Ông lão hư ảo Nhất Đạo tông bềnh bồng trên đầu Đại hoàng tử, liên tiếp thân thể với gã lạnh nhạt nói:
- Chúng ta tự chiếm ba phần trong một vạn tế đàn, số lượng cách biệt chưa đến vài trăm, khó thể chia ra cao thấp trong thời gian ngắn. Không bằng chúng ta đổi cách. Ba hoàng tử, nếu ai bước vào đệ cửu trọng thiên trước nhất, đốt lên Thiên Tầng đàn thì ngươi đó có thể trở thành người thứ nhất bước vào không gian tầng thứ ba.
Bà già nheo mắt chậm rãi nói:
- Đúng vậy. Ý này được, nếu không thì chúng ta cứ giằng co đến khi hết thời gian, sau đó để đệ tử các tông cùng nhau bước vào tầng thứ ba.
Cổ Thái đại trưởng lão trầm ngâm nhìn Tô Minh đi tới cạnh mình.
Cổ Thái đại trưởng lão im lặng giây lát, thở dài. Lấy thực lực của Thất Nguyệt tông có thể giằng co với Nhất Đạo tông, Tu La môn đến cỡ này rồi thì xem như thành công, ít nhất lần tranh đoạt này xem như ngang ngửa. Cuối cùng ai bước vào tầng thứ ba được, ai có thể thành công đạt được Chứng Đạo quả, chuyện này không liên quan đến bọn họ nữa, trọng điểm là ba vị hoàng tử.
Đương nhiên không thể nào chỉ có ba hoàng tử đi tầng thứ ba, trong ba tông vẫn có đệ tử đi theo lên.
Cổ Thái đại trưởng lão quyết định nói:
- Cũng tốt.
Khi Cổ Thái đại trưởng lão dứt lời, bà già đứng dậy, tay phải ấn mũ giáp xuống đất. Trên mũ giáp xuất hiện nhiều khói xanh, sương khói ngày càng nhiều. Mấy giây sau ngưng tụ thành một bóng người, thân thể Nhị hoàng tử hiện ra. Nhị hoàng tử đứng đó, tháo mũ giáp xuống, mỉm cười với Tô Minh. Nhị hoàng tử ngẩng đầu lên nhìn hướng cây to chọc trời, biểu tình ngưỡng mộ.
Đại hoàng tử mở mắt ra, chậm rãi đứng lên. Ông lão áo ảnh trên đầu Đại hoàng tử vung tay áo, chặt đứt liên hệ với Đại hoàng tử, thụt lùi xuống.
Ông lão hư ảo lạnh nhạt nói:
- Vậy thì ba tông chúng ta giám sát nhau, bảo đảm cuộc chiến Chứng Đạo lần này công bằng một phen. Người ngoài không thể trợ giúp, ví dụ như không được đưa vào bốn con chó trắng.
Cổ Thái đại trưởng lão biểu tình như thường không lên tiếng.
Bà già thuộc Tu La môn gật đầu, nói:
- Ta đồng ý.
Ông lão của Nhất Đạo tông dứt khoát nói:
- Vậy thì bắt đầu đi.
Mắt Đại hoàng tử chợt lóe, phóng người lên đạp cổ thụ, hóa thành cầu vồng lao đi xa. Trong người Đại hoàng tử có ba đoàn sương khói trắng khuếch tán, ba đoàn khói hóa thành ba thân hình già nua phát động lực lượng tu vi Đạo tôn thúc đẩy người Đại hoàng tử chớp lóe đi xa phần ba phần.
Nhị hoàng tử đứng bên cạnh khóe môi cong lên, lắc người, cũng đạp trên cổ thụ, thân thể như sương khói vòng quanh, lao lên trời. Cùng lúc đó, thân thể Nhị hoàng tử vòng quanh lực lượng khí huyết cực kỳ đậm đặc. Người Nhị hoàng tử trướng to, có vô số phù văn lấp lánh. Mỗi lần phù văn chớp lóe sẽ khiến tốc độ của Nhị hoàng tử tăng vọt ngang ngửa với Đại hoàng tử.
Cổ Thái đại trưởng lão biểu tình cực kỳ khó xem lạnh lùng cười:
- Đạo linh hộ thể, Tu La gia thân, đây cũng xem là công bình?
Ông lão của Nhất Đạo tông mỉm cười nói:
- Ít nhất không phải là người ngoài trợ giúp. Đạo linh hộ thể là bí thuật của Nhất Đạo tông ta, ngươi không thể nào không cho hắn thi triển thuật pháp đi?
Bà già thuộc Tu La môn lạnh nhạt nói:
- Tu La gia thân là vận dụng một loại phù văn, có thể xem thành pháp bảo cho nên không là người ngoài trợ giúp.
Cổ Thái đại trưởng lão sắc mặt âm trầm, vung tay phải lên vỗ túi trữ vật, trong tay lão xuất hiện đoàn khói đen. Cổ Thái đại trưởng lão định mở miệng thì Tô Minh lắc đầu, vung tay áo, la bàn dưới chân biến ảo ra, chớp mắt đi xa. Tuy la bàn có tốc độ nhanh nhưng trong thời gian ngắn thì không bằng thần thông của Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử gia cố. Ông lão của Nhất Đạo tông, bà già thuộc Tu La môn con ngươi chỉ co rút sau đó trở về bình thường.
Bọn họ thấy ra lấy tốc độ của Tô Minh có lẽ lâu dài thì chiếm ưu thế nhưng bây giờ cự ly không quá xa, muốn vượt qua Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử là rất khó khăn.
Cổ Thái đại trưởng lão biểu tình cực kỳ khó xem, định mở miệng thì bỗng Tô Minh ở giữa không trung dọc theo cổ thụ lao nhanh mắt chợt lóe, giơ tay phải lên vỗ túi trữ vật. Trong tay Tô Minh xuất hiện một khúc gỗ to cỡ bàn tay, Tô Minh từng có được nó trong thế giới Tang Tương, thần mộc to lớn.
Một chữ thốt ra, khúc gỗ nhanh chóng biến to cỡ mười trượng, một góc thẳng xuống mặt đất, ầm một tiếng rơi vào bên cạnh ba người Cổ Thái đại trưởng lão, ông lão của Nhất Đạo tông, bà già thuộc Tu La môn. Lực lượng thần mộc chấn động bình đài đệ bát trọng run lên. Ông lão của Nhất Đạo tông, ông lão của Nhất Đạo tông biến sắc mặt.
Bởi vì bọn họ thấy một đầu thần mộc khác nhanh chóng vươn lên thúc đẩy Tô Minh đứng trên thần mộc chớp mắt nhanh không thể tả lao lên trên. Tình hình này khiến người xung quanh ngẩn ngơ. Mắt Cổ Thái đại trưởng lão chợt lóe lộ tia vui mừng. Những người khác, đặc biệt là bà già thuộc Tu La môn biến sắc mặt định cản trở nhưng bị Cổ Thái đại trưởng lão chặn họng.
Cổ Thái đại trưởng lão cười to bảo:
- Hai vị đạo hữu nói đúng, chuyện này không thể dựa vào người ngoài hỗ trợ, đạo linh hộ thể, Tu La gia thân, hay hoặc là loại pháp bảo đều được cho phép.
Các tu sĩ đến từ ba tông được tuyển chọn bước vào tầng thứ ba giờ hóa thành cầu vồng dọc theo cổ thụ lao lên trên.
Tô Minh đứng trên thần mộc nhanh chóng vươn lên, kích cỡ thần mộc vượt qua mười vạn mét. Giờ phút này, thần mộc vô hạn kéo dài đẩy người Tô Minh lên cao, chỉ hơn mười giây đã đuổi kịp Nhị hoàng tử.
Thân hình Nhị hoàng tử khổng lồ lấp lánh phù văn, bây giờ nhanh chóng thăng lên, mắt thấy Tô Minh đứng trên thần mộc nhanh chóng lên cao. Hình ảnh này làm con ngươi Nhị hoàng tử co rút, thần mộc vươn lên đẩy người Tô Minh vượt qua gã, rất gần với Đại hoàng tử ở trên cao. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng biến sắc mặt, thần mộc dưới chân Tô Minh chợt biến mất, hắn cất đi, nhờ lực lượng lúc trước thần mộc thúc đẩy hóa thành cầu vồng lao nhanh đi. La bàn dưới chân biến ảo, tốc độ của Tô Minh lại tăng vọt, vượt qua Đại hoàng tử, xuất hiện trên cổ thụ, cao hơn tất cả mọi người.