Chương 146: Thẩm Lãng vô địch! Chúc Văn Hoa bi thảm nhất trần gian!
Nghe những lời này.
Chúc Văn Hoa liền ngớ người.
Thẩm Lãng này là thằng điên sao? Lại dám nói với cha gã như vậy?
Dù cho Bá Tước Huyền Vũ đích thân tới, cũng không dám đối xử vô lễ với người cha Chúc Lan Đình của gã đấy.
Còn cần thể diện của quý tộc hay không?
Mà Tử tước Chúc Lan Đình cũng hơi kinh ngạc.
Sao gặp phải một người không theo lệ thường thế này hả?
Chẳng nể mặt như vậy, sẽ dễ kết thành tử thù đấy có biết hay không?
Giữa quý tộc, dù cho có huyết hải thâm cừu, cũng là gặp mặt cười hì hì.
Còn chuyện đâm dao sau lưng, hoặc là thọt vợ của đối phương, lại là một chuyện khác.
Cho nên, sắc mặt Tử tước Chúc Lan Đình có chút khó coi.
Thẩm Lãng vẫn nằm lười trên ghế, nói:
- Tử tước Chúc Lan Đình, con người của ta rất thẳng thắn, chuyện cong hay khom gì đó ta không chơi được, có thể ngài chơi khá vụ này đi.
Ôi, tiếc cho cái thứ ngoan cố này, thế giới này không ai hiểu.
- Từ trước đến giờ con người của ta cũng không chơi đâm sau lưng người khác. - Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Bởi vì, ta đều trực tiếp thọc nhé.
Mặt Tử tước Chúc Lan Đình co giật một hồi.
Chúc Văn Hoa nổi giận ngay, gã lạnh giọng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi biết mình đang cùng ai nói chuyện sao? Đứng dậy cho ta, đừng làm xấu mặt phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thẩm Lãng xem gã như là không khí vậy, hướng Chúc Lan Đình bảo:
- Cho nên ta cũng chẳng nói xa nói gần ha, trực tiếp ra điều kiện.
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Cháu cứ nói đi.
Thẩm Lãng nói:
- Thứ nhất, con trai ngài trêu chọc đến ta, ngài là phụ thân hắn, nuôi con không dạy từng bước thì đã sai mất rồi, cho nên nhân tiện ngài trước mặt mọi người, tát cho hắn hai bạt tai mạnh vào, đánh cho xịt máu ấy.
Hắn vừa nói xong Chúc Văn Hoa lập tức đều muốn nổi khùng, gã xém nhịn không nổi muốn rút kiếm ra.
Thẩm Lãng nói:
- Thứ hai, Chúc Văn Hoa viết 《 Mộng Uyên Ương 》 là thứ chó má gì hả, cẩu huyết ấu trĩ, cũng chỉ biết lừa tiền tiêu vặt của một ít thiếu nữ ngu ngốc, ngài bắt hắn đi tìm hết thảy số sách dư lại chưa có bán ra, chất tại đây, tự tay đốt trước mặt mọi người. Chẳng phải hắn thích đốt sách sao? Để hắn đốt cho thỏa thích là xong.
- Con người của ta thực khoan dung độ lượng, chỉ có hai điều kiện này thôi. - Thẩm Lãng nói xong, lại nằm ườn ra ghế.
- Ha ha ha... - Chúc Văn Hoa cười:
- Thẩm Lãng, ngươi bị điên thật sao? Lại đưa ra điều kiện vớ vẩn vô tri như thế, mơ mộng hão huyền đi.
Tử tước Chúc Lan Đình hờ hững hỏi:
- Dựa vào cái gì?
Đúng vậy?
Dựa vào cái gì?
Mọi người trong lòng biết rõ, Thẩm Lãng nhà ngươi căn bản cũng chẳng thể quăng tội danh chống lại tân chính, ý đồ mưu phản vu oan lên đầu Tử tước phủ Lan Sơn.
Thẩm Lãng nói:
- Thứ nhất, ngài giao ra đất phong cùng binh quyền, về sau tính toán đi theo con đường làm quan đi. Con lớn nhất của ngài làm quan võ, con thứ hai Chúc Văn Hoa đi lối khoa cử làm quan văn, hơn nữa còn muốn cùng Trương Xung thông gia, đúng không?
Tử tước Chúc Lan Đình không đáp.
Nhưng sự thực quả là như thế.
Mất đi đất phong cùng binh quyền, cũng không thể miệng ăn núi lở đi, gia tộc trăm năm dù sao vẫn không thể vì vậy mà xuống dốc.
Cho nên, Tử tước Chúc Lan Đình nhanh chóng quyết định đứng ở bên phía quốc quân, dùng hết thảy lực lượng đẩy hai đứa con trai ra ngoài.
Mặc dù Chúc Văn Hoa còn đang điên cuồng theo đuổi con gái của Trương Xung, nhưng trên thực tế ở trong lòng gia trưởng hai bên, căn bản đã chắc chắn là thông gia rồi.
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Thẩm Lãng, ta đọc qua sách của ngươi, ngươi bôi nhọ Chúc Văn Hoa, bôi đen nó hết cỡ. Thế nhưng ngươi muốn lợi dụng cái này để phá hoại liên hôn nhà họ Chúc cùng Thái thú Trương Xung, vậy ngươi nghĩ nhiều.
Thẩm Lãng cười nói:
- Dĩ nhiên ta biết Thái Thú Trương Xung là người như thế nào, đặc biệt phải thiết thực, trong mắt chỉ có lợi ích, không chú ý hư danh.
- Nhưng mà... - Thẩm Lãng tỏ vẻ sâu xa:
- Con trai cả Chúc Văn Đài của ngài là muốn làm thông gia cùng Tướng quân phủ Bình tây đi, mà vị tướng quân đại nhân Trịnh Đà Bình tây lại yêu quý thanh danh nhất. Nếu như quyển sách tiếp theo của ta, không còn bôi nhọ Chúc Văn Hoa nữa, mà là con cả Chúc Văn Đài của ngài thì sao?
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Tử tước Chúc Lan Đình nháy mắt thay đổi.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Nếu như quyển thứ ba của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, cũng viết ngài vào luôn, hơn nữa trộn thêm tình tiết xám xịt, ngài đoán xem sẽ như thế nào đây? Đến lúc đó người khác cũng mặc kệ chân tướng ra sao, không những người khắp Việt quốc đều có thể điên rồ truyền bí văn nhà ngài. Tướng quân Bình tây sao dám gả con gái cho con cả của ngài nữa?
- Miệng nhiều người xỉa xói đến vàng cũng chảy, tiếng người đáng sợ lắm.
- Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy, con gái Thái Thú Trương Xung gả qua đây, không phải gả cho mỗi mình Chúc Văn Hoa, mà là gả cho ba cha con nhà ngài. Con gái của tướng quân Bình Tây cũng chẳng phải gả cho mình Chúc Văn Đài đâu, cũng là gả cho ba cha con nhà ngài luôn. - Thẩm Lãng bình thản nói:
- Tình tiết kích thích như vầy, khẳng định rất được hoan nghênh nhỉ, ngài nói sao?
Cơ thể Tử tước Chúc Lan Đình run rẩy không thôi.
Ông ta thật không hề nghĩ đến, con người lại có thể vô sỉ đến mức này.
Tên tiểu bạch kiểm kia lại công khai đe doạ, công khai uy hiếp ông ta đấy.
Mà thành chủ Lý Phương bên cạnh cũng kinh ngạc đến đờ ra.
Ông ta đã đánh giá sức chiến đấu của Thẩm Lãng cực kỳ cao rồi, nhưng... Thật không ngờ tên hồ ly tiểu bạch kiểm này lại chẳng có điểm dừng nào cả.
Thẩm Lãng ra chiều buồn bã tiếp lời:
- Tử tước đại nhân, ngài cũng không biết bản 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của ta đây gây sốt cỡ nào, nguyên ngày hôm nay, chỉ cần một thành Lan Sơn đã bán hơn ba ngàn bản. Kế tiếp còn gây sốt đến mức nào nữa? Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng đâu.
- Quyển sách này sẽ được mua bao nhiêu bản? Ở Việt quốc phải thịnh hành ra sao, thậm chí đi ra biên giới, làm vẻ vang nước nhà cũng không chừng.
- Nếu ta đều viết ba cha con nhà ngài vào, vậy nhà các ngài còn không phải nổi tiếng sao.
- Kính thưa quý ngài Tử tước phủ Lan Sơn, nói không chừng còn có cơ hội để tiếng xấu muôn đời nhỉ? Há há!
Chúc Văn Hoa nhịn không nổi nữa, run giọng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có thể làm như vậy sao? Ta cũng có thể xách nhà ngươi, cả Huyền Vũ phủ Bá Tước viết vào trong sách, bôi nhọ hết cỡ.
- Ta không quan tâm, tùy ngươi viết ta như nào luôn.
Rồi Thẩm Lãng buồn bã nói:
- Ta lại không được đi thi khoa cử, lại chả đi làm quan, ta chỉ là tên tiểu bạch kiểm chuyên ăn cơm mềm, còn muốn thể diện làm gì trời, muốn danh tiếng gì chứ. Ta là dựa vào mặt ăn cơm, đâu có dựa vào mặt mũi ăn cơm, mời ngươi hiểu cho rõ sự khác nhau ở phương diện này nhé.
Hắn nói xong, hết thảy mọi người nơi đây đều cắn răng nghiến lợi.
Nhà ngươi vô sỉ thật không giới hạn mà.
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà Tử tước phủ Lan Sơn đây cũng không giống như vậy, giao ra đất phong cùng binh quyền, không có vật cận thân. Chuẩn bị đi đường võ tướng cùng quan văn, lại muốn làm thông gia với người ta, chắc chắn đặc biệt yêu quý danh tiếng đi.
- Hôm nay Chúc Văn Hoa quả thực đốt 《 Tân Chính Chiếu Thư 》của quốc quân, quan địa phương chắc chắn sẽ không để lộ chuyện mất mặt này, chỉ biết giả vờ không nhìn thấy. Nhưng nếu như ta không buông tha chuyện này thì sao? Nếu chúng ta cầm cáo trạng bẩm báo cho phủ Tổng Đốc, bẩm báo cho quốc quân đây, ngươi nói chẳng sợ quốc quân làm bộ làm tịch, cũng muốn răn đe sơ sơ đi.
- Mà quốc quân trừng phạt sơ sơ là cái gì đây? Có lẽ sẽ chặt đứt con đường khoa cử của Chúc Văn Hoa nhỉ.
Thẩm Lãng lại phun ra một câu nói độc địa chết người.
Khuôn mặt Tử tước Chúc Lan Đình phồng lên, ông lạnh giọng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi thực sự muốn không chết không ngừng sao? Ngươi cũng biết làm thế sẽ kết thành tử thù.
- Đúng vậy! Ta chính là muốn cùng ngài kết thành tử thù đấy? Ngài có thể làm khó dễ được ta? - Thẩm Lãng thản nhiên hỏi:
- Lẽ nào ngài còn dám đánh ta tại đây phải không? Giết ta sao?
Ta, đ* mười tám đời tổ tông nhà ông.
Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:
- Chúc Lan Đình, từ lúc ngài phản bội trận doanh quý tộc lâu đời kia trở đi, giữa chúng ta đã xé rách da mặt, cũng không cần phải làm bộ làm tịch. Lại nói khi Chúc Văn Hoa đắc tội ta, có từng nghĩ tới sẽ kết thành hận thù với ta sao?
Tay phải của Tử tước Chúc Lan Đình run nhè nhẹ.
Bởi vì ông có một xúc động mãnh liệt, trực tiếp rút đao làm thịt Thẩm Lãng.
Thế nhưng, ông biết chỉ có chút xúc động vậy thôi.
Nếu ông thực sự ra tay giết Thẩm Lãng, hậu quả kia... hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được.
Kết quả duy nhất chính là đền mạng, bằng không mấy nghìn binh mã Huyền Vũ phủ Bá Tước có thể trực tiếp chạy sang giết.
Lẽ nào, mặc cho tên khốn kiếp này đe doạ sao?
Thẩm Lãng đứng lên từ ghế nằm, hướng đội vệ binh phủ Bá Tước đi tới, bảo:
- Không đồng ý cũng chẳng sao cả, vậy ta liền đi viết bản thảo đây. Tốc độ của Kim Mộc Thông thực sự rất nhanh, năm ngày liền viết xong quyển thứ hai, tối đa không vượt quá hai mươi ngày đâu, Tử tước Chúc Lan Đình ba cha con nhà ngươi, sẽ nổi tiếng toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, cuối cùng nổi danh lên toàn bộ Việt quốc.
- Cho đến lúc này, người khác sẽ lấy biệt hiệu gì cho ngươi đây?
- Tử tước Đào Tro?
- Tử tước bừa bãi phủ Lan Sơn?
Thẩm Lãng đi tới đội vệ binh, nói:
- Đi nào, về nhà viết sách thôi!
- Vừa viết sách, vừa viết cáo trạng, ta muốn đi kinh đô thưa hết các ngươi.
Sau đó Thẩm Lãng liền đi thật.
Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán là tối kỵ, mặt Tử tước Chúc Lan Đình băng hàn như sương.
Thẩm Lãng, tên tiểu súc sinh này chờ cho ta, ngươi đừng để ta tìm được cơ hội.
Bằng không, ta nhất định đem ngươi lột da rút gân, nghiền xương thành tro.
- Khoan đã. - Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Ta đồng ý.
Thẩm Lãng quay đầu, phán:
- Nếu đồng ý, vậy ra tay đi chứ!
Chúc Văn Hoa rung giọng nói:
- Phụ thân?
Ánh mắt Chúc Lan Đình đầy tức giận nhìn con trai ông.
Ngươi trêu chọc ai, lại đi trêu chọc con rắn độc nhỏ Thẩm Lãng này vậy?
Nếu như không phải do mày, gia tộc họ Chúc ta cần gì rước nhục như hôm nay?
Tử tước Chúc Lan Đình giơ tay lên, hướng khuôn mặt anh tuấn của con trai Chúc Văn Hoa, chợt tát tới.
- Bốp, bốp, bốp, bốp...
Tay năm tay mười, bạt tai liên tiếp.
Ôi chao!
Tử tước Chúc Lan Đình thiệt thành thật quá đi.
Ta rõ ràng chỉ kêu ông ta đánh hai bạt tai, kết quả giờ không ngừng tát trên mười cái luôn.
Trực tiếp đánh cái mặt khôi ngô của Chúc Văn Hoa thành một đầu heo.