Hưu nhìn phi thuyền chậm rãi hạ xuống tiến vào Khai Long thành, trên mặt hắn âm tình bất định.
Bỗng nhiên, phi thuyền nhanh chóng bay lên bầu trời, tiếp đó một đạo ánh đao như thiên sông treo ngược xuất hiện chém lên phi thuyền. Ánh đao kia cực hạn sắc bén, mãnh liệt bạo tạc sản sinh hào quang, khiến con mắt Nam Bất Hưu đau nhức, nước mắt ào ào chảy xuống.
Tam Trùng mãnh liệt chấn động đánh bốn phương, có thể nhìn thấy lưu quang tuần tra ở trên trời bị xung kích Tam Trùng đánh bay cách xa mấy chục dặm. May mà cũng không phá diệt lưu quang. Lưu Như Mạn không sao khiến tâm Nam Bất Hưu buông lỏng không ít.
Cho dù ngoài trăm dặm Nam Bất Hưu cũng có thể cảm nhận được một cơn gió lớn thổi qua.
Tiếp tục thấy một thân ảnh chật vật chạy trốn về hướng tây. Lưu lại một câu hét đầy phẫn nộ:
- Tề Long Dặc ngươi chờ ta! Hoàng gia sẽ không từ bỏ ý đồ!! Nhất định dẫn binh phạt Tề gia!! Ọe
...
- Ta ——
- Chuyện gì đang xảy ra!?
Nam Bất Hưu vội vàng vận chuyển pháp lực khôi phục đau đớn trong mắt, lần nữa nhìn về phía tường thành thành Khai Long.
Thấy được từng đạo tia sáng, mấy ngàn người vây quanh mấy chục đạo điểm sáng lớn tấn công, trong lúc nhất thời lưu quang pháp thuật, kiếm khí, ánh đao... Mãnh liệt đụng vào nhau, bùng ra từng tiếng nổ vang.
Ở các khu vực long đốt khác, còn có vô số đạo ánh sáng nhanh chóng đi vào tiếp viện, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hét bi phẫn với giận dữ:
- Tên phản đồ Công Tôn Chính Thanh này!
Lúc này, Hoàng Vô Cực vừa giận vừa sợ vừa tức, hắn ta làm sao cũng không có nghĩ đến, mình vừa mới đi đến đỉnh của nhân sinh, vậy mà đảo mắt đã tới địa ngục.
Không nghĩ đến nhóm người Hoa Minh mới vừa vào thành Khai Long, đã bị phục kích, dẫn đầu dĩ nhiên là đích trưởng nữ Lý gia, đích trưởng tử Tề gia, khiến cho hắn ta kinh động.
Một vệt ánh đao dâng lên, Tiên Chu vỡ nát, người hộ đạo hắn ta chạy trốn trong nháy mắt, hắn ta triệt để kinh hãi.
- Con mẹ nó, Hoàng Thiên Tra bá bá dẫn ta đi với! Ngươi là người hộ đạo ta đó, sao có thể trốn một mình như thế!!?
Ầm!
Như thủy tinh sáng lóa, như tờ giấy sắc bén, một ánh đao rực rỡ kéo tới.
Ánh đao mang uy hiếp cực lớn đối với Hoàng Vô Cực, hình như một đao này có thể dễ dàng giết chết hắn.
Hắn ta nhìn thuận theo thanh đao, là một đôi con ngươi sắc bén.
Đao, là đao của Tề gia.
Người, là người Tề gia.
—— Đích trưởng tử của Tề Châu Tề gia Tề Đông Dương.
- Con mẹ nó!
- Uy lực có thể so với cảnh giới Kim Đan!
- Sao một Trúc Cơ sơ kỳ lại làm được!! Không hiểu, không hiểu, cực kỳ không hiểu, siêu cấp không hiểu. Hắn là Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể đỡ được một chiêu mạnh mẽ như vậy. ( một người bị sắc đẹp hút khô dĩ nhiên là không được. )
- Kim Cương Tráo.
- Ngự!
Một tấm Kim Cương Phù cấp 3 đánh ra, nhất thời toàn thân hình thành một đạo kim quang thật dầy, phòng hộ bản thân một cách hoàn mỹ. Không đợi Hoàng Vô Cực hưng phấn, Kim Cương Tráo trực tiếp phá toái, ánh đao cũng vỡ vụn bốn phương.
Vô số kiếm quang, ánh đao, thương mang, lưu quang pháp thuật, phi kiếm, phù triện, pháp bảo bốn phía, trút xuống.
Hoàng Vô Cực lần nữa lấy ra một tấm Kim Cương Phù cấp 3.
Không đến một hơi thở lại ầm ầm nổ nát vụn, cao tầng Hoa Minh đi cùng hắn ta, lúc này không chết thì cũng thương nặng, chỉ còn tầm hai ba người ngoan cường chống cự. Trong đó có hắn ta.
Hoàng Vô Cực triệt để sợ hãi, từ trong ngực móc ra một tấm Long Quang tráo cấp 4, bảo vệ trước người mình, có thể kháng cự uy lực cường hãn của pháp khí Nguyên Anh cấp 4, mọi người công kích đánh vào Long Quang phủ, đều bị Du Long ngăn trở.
Lúc này, Hoàng Vô Cực mới thở dài một hơi, nhìn về phía Lý Trường Ninh, tê tâm liệt phế hô to:
- Ta là đích tử Hoàng gia, các ngươi không có quyền giết ta! Đại tiểu thư, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không, mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút.
- Ngươi không thể giết ta! Giết ta nhất định sẽ dẫn tới sự giận dữ của Hoàng gia. Đến lúc đó cho dù ngươi là đích trưởng nữ Lý gia cũng chịu không nổi!
Bảo kiếm Lý Trường Ninh chém ra, người cuối cùng ngoan cố kháng cự bị một kiếm bêu đầu.