WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 157: Lãng gia quá ưu tú, mới bắt đầu đã giết người rồi (2)

Chương 157: Lãng gia quá ưu tú, mới bắt đầu đã giết người rồi (2)


Ả điếm nói:

- Thẩm lang, chàng còn nói nô gia ở trên giường so với nương tử của chàng mạnh hơn nhiều, nói nàng liền như con cá gỗ chết vậy không có phản ứng chút nào, nô gia lại làm cho chàng sống dở chết dở. Còn nói chàng và nương tử đồng sàng dị mộng, trong lòng nàng không chừng có tên đàn ông khác, cắm sừng chàng kìa.

Mắt Thẩm Lãng co rụt lại, trong đôi mắt đẹp của Mộc Lan có chút lửa giận dữ.

Ả điếm tiếp tục thêm mắm dặm muối vào câu chuyện:

- Thẩm lang à, chàng đã đồng ý với nô gia là sẽ mang nô gia về thành Huyền Vũ nuôi như ngoại thất, chàng còn tặng tín vật thiếp thân cho nô gia nữa nha.

Dứt lời, ả điếm giơ lên khóa Trường Mệnh, phía trên khắc một chữ Lãng.

Không sai, đây thật đúng là khóa Trường Mệnh Thẩm Lãng đeo từ nhỏ, đích thân cha hắn chế tạo.

Sau này, cái khóa Trường Mệnh ấy rơi vào tay nhà họ Từ.

- Thẩm lang, ta chờ nhiều ngày như vậy, sao chàng vẫn chưa sang đón ta vậy? – Ả điếm cất giọng ai oán.

Thẩm Lãng cau mày.

- Thẩm lang, chàng thật đúng là một kẻ bạc tình mà. – Ả điếm ra vẻ muốn khóc nói:

- Ngày đó chàng thật không nên cùng Kim Mộc Thông cùng giày xéo ta, làm hại ta ba ngày không dậy nổi.

Như vầy buồn nôn lắm rồi.

Tất cả mọi người ở đây dù cho biểu diễn cũng phải diễn xuất ra cảm giác buồn nôn chán ghét.

- Thẩm lang tuy rằng chàng anh tuấn bất phàm, nổi tiếng như thế, nhưng là... Chàng cũng phải trả tiền phí đêm hôm đó đi chứ, chơi gái cuối cùng phải trả tiền nhỉ, đêm hôm đó chàng không chỉ ăn một tô mì của ta, còn giày xéo ta bảy lần, ngày thứ hai, ngay cả cửa sau của nô gia mà chàng cũng chẳng buông tha, đây là phải thêm tiền đó nha.

Điều này càng thêm ghê tởm, cơ hồ khiến người ta buồn nôn.

Để cho người ta cảm thấy Thẩm Lãng hèn hạ đê tiện, đi tìm con đĩ tầm thường hạ đẳng không thể tả như thế, ngay cả khi ả quỳ lạy còn không buông tha, đơn giản là một tên cầm thú cực kỳ ghê tởm.

Càng hạ lưu chính là hắn chưa trả tiền.

Từ Quang Doãn cho Thẩm Lãng cái lễ gặp mặt này, coi như là món khai vị tối nay bao vây tấn công hắn sao?

Đặc biệt chà xuống đất, hơn nữa quả nhiên chả có ranh giới liêm sỉ cuối cùng gì sất.

Chiêu này không thể gây tổn thương người ta, nhưng lại có thể khiến người ta ghê tởm.

Giống như đạp lên cứt chó, giặt cũng không sạch.

Mà cơ hồ là khó giải.

Mặc kệ Thẩm Lãng trả lời như nào cũng đều sai hết, cũng đều tắm không sạch.

Trò này của Từ Quang Doãn cũng là gậy ông đập lưng ông.

Lúc trước Thẩm Lãng viết sách nói xấu danh tiếng Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên, cũng là cùng thủ đoạn như vậy.

Chẳng qua Thẩm Lãng tương đối cao nhã chút, dùng một quyển tác phẩm kinh điển nổi tiếng trình độ phi thường cao, ngụy trang cái loại hành vi giội nước bẩn này.

Mọi người không khỏi hăng hái bừng bừng, coi Thẩm Lãng trả lời như nào cái chiêu số mắc ói siêu thấp hèn đó.

Thật sự gần như khó giải kìa.

Thẩm Lãng hướng Kim Hối phân phó vài câu.

- Dạ. - Kim Hối lập tức xoay người rời đi.

Ả điếm thấy Thẩm Lãng quả nhiên không chút biện pháp nào, trong lòng tức khắc càng thêm đắc ý.

Số tiền này coi như kiếm được chắc ăn rồi.

Thế là con ả biểu hiện càng thêm quá đáng, trực tiếp liền muốn nhào tới ôm lấy bắp đùi Thẩm Lãng.

- Lang quân a, khi nào chàng tiếp ta vào cửa vậy? Lúc nào thì chàng trả phí đêm đó đây?

Thẩm Lãng không có tức giận, ngược lại vẻ mặt ôn hoà, dùng chất giọng dịu dàng mà hỏi:

- Vị tỷ tỷ này, đêm hôm đó ta thiếu tỷ bao nhiêu tiền nhỉ?

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc.

Thẩm Lãng ngươi chơi kịch bản gì đó?

Ngươi ngược lại đi thừa nhận, đem thùng nước bẩn tưới lên đầu mình?

Ả điếm báo:

- Cả hai người bao gồm chàng và Kim Mộc Thông, chơi với nô gia 13 lần, cộng thêm chảy máu hoa cúc, tổng cộng năm lượng bạc.

- Năm lượng bạc đúng không? - Thẩm Lãng lại càng ôn nhu mà bảo:

- Vậy ta cho ngươi mười lượng vàng, có được hay không?

Sau đó, hắn móc ra mười lượng vàng cho ả điếm này.

Ả điếm mừng rỡ, nhận lấy số tiền đó.

Trong lòng con ả đầy coi rẻ xem thường Thẩm Lãng.

Tiểu bạch kiểm vô dụng, quả thật là thứ phế vật. Mày cho rằng đưa tiền này cho ta, ta sẽ đổi giọng trả lại trong sạch cho mày sao?

Nằm mơ đi!

Bởi vì nhà họ Từ còn cho ta nhiều tiền hơn.

Thẩm Lãng nói:

- Vị tỷ tỷ này, bình thường giá tiền tỷ tiếp khách một lần là bao nhiêu nhỉ?

Ả điếm đáp:

- Nửa lượng bạc, nhưng mà chàng và Kim Mộc Thông là hai người, hơn nữa chơi đến ta bị thương chảy máu, vậy mới phải thêm tiền.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ta cho tỷ mười đồng vàng, tương đương hai trăm lượng bạc, trừ năm lượng bạc thiếu tỷ, còn dư lại 195, nói cách khác cũng đủ cho tỷ nhận 390 lần khách nhân đúng không?

Giọng của Thẩm Lãng dần dần lạnh lẽo, ánh mắt cũng tràn ngập ý cười tàn nhẫn.

- Kim Hối, dẫn tới đây! - Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, kỵ binh phủ Bá Tước xách hai mươi mấy tên ăn mày cùng kẻ lang thang vào.

Mỗi một lần làm tiệc rượu, thứ không thiếu nhất xung quanh chính là ăn mày cùng kẻ lang thang, bởi vì kế tiếp sẽ có rất nhiều đồ ăn lãng phí, để tỏ lòng chủ nhân thiện tâm những thức ăn đó đều bố thí ra ngoài.

Cho nên tý nữa Thẩm Lãng quyết định đóng gói, không phải luyến tiếc đồ ăn, mà là sợ nước bọt vợ yêu bị người khác ăn được.

Những tên khất cái cùng kẻ lang thang kia toàn thân tanh hôi, có ít nhất mấy tháng chưa tắm, còn có nhiều vết lở loét.

Bọn họ không dám nhìn Kim Mộc Lan đẹp như thiên tiên, thế nhưng ánh mắt ngó ả điếm mãnh liệt như lửa vậy.

Thẩm Lãng hướng hai mươi mấy tên ăn mày, lang thang đầu đường xó chợ bảo:

- Chư vị đại ca, mọi người có thích cô gái này hay không?

Những tên ăn mày và kẻ lang thang đầu đường xó chợ đã xanh mắt vì sợ hãi.

Bây giờ đừng nói với bọn hắn là đàn bà, dù cho nhìn thấy heo mẹ cũng cảm thấy xài được.

Huống hồ con đĩ trước mắt kia, quả thực liền là... thịt móng heo béo mập ngon lành vô cùng nha.

- Thích, thích!

- Tiểu nhân nằm mơ cũng không muốn cô gái như vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Ngày hôm nay ta mời khách, mỗi người các ngươi có thể chơi mười lần!

Tức khắc, hai mươi mấy gã lang thang cùng ăn mày vọt tới phía ả điếm này.

Nâng lên cơ thể nở nang của con ả đó đi ra ngoài.

Ả điếm hồn phi phách tán.

Cái này... cái này sẽ chết đó.

Hai mươi mấy kẻ lang thang và ăn mày thực sẽ chơi chết ả.

Nhất định sẽ chết, hơn nữa chết vô cùng thảm.

- Cứu mạng, cứu với... - Ả điếm kêu thảm thiết chói tai.

Nhưng mà, võ sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ xếp thành một bức tường người, ai cũng cứu không được ả điếm.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đã trả tiền, ngươi phải tiếp khách nhé, quá hợp tình hợp lý.

Ả điếm sợ đến toàn thân run bần bật, gần như vãi cả phân và nước tiểu ra ngoài.

- Từ quản gia, cứu mạng, ta vì ngài làm việc mới đi nói xấu Thẩm Lãng công tử, cứu ta với...

...

Chú thích của Bánh: Lại là ba nghìn sáu trăm chữ, các vị ân công, cho ta phiếu đi!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.