WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 156: Lãng gia quá ưu tú, mới bắt đầu đã giết người rồi (1)

Chương 156: Lãng gia quá ưu tú, mới bắt đầu đã giết người rồi (1)





Màn đêm buông xuống.

Một đội kỵ binh hộ tống xe ngựa Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, mang theo tiết tấu phi nước đại đặc biệt.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà cũ của Trương Tấn.

- Nương tử, một hồi nàng nghìn vạn lần không cần gấp ha. - Thẩm Lãng nói.

Mộc Lan đáp lời:

- Được.

Thẩm Lãng nói:

- Ta biết ta rất tuấn tú, sẽ tạo thành áp lực tương đối lớn cho nàng, thế nhưng nàng yên tâm đi, đơn thuần từ giá trị nhan sắc nàng vẫn xứng đôi ta, nàng nghìn vạn lần chớ có cảm giác hèn hạ phàm tục, nàng cần phải lấy ra tư thế đệ nhất mỹ nhân xuất hiện nhé.

Mộc Lan tức khắc nghiêng mặt qua một bên.

- Nàng phải thời khắc đều nhớ kỹ, nàng là đệ nhất mỹ nhân thành Huyền Vũ, đệ nhất mỹ nhân quận Nộ Giang, đệ nhất mỹ nhân hành tỉnh Thiên Nam. - Thẩm Lãng nói lặp đi lặp lại.

Mộc Lan nói:

- Vâng, phu quân chàng yên tâm đi, thiếp nhất định chống đỡ toàn bộ cho chàng, sẽ không làm chàng mất thể diện.

- Thế mới đúng chứ. - Thẩm Lãng nói:

- Ta nhất định phải khiến hết thảy đám đàn ông ở đây đều đố kỵ đến ói máu, bên cạnh ta có một người vợ xinh đẹp cao quý như vầy, vóc người còn bốc lửa đến thế, võ công còn cao nữa kìa, mặc dù ta vẫn chưa được ngủ, nhưng mà người khác vẫn không biết đâu.

Mộc Lan không nhịn được nữa, ngọc thủ đặt trên lưng Thẩm Lãng. Nàng không đánh phu quân, không đại biểu là không thể véo.

Thẩm Lãng không dám cục cựa người, nhưng lại có thể thẳng tắp lưng, hít một hơi, tức khắc để eo thịt của mình rời khỏi ma trảo ngọc nữ 2 cm.

- Về phần ta, xin nương tử yên tâm nhé, nhất định đè bẹp tất cả đám đàn ông, để hết thảy cô gái đều đố kỵ nàng đến độ hận mắt không thể nổ tung. - Thẩm Lãng vỗ ngực phán.

Mộc Lan chả muốn để ý đến hắn nữa.

Nàng đời này không thích nhất chính là ganh đua so sánh, cũng chưa hề cần so sánh.

Nhưng mà không có cách nào, nàng gả cho một thằng đàn ông thích ganh đua thế này.

Bộ dáng ham hư vinh.

Thẩm Lãng bên kia, lại tiến vào cảm thán đời người.

- Ôi, cuộc sống con người chính là một quá trình ganh đua mà, khi ở trong bao, chỉ có những con t*ng trùng mạnh mẽ bơi nhanh hơn những con khác mới có cơ hội biến thành người, bằng không vĩnh viễn cũng chỉ là một nòng nọc.

- Sau khi sinh ra, phải thông minh đáng yêu hơn so với những đứa trẻ khác.

- Sau khi lớn lên, lại phải đẹp trai, ưu tú hơn nhiều người.

- Sau khi trưởng thành, lại phải so sánh với chồng người ta xem ai kiếm tiền nhiều hơn, vợ mình xinh đẹp hấp dẫn hơn vợ người ta, con cái thông minh lanh lợi hơn con người ta bao nhiêu.

- Đến già, lại phải so đo xem sự hiếu thảo và tiền đồ con cháu ai hơn ai.

- Một đời người toàn đua tranh, để đến đời con cháu sẽ không thiếu thốn.

- Nếu con người không có cảm giác ưu việt là sống không nổi, cho nên bản thân người cũng thích cùng so sánh hay hòa vào đám người kém hơn mình.

Lúc này Mộc Lan quay đầu trông về phía Thẩm Lãng.

Phu quân của nàng chính là như vậy, thấy rõ tình đời, đại tục đại nhã (*phong nhã và thấp hèn).

Nàng không khỏi dịu dàng khuyên nhủ:

- Phu quân, mọi việc cũng không cần thấy quá rõ, hồ đồ một chút sẽ hạnh phúc hơn.

Thẩm Lãng xoay đầu lại bảo:

- Ta rất vui vẻ! Bởi vì ta ganh đua cùng với người khác liền chưa từng thua, ta vĩnh viễn đều thắng nè, mặc kệ so với cái gì ta đều thắng ấy mà, ha ha ha ha!

Mộc Lan quay đầu đi chỗ khác, dứt khoát không thèm để ý tới hắn.

Phía ngoài Kim Hối không nhịn được bèn hỏi:

- Cô gia, luận võ công ngài cũng thắng sao?

- Thắng há, dĩ nhiên thắng rồi. - Thẩm Lãng nói:

- Nương tử của ta lợi hại như vậy, vợ chồng chúng ta nhất thể, võ công nương tử chính là võ công của ta.

Tức khắc, Kim Hối đang điều khiển xe ngựa bên ngoài cảm thấy gã đéo thở nổi nữa rồi.

Bởi vì trong không khí đều giống như tràn ngập một mùi khai ngấy vô biên, chỉ cần hít một phát đều có thể đốt cháy phổi mợ nó luôn.

Bất quá lúc này trong lòng Mộc Lan cùng Kim Hối tràn ngập tự tin.

Có cô gia như vậy, trận ác chiến tối nay, nói không chừng hắn thật sự nghiền ép được toàn bộ.

Thẩm Lãng giờ phút này, toàn thân thực sự tràn đầy ham muốn chiến đấu.

Thế nhưng hắn hoàn toàn không thấy cả người có cảm xúc hồi hộp vào hang hổ, ngược lại hắn đầy mong đợi.

Có một loại cá mập bơi vào hồ nước, cảm giác sắp được đại khai sát giới.

- Còn ba phút tiến vào chiến trường.

- Hai phút.

- Một phút!

Xe ngựa Thẩm Lãng dừng lại.

Đến nhà cũ họ Trương tổ chức tiệc cưới.

Chiến trường đã đến!

...

Thẩm Lãng cơ hồ là người tới trễ nhất.

Gần như thôi!

Bởi vì còn có hai người so với hắn càng thêm ra vẻ kìa, muốn cuối cùng mới đến.

Nhưng bây giờ trong sân khách khứa đã đông như mây.

Xung quanh tất cả người nhà quý tộc quyền quý Quận Nộ Giang, quận Dương Võ, gần như một lưới bắt hết.

Thành chủ Liễu Vô Nham đều chỉ có thể phai mờ trong đám người.

- Huyền Vũ phủ Bá Tước tiểu thư Kim Mộc Lan, cô gia Thẩm Lãng đến!

Xe ngựa vừa mới đến cổng, lập tức liền có người hô.

Thẩm Lãng trong nháy mắt cảnh giác.

Trong này có âm mưu.

Bởi vì người hô tên lại đọc thêm Thẩm Lãng vào, cái này cực kỳ không bình thường.

Dựa theo đạo lý, Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên đều hết sức căm thù Thẩm Lãng, nhất định sẽ ra sức giẫm lên tôn nghiêm của hắn, cho nên lúc hô báo hoặc là chỉ hô danh của Kim Mộc Lan, coi như cộng thêm Thẩm Lãng, cũng nhất định sẽ cường điệu nhấn mạnh ba chữ “người ở rể”.

Vậy mà bọn họ không có làm như thế, như có như không nâng cao thân phận Thẩm Lãng, nhất định có âm mưu.

Không thể không nói, trái tim Thẩm Lãng rõ ràng là lông tóc nhọn hoắc vậy.

Vừa nãy khi hô tên hắn và Kim Mộc Lan, trong sân tất cả hàn huyên, tất cả trò chuyện đều ngừng hết trơn.

Ánh mắt mọi người, đều hướng hai người Thẩm Lãng trông lại.

Dĩ nhiên không phải bởi vì hắn đẹp trai, mà là bởi vì hắn quá nổi danh.

Hơn nữa trong lòng đám khách mời dự tiệc đính hôn đều rõ ràng, đây là khúc nhạc dạo bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Thẩm Lãng dắt tay Mộc Lan, bước xuống xe ngựa, hưởng thụ cảm giác vạn chúng chú ý.

Nhưng vào lúc này!

Đợt sóng đầu tiên của kẻ địch ập tới!

...

Một ả đàn bà hớt ha hớt hải nhào tới, ngăn trước mặt Thẩm Lãng.

Ả đàn bà đó tuy đẹp nhưng đặc biệt thấp kém lẳng lơ, thoạt nhìn đã thấy là hàng hạ giá.

Từ cách trang điểm đến cử chỉ của ả đều khiến cho người ta rõ ràng phân biệt được thân phận.

Một ả điếm già đã ba mươi tuổi.

Hơn nữa còn là cái loại điếm hạng xoàng vô cùng thấp kém, giá tiền bao một đêm tối đa không vượt qua nửa lượng bạc.

- Lang quân, nô gia rốt cuộc tìm được ngươi rồi. – Ả điếm ngạc nhiên nhìn Thẩm Lãng, kêu toáng lên:

- Mấy ngày trước ở thành Lan Sơn, ngài cùng nô gia ân ái triền miên, song túc song phi, thật là làm cho cả đời nô gia đều quên không được.

Tin tức trong câu nói ấy, Thẩm Lãng ở thành Lan Sơn suồng sã với gái điếm, hơn nữa còn là thứ hàng thấp hèn kia.

Thẩm Lãng đứng tại chỗ, xem ả ta biểu diễn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.