Chương 147: Bùng nổ thành Huyền Vũ! Hỏa thiêu Từ Thiên Thiên! Ha ha (1)
Thẩm Lãng say sưa mà nhắm mắt lại.
Thật là thoải mái, quá đã!
Đây là âm thanh tát vô mặt đó.
Thoải mái nhất là bản thân mình còn chẳng cần ra tay, trực tiếp để cho kẻ địch vào đại lao.
Chuyện sảng khoái thế này dễ bị nghiện, sau này nếu không làm người ta mất mặt thì phải làm sao đây?
Đâu chỉ có hai cái bạt tai.
Tử tước Chúc Lan Đình ước chừng đánh mười lăm mới dừng lại.
Bởi vì, ông ta xem việc tát vào thằng con chính là đánh Thẩm Lãng..
Tưởng tượng mỗi một bạt tai của mình là quất vào trên mặt Thẩm Lãng, cho nên càng ngày càng mạnh.
Trực tiếp đem con trai Chúc Văn Hoa đánh cho miệng mũi ra máu, sưng như cái đầu heo.
Bên cạnh thành chủ Lý Phương hả họng nhìn hết chuyện này, ngay cả ông ta cũng cảm thấy đau.
Mà Chúc Văn Hoa từ nhỏ đến lớn, chẳng bao giờ gặp sỉ nhục như thế.
Bị phụ thân đánh không tính là sỉ nhục gì cả, nhưng trước mắt bao người chịu đòn, chính là một chuyện khác.
Hơn nữa hắn Chúc Văn Hoa từ nhỏ đến lớn liền đặc biệt ưu tú, dưỡng thành tính cách kiêu ngạo.
Lúc này chịu nhục, nội tâm tức giận gần như muốn xốc lên cả đỉnh đầu.
Trời cao không có mắt, trời cao không có mắt!
Tử tước Chúc Lan Đình thản nhiên nói:
- Thẩm công tử, cháu hài lòng rồi chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Còn có điều kiện thứ hai nữa, đem toàn bộ quyển《 Mộng Uyên Ương 》 tồn kho toàn bộ tiễn qua đây, để Chúc Văn Hoa tự đốt đi.
Chúc Văn Hoa nhà ngươi lúc trước không phải là muốn đốt sách của ta à?
Như vậy hiện tại, ngươi liền tự mình động thủ, thiêu hủy sách của chính ngươi đi.
Phóng hỏa đốt sách người khác tuy vô cùng thoải mái, nhưng đốt sách của mình có thể sẽ thoải mái hơn cũng nói không chừng.
- Không...
Chúc Văn Hoa la thất thanh.
Tuy rằng viết sách là vì củng cố danh tiếng, vì thu hút chú ý của Trương Xuân Hoa, nhưng đó cũng là tâm huyết gã khổ cực vất vả viết ra.
Nhưng mà quyển sách này là tâm huyết của gã, lại chưa chắc là tâm huyết của Chúc Lan Đình.
Có một câu nói rất hay.
Phong thần thì phong thần, không phải phong thần cho ta. Máu từ tâm huyết cũng chẳng phải máu của ta
Chúc Lan Đình thản nhiên hạ lệnh:
- Chở tất cả đống sách đó tới đây.
- Vâng!
...
Khoảng chừng một lúc lâu sau!
Toàn bộ《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa, tổng cộng hơn bốn ngàn bản sách tồn kho, được chở tới toàn bộ.
Mất đến mấy xe ngựa.
Mấy nghìn quyển sách này được tháo xuống từ trên xe ngựa chất đống ở ở giữa, giống như một hòn núi nhỏ.
Bởi vì lượng tiêu thụ trước đó quá tốt, cho nên đống sách này là chuẩn bị đánh phá kỷ lục.
Chúc Văn Hoa cùng Trịnh Xương Niên thương nghị, tổng cộng ấn hành sáu ngàn bản.
Ngày hôm nay tổng cộng bán năm trăm bản chừng đó, còn dư lại hơn năm ngàn bản.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Chúc Văn Hoa, ngươi động thủ đốt đi, chẳng lẽ còn muốn ta vì ngươi châm lửa phải không?
Chúc Văn Hoa thực sự muốn liều mạng, định rút kiếm chém đầu Thẩm Lãng.
Như vậy khẳng định đặc biệt đã ghiền, toàn bộ thế giới đều an tĩnh tốt đẹp.
Thế nhưng, gã không dám.
Người hầu bên cạnh đốt một cây đuốc rồi giao vào tay của Chúc Văn Hoa, còn Chúc Lan Đình thản nhiên nói:
- Hôn sự của con và tiểu thư Trương Xuân Hoa đã định rồi, không cần viết những thứ đồ ngổn ngang này.
- Đây, đây không phải là đồ ngổn ngang mà. - Chúc Văn Hoa trong lòng tru tréo.
Chúc Lan Đình cả giận nói:
- Hoặc là chính con đốt, hoặc là ta tới đốt.
Chúc Văn Hoa cắn răng chảy máu.
Được rồi, gã không cần cắn răng cũng chảy máu vì đã bị cha gã đánh hồi nãy.
Giơ cây đuốc, đi tới đống sách trước mặt.
Thẩm Lãng ngoắc tay nói:
- Đặng Tiên, hỗ trợ dội dầu.
Ông chủ Đặng Tiên của hiệu sách Xuân Sắc thật sự có chút do dự, ông ta cảm thấy làm người vẫn nên biết có điểm dừng.
Chúc Văn Hoa đã thảm như vậy rồi, thế mà tên này còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu?
Nhưng mà, còn chưa có kịp ngó Thẩm Lãng lần thứ hai, Đặng Tiên lập tức đi kiếm một cái thùng dầu, tưới vào phía trên hơn năm ngàn quyển sách của Chúc Văn Hoa.
Mẹ trứng, không biết vì sao, ở trước mặt Thẩm Lãng, Đặng Tiên ngay cả cái rắm cũng còn phải cẩn thận mới thả.
Đem nửa giây phóng thành một phút đồng hồ, như thế mới có thể im hơi lặng tiếng.
- Xin lỗi Chúc công tử. - Đặng Tiên dội hết dầu xong mới sau đó xin lỗi.
Chúc Văn Hoa toàn thân đều đang run rẩy, gã thậm chí đều không cảm giác được đau đớn trên mặt.
Bởi vì nỗi đau đớn trong lòng đã vượt xa trên mặt rồi.
- A... A...
Bỗng nhiên, gã chợt phát sinh một tiếng gào thét dài, quăng cây đuốc vào đống sách.
- Ầm!
Đám sách đã được tưới dầu, tức khắc bắt lửa, trong nháy mắt dấy lên hỏa hoạn tận trời.
Lòng của ông chủ Trịnh Xương Niên Như Ngọc Các đang rỉ máu.
Đây, đây đều là tiền đó!
Ta thật hối hận a, vì sao trước đây phải nghe lời Chúc Văn Hoa nói vậy?
Bằng không 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 sẽ ra ở tiệm của ta, đến lúc đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Ông ta nghe nói, quyển sách này của Thẩm Lãng kéo dài đến 5 tập.
Bây giờ món tiền lãi to đó lại tiện nghi cho cái đồ bỉ ổi Đặng Tiên.
Ta thật hối hận, thật không cam lòng!
- Ta không cam lòng a... - Chúc Văn Hoa hét lớn.
Gã nhìn đám lửa hừng hừng trước mặt.
Toàn bộ khuôn mặt cũng là vặn vẹo, cả người đều đang run rẩy.
Gã biết mình mất đi cái gì.
Mất đi vô số độc giả, mất đi một đám chó săn, mất đi địa vị thủ lĩnh của đám thanh niên thành Lan Sơn.
Hơn nữa, còn mất đi tôn nghiêm.
Tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ, ngày hôm nay, gã đã bị Thẩm Lãng giày vò chà đạp đáng thương đến nước nào.
Khi một người đau khổ đến cực độ là không cảm giác được đau đớn gì nữa.
Trong sự chết lặng mang theo bi phẫn vô cùng.
Trong lòng Chúc Văn Hoa thét lên tiếng thề độc: Từ nay về sau, ta và Thẩm Lãng nhà ngươi không chết không thôi.
Chỉ cần có một chút cơ hội, ta nhất định phải để cho Thẩm Lãng chết không toàn thây, nhất định phải đưa hắn bằm thây vạn đoạn, để báo mối thù ngày hôm nay.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Không có tiếng gì cả, cho dù bày trò cũng không hay. Nếu không Chúc công tử, ngươi cũng nên nói toạc ra đi.
Cuối cùng Chúc Văn Hoa hét lớn:
- Thẩm Lãng, ta và ngươi không đội trời chung, không chết không thôi!
Vậy là được rồi.
Mới nói ra, nghìn vạn lần đừng nín.
Nhưng mà, vì sao những lời này có chút quen tai thế nhỉ? Giống như trước đây không lâu cũng có người từng gào qua.
Người kia là ai vậy? Hắn ở xó nào rồi?
Thẩm Lãng vỗ vỗ đầu, vẫn không có nghĩ ra được.
Bộ não chết tiệt, vừa nãy giết chết người ta xong đã xóa sạch hết trơn.
Thẩm Lãng vừa vỗ đầu, vừa đi trở về nói:
- Đi, về nhà.
Bỗng nhiên, Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Thẩm công tử, trời tối đường trơn, đi về nhớ cẩn thận đó.
Thẩm Lãng nói:
- Mọi người đều nghe rõ rồi chứ, nếu như ta ở trên đường gặp chuyện không may, chính là Chúc Lan Đình làm.
Đ*, ta rõ ràng là đang rủa tiền đồ phủ Bá Tước Huyền Vũ kế tiếp không ổn, như là đi lại trong đêm tối.
Thẩm Lãng đương nhiên bình yên vô sự mà trở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Bởi vì người vợ Kim Mộc Lan tự mình dẫn kỵ binh đón hắn về nhà.
Hơn nữa không biết vì sao, Chúc Lan Đình còn phái mười mấy người trên đường bảo hộ hắn về đến thành Huyền Vũ.
Người này thật sự là quá tốt.
...
Ngày kế tiếp!
Trong thành Lan Sơn, lượng tiêu thụ của quyển tiểu thuyết《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 vẫn gây sốt như cũ.