Tô Minh dùng cách này xuất hiện, khoảnh khắc vượt qua mọi người, đứng trên tất cả trong cổ thụ. Tô Minh ngẩng đầu nhìn thấy đệ cửu trọng thiên bên trên.
Đúng là xứng với cái tên thiên, một thạch đài to lớn cỡ trăm vạn dặm, nói nó là thạch đài cũng không đúng, nên gọi là một khối đại lục. Đứng dưới đại lục ngửa đầu nhìn đương nhiên thấy là trời.
Trời dưới đất!
Chính giữa bầu trời nhân gian bị cổ thụ xuyên thấu lan tràn lên trên đại lục, Tô Minh không thấy tận cùng nhưng hắn có thể tưởng tượng được kích cỡ cổ thụ là lực lượng khó tả. Tô Minh có thể từ mặt bên cảm nhận cổ thụ đã từng huy hoàng! Nguồn truyện t u n g h o a n h. C o m
Đây vốn là cây chọc trời sừng sững trên chín tầng mây, tẩm bổ một thế giới khổng lồ. Trên chín nhánh sinh ra mỗi con bươm bướm. Chín con bướm sẽ diễn hóa ra chín khối đất ở thế giới kia, cấu kết thành thế giới hoành chỉnh, khiến tu sĩ thế giới xuất hiện đạo nhai. Nếu như Huyền Táng đại đế không đi vào thế giới này thì có lẽ nó sẽ luôn mênh mông như vậy.
Tô Minh nhìn bầu trời nhân gian, nhìn cổ thụ làm tinh thần hắn chấn động. Trong khoảnh khắc Tô Minh nghĩ đến lúc trước lấy ra thần mộc, tuy nó ở thế giới Tang Tương nhưng ban đầu trôi nổi khắp thương mang. Tô Minh từng tưởng tượng lai lịch của thần mộc lại không có đáp án. Cho đến giây phút này, Tô Minh có cảm giác mãnh liệt rằng có lẽ lúc trước khi thế giới này tan vỡ, có một số nhánh cây nhỏ rớt ra rơi vào thương mang, một khối trong đó trở thành thần mộc.
Đây chỉ là suy đoán của Tô Minh, hắn không có chứng cứ thật sự. Giờ phút này, Tô Minh hít sâu, la bàn dưới chân lắc một cái, tăng tốc độ, nương ưu thế đi đầu, điều Tô Minh phải làm là ổn định ưu thế sau đó không ngừng tăng mạnh.
Cách sau lưng Tô Minh mấy ngàn mét, Đại hoàng tử sắc mặt âm trầm. Linh ảnh ba ông lão xung quanh Đại hoàng tử nhanh chóng xoay vòng, gã há mồm, hít sâu. Khi Đại hoàng tử hít thở thì thiên địa chấn động, giống như gã trở thành hố đen to lớn hút hết mọi hơi thở, làm hư vô xung quanh vặn vẹo, khuếch tán sóng gợn. Đại hoàng tử phát ra tiếng gầm.
Tiếng gầm kinh thiên động địa, thân thể Đại hoàng tử tăng vọt gấp mấy lần. Đại hoàng tử lắc người xuất hiện sau lưng Tô Minh chưa đến trăm mét, khi gã xuất hiện thì khóe môi tràn máu nhưng mắt chớp lóe dường như có thể tiếp tục di chuyển như vậy thêm lần nữa.
Nên biết nơi đây là hư không, xung quanh cổ thụ. Chỗ này có lực lượng bài xích mãnh liệt, làm rối loạn tu vi, phong tỏa thiên địa. Thuật pháp thần thông sẽ bị suy yếu nhiều tại đây, càng đừng nói tới thuật na di rõ ràng là lực lượng truyền tống không gian, sẽ bị áp chế gắt gao. Bởi vậy tuy Đại hoàng tử nhờ vào đạo linh hộ thể, mượn lực phát động na di nhưng vẫn hơi miễn cưỡng. Đặc biệt là Đại hoàng tử càng đến gần đệ cửu trọng thiên thì cảm giác càng mãnh liệt hơn.
Khi Đại hoàng tử na di, mắt Nhị hoàng tử chớp lóe tia sáng lạnh, khóe môi cong lên nụ cười âm trầm. Nhị hoàng tử không phát triển thuật pháp thần thông gì hòng cướp tư cách bước vào đệ cửu trọng thiên đầu tiên. Nhị hoàng tử giữ tốc độ như cũ, lạnh lùng nhìn bên trên.
- Tính cách của đại hoàng huynh bảo thủ, có hắn ra tay đối phó với tam hoàng đệ thì ta có thể ngư ông đắc lợi rồi.
Tính cách Nhị hoàng tử âm trầm, cười lạnh, trong đầu nổi lên suy nghĩ độc ác.
Mắt thấy Nhị hoàng tử sắp đuổi theo, Tô Minh vẻ mặt như thường, mặc dù chỗ này cách đệ cửu trọng thiên không xa nhưng cũng phải mất một thời gian mới đến nơi, cần mười lăm phút. Tô Minh không thay đổi tốc độ nhưng vẻ mặt dữ tợn như bất chấp tất cả quyết giành được ưu thế. Tuy nhiên, hình như Tô Minh đã đến cực hạn, không thể tăng tốc. Đại hoàng tử cách Tô Minh trăm mét lại gầm lên, khí lưu xung quanh ùa hướng Đại hoàng tử. Đại hoàng tử gầm rống, lại thi triển na di, lần này vượt qua Tô Minh, xuất hiện trước mặt hắn mấy trăm mét. Đại hoàng tử hộc ngụm máu, cúi đầu, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý, hung tợn.
Tô Minh sắc mặt âm trầm nhưng không thể tăng tốc độ, ngược lại càng lúc càng chậm. Mười mấy giây sau Tô Minh đã bị Đại hoàng tử bỏ xa hơn một ngàn mét, cách Nhị hoàng tử chưa tới trăm mét.
Nhị hoàng tử con ngươi co rút, gã không ngờ sẽ có chuyện như vậy. Nhị hoàng tử suy nghĩ nhanh, chợt biến sắc mặt, vì Tô Minh không liều mạng đuổi theo mà là tốc độ càng lúc càng chậm, giống như muốn ngăn cản gã.
Nhị hoàng tử thầm nghĩ:
- Chết tiệt, ta bỏ qua tu vi của hắn. Lấy tu vi như hắn dù có nhờ vào ngoại lực cũng không thể kéo dài lâu, thấy sắp không đuổi kịp đại hoàng huynh nên đến quấy rầy ra. Mục đích của hắn quá rõ ràng, dù không thể là người thứ nhất bước vào đệ cửu trọng thiên cũng muốn bám giữ ta, cùng ta bước vào đệ cửu trọng thiên. Chỉ cần cản trở ta thì vẫn chiếm ưu thế, vậy tốt hơn là về chót!
Tô Minh đã tới gần, giơ tay phải lên bấm pháp quyết, thần pháp thần thông tỏa ánh sáng chói lòa. Vang tiếng nổ điếc tai, Tô Minh chiến đấu với Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử sắc mặt âm trầm nói:
- Chết tiệt!
Nhị hoàng tử muốn muốn xem Tô Minh và Đại hoàng tử đánh nhau, bản thân gã thì ngư ông đắc lợi. Nhưng giờ phát hiện Nhị hoàng tử cố ý làm như vậy ngược lại thành toàn Đại hoàng tử, lòng gã dậy sóng. Khi Tô Minh đấu với Nhị hoàng tử thì gã không kịp nghĩ nhiều, mắt thấy Đại hoàng tử cách đệ cửu trọng thiên càng lúc càng gần, gã giơ tay phải lên mạnh đập ngực. Bùm một tiếng, thân thể Nhị hoàng tử tan vỡ trước khi Tô Minh đến, bóng dáng hắn xuyên qua người gã. Ngoái đầu nhìn, thân thể của Nhị hoàng tử hóa thành nhiểu sương mù, những sương khói vặn vẹo thình con thú thình người có đôi sừng phát ra tốc độ vượt qua cả trước kia, chớp lao lên trên.
Giây lát sau Nhị hoàng tử kéo giãn cự ly với Tô Minh lao hướng Đại hoàng tử, gã cảm thấy hắn bởi vì tu vi nên nhất định trở thành kẻ dưới chót. Trước mắt là Nhị hoàng tử và Đại hoàng tử tranh giành ưu thế người thứ nhất bước lên đệ cửu trọng thiên.
Giờ phút này, Nhị hoàng tử không chút giữ lại, mắt thấy đến gần khoảng cách với Đại hoàng tử, tới ngày càng gần. Mắt Đại hoàng tử lóe sát khí, gã có chú ý thấy cuộc chiến giữa Nhị hoàng tử và Tô Minh, cũng thấy hắn ngày càng chậm, rõ ràng hắn đã dốc hết tu vi.
Đại hoàng tử nói nhanh, thanh âm như sấm vang vọng bốn phương tám hướng:
- Lão nhị, ngươi thật sự muốn đấu với ta một trận sao?
Nhị hoàng tử há mồm:
- Cái này...
Mắt Đại hoàng tử chợt lóe, không tiếp tục lao nhanh mà xoay người giơ tay phải lên đấm vào Nhị hoàng tử. Ba hộ linh ngoài người Đại hoàng tử lao nhanh hướng Nhị hoàng tử.
Khóe môi Nhị hoàng tử cong lên, không chút ngoài ý muốn. Khi thần thông của Đại hoàng tử tới gần, Nhị hoàng tử giơ đôi tay lên ấn trước mặt, ngoài người gã xuất hiện một ảo ảnh to lớn cỡ trăm mét. Ảo ảnh kia cũng là mãnh thú thình người khổng lồ có đôi sừng, dùng thân thể va chạm với thần thông của Đại hoàng tử.
Vang tiếng nổ điếc tai khắp thiên địa, chấn động cổ thụ. Thần thông của Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử liên tục va chạm, hai người giữ tốc độ cao lao nhanh lên.
Tô Minh ở bên dưới hai người khoảng ngàn mét, lạnh lùng nhìn tình hình, khóe môi cong lên. Tô Minh đúng là đã dốc hết sức thúc đẩy la bàn dưới chân nhưng hắn còn chưa phát động bốn ý chí, lực lượng ý chí này vượt xa thần thức, là đòn sát thủ cuối cùng của Tô Minh.
Tô Minh giữ khoảng cách theo đuôi ngàn mét, luôn chú ý khoảng cách đệ cửu trọng thiên, vì tránh cho Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cảnh giác, tốc độ của hắn chậm dần, sắp bị bỏ xa hai ngàn mét.
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đối kháng với nhau đã đến phút mấu chốt, hai người ngươi tranh ta đoạt, phát ra toàn bộ lực lượng tu vi, đều muốn vượt qua đối phương, trở thành người thứ nhất bước vào đệ cửu trọng thiên.
Cách đệ cửu trọng thiên còn ba vạn mét, hai vạn mét, một vạn mét. Tiếng nổ truyền khắp nơi, khi cách đệ cửu trọng thiên còn năm ngàn mét thì vang tiếng nổ điếc tai. Đạo linh hộ thể của Đại hoàng tử chợt co rút lại, gã hút hết linh hộ thể vào miệng, trong con ngươi ảnh ngược ra nhiều phù văn. Đại hoàng tử bỗng na di, chạy nước rút.
Nhị hoàng tử hừ lạnh, người tràn ngập sương mù lan tràn ra xa. Nhị hoàng tử không ngừng tiến lên, thân thể biến to ra. Với hai cách này, tốc độ của Nhị hoàng tử ngang ngửa với Đại hoàng tử. Hai người na di, tiến lên, lại quấy rầy đối phương.
Trong giây phút đó, cách đệ cửu trọng thiên khoảng mấy ngàn mét, bốn ý chí bùng phát từ người Tô Minh dung nhập vào la bàn dưới chân. Tóc Tô Minh không gió tự bay, quần áo bay phần phật, hắn hóa thành sao băng vọt ra. Tốc độ của Tô Minh nhanh khó tả, bốn ý chí vòng quanh, lực lượng tu vi hùng hồn, cách đệ cửu trọng thiên năm ngàn mét, ba ngàn mét, một ngàn mét.
Tô Minh như mũi tên từ dưới bắn lên, xé rách hư vô.
Trong phút chốc tiếng rít kinh động Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử quấy nhiễu nhau, cách đệ cửu trọng thiên có mấy trăm mét. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng cúi đầu nhìn, biến sắc mặt. Người Tô Minh xẹt một tiếng lướt qua Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, dọc theo cổ thụ tiến vào khu vực đệ cửu trọng thiên. Giây sau bóng dáng Tô Minh đã ở trong đệ cửu trọng thiên.