Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 160: Vua chèn ép Thẩm Lãng! Tung hoành vô địch (1)

Chương 160: Vua chèn ép Thẩm Lãng! Tung hoành vô địch (1)





- A...

Từ quản gia bị đánh gãy xương đùi phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết.

- A...

Nhưng thật không ngờ kẻ đánh người Thẩm Lãng cũng hét thảm.

Mọi người không khỏi kinh ngạc.

Ngươi, ngươi lại phải làm trò gì vậy?

Thẩm Lãng mặt mũi đau đớn, đỡ ngang lưng kêu lên:

- Nương tử nhanh, mau tới đây.

- Ta dùng sức quá đau đến eo, đau quá đau quá.

Thẩm Lãng thật không phải đang giả bộ, mà là trẹo hông thật, nước mắt đau đớn đều rơi xuống.

Lập tức, mọi người tại đây không cách nào nhìn thẳng.

Nhất là Từ quản gia đang nằm trên đất, trong lòng chỉ có mấy chữ to.

Thẩm Lãng, mẹ kiếp mày chết đi cho xong!

Bắp đùi của ta đều bị đánh gãy đó!

Mộc Lan tiến lên, nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Thẩm Lãng.

Nương tử quả nhiên lợi hại.

Thực mau, eo Thẩm Lãng liền hết đau.

- Nương tử, nàng lui sang bên cạnh xa một chút, cẩn thận bị máu bắn trúng người. - Giọng điệu Thẩm Lãng ra vẻ sát thủ tàn nhẫn.

Mộc Lan lui vài bước ra sau.

Nàng có ý muốn chỉ điểm phu quân tiểu bạch kiểm nên dùng sức thế nào, như thế mới có thể tránh cho lại đau hông.

Thế nhưng nàng ngẫm lại tốt hơn hết là không phá hư phu quân ra vẻ, bằng không hắn có thể khiến nàng bực bội ba ngày.

Cùng lắm thì, một hồi lại đi xoa bóp cho hắn khỏe.

Kế tiếp, Thẩm Lãng lại giơ lên gậy gỗ, đập thật mạnh vào đôi chân của Từ quản gia.

- Bốp bốp...

Mỗi một gậy, đều dùng hết tất cả sức lực.

Mỗi một lần, Từ quản gia đều gào thê lương thảm thiết.

Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Lãng liền thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

Con bà nó, ai làm cây gậy gỗ nặng như vậy hả.

Làm ta mệt chết đi được.

Mà Từ quản gia trực tiếp vãi cứt đái hết.

Đừng xem Thẩm Lãng không có sức lực gì, nhưng đánh người là thật hung ác, hơn nữa cực kỳ chuẩn.

Hai cái xương đùi của Từ quản gia bị gãy thẳng thành bốn năm đoạn, trên cơ bản ở thế giới này đã không ai có khả năng nối xương nữa.

Sắc mặt Từ Quang Doãn đã trắng bệch, dường như muốn ngưng kết thành băng, đây chính là tâm phúc ông ta sai khiến hơn mười mấy năm đó.

Thẩm Lãng thở hồng hộc ngồi chồm hổm xuống, bèn hỏi:

- Nhị cẩu tử, rất đau phải không?

Đương nhiên đau, gần như thân ở địa ngục vậy, để cho người ta hối hận sống trên thế giới này.

Cổ họng Từ quản gia đã khản đặc, bởi vì gào thét quá dữ nên rách họng mất rồi.

Mắt đều đầy máu.

Thẩm Lãng dịu dàng bảo:

- Nhị cẩu tử ngươi yên tâm đi, chẳng mấy chốc sẽ không đau, hết đau ngay thôi mà.

Thẩm Lãng lại đứng dậy, vung cây gậy gỗ, hướng xương sống phần thắt lưng Từ quản gia chợt nện xuống.

- Răng rắc...

Chuyện kỳ diệu đã xảy ra.

Từ quản gia thực sự không đau, hơn nữa từ phần eo trở xuống cũng chả còn cảm giác gì.

Bởi vì, xương sống của ông ta bị gãy rồi.

- A... A... A... - Ông ta rất nhanh hiểu chuyện gì xảy ra, tức khắc phát ra tiếng gào thảm thiết trước nay chưa từng có.

Toàn tràng mọi người sắc mặt trắng bệch, hơi hơi run rẩy một trận.

Lòng dạ của tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng kia thật con mẹ nó ác độc quá.

- Tốt, trừng phạt đã kết thúc. - Thẩm Lãng bảo:

- Từ gia chủ, vội vàng, vội vàng đem Từ quản gia mang đi.

Mặt mũi Thẩm tràn đầy vẻ đồng cảm:

- Nhất định phải tìm đại phu giỏi nhất trị thương cho lão nha, ta đánh lão ta hoàn toàn là vì tốt cho lão đó, biết sai liền sửa vẫn là người tốt đúng không, ngươi nhất định phải tìm thầy thuốc chữa lão cho tốt nghen, bằng không lòng ta cũng có chút áy náy mất.

Toàn thân Từ Quang Doãn đều đang run rẩy, hai tay nắm tay cơ hồ co rút.

Chữa cho tốt? Còn trị thật tốt sao?

Người này đã phế rồi!

Trương Tấn cau mày, nói:

- Sứ giả, đưa Từ quản gia về nhà họ Từ đi, tìm một đại phu chữa trị cho hắn khỏe đi.

Sau một lát, mấy người võ sĩ qua đây, xách Từ quản gia cùng ả điếm kéo đi.

Đôi nam nữ giờ như nhau rồi, xương cốt hai chân đều bị gãy thành mấy đoạn.

- Sứ giả, dội sạch sẽ khoảnh đất này. - Trương Tấn sai bảo.

Lập tức tới mấy người hầu, dùng mấy thùng nước rửa sạch toàn bộ vết máu cùng cứt đái trên mặt đất.

Ván giao thủ đầu tiên kết thúc.

Thẩm Lãng hạ đối thủ knockout đối thủ toàn thắng.

...

Lễ đính hôn ở nhà cũ họ Trương tiếp tục đón khách.

Tất cả lại rực rỡ như mới.

Nhà cũ họ Trương vẫn xa hoa truỵ lạc như cũ, mọi người cười nói vui vẻ, giống như tất cả những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Trương Tấn oai hùng bất phàm cùng Từ Thiên Thiên tỏa sáng ra bốn phía cùng đi ra.

Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan cuối cùng đại biểu huyền vũ phủ Bá Tước, chủ nhân đương nhiên muốn đích thân tới trước đón tiếp.

- Kim tiểu thư, Bá tước đại nhân có khỏe không? - Từ Thiên Thiên dịu dàng hỏi.

Lúc này, trên mặt của nàng lại không có bất kỳ địch ý nào, rõ ràng thật thần kỳ đó.

Bất quá đổi lại là trước kia, nàng ta không có tư cách nói câu này, có thể thấy được tìm một trượng phu lợi hại quan trọng biết bao nhiêu?

- Phụ thân rất mạnh khỏe, cảm ơn. - Mộc Lan đáp.

Lúc thăm hỏi, Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên giống như bỏ quên Thẩm Lãng vậy.

Thật giống như coi hắn là một đám không khí đứng ở bên cạnh Mộc Lan.

Thẩm Lãng chẳng thấy vui tí nào, các ngươi đây là dùng mắt chó ngó ta, coi thường ta hả.

Tức khắc, Thẩm Lãng chợt hỏi:

- Nương tử, nàng có mang tiền không?

Mộc Lan kinh ngạc, phu quân bảo bối này lại phải làm trò gì đây?

Nhưng mà, Từ Thiên Thiên lại có một dự cảm siêu bất thường.

- Không có. - Mộc Lan đáp.

Thẩm Lãng từ trong ngực lấy ra một túi vàng, đặt vào tay Từ Thiên Thiên, cất giọng chân thành tha thiết dịu dàng:

- Đàn ông tiền gì đều có thể thiếu, duy chỉ có tiền chơi gái tuyệt không thể nợ. Đây là phí qua đêm nàng cùng ta ngủ ba tháng, nàng cứ đếm xem!

Thấy rõ ràng sao?

Đây mới thật sự là gậy ông đập lưng ông!

Lập tức!

Tất cả mọi người sững sờ!

Mụ nội nó, đây mới là đòn trả đũa nhập thần nè!

Trước đó nhà họ Từ chơi chiêu hắt nước bẩn kia, chẳng phải ngươi tìm một con điếm vu khống cho Thẩm Lãng ta suồng sã chơi gái không trả tiền sao?

Giờ thì ứng rồi đó.

Chẳng qua ván vừa rồi đã kết thúc ha, ả điếm nọ bị đánh cho tàn phế, Từ quản gia cũng tàn phế theo.

Ván kia Thẩm Lãng nhà ngươi đã thắng mà? Thẩm Lãng ngươi nên hài lòng rồi chứ.

Thật không ngờ cái tên Thẩm Lãng cảm giác được mình bị vắng lặng, sinh lòng bất mãn.

Thế là, hắn lại tiện tay tát phát thật mạnh vào mặt Từ Thiên Thiên.

Mấu chốt là còn đánh hiển nhiên như thế, không có bất kỳ nhang khói nào báo trước.

Nhà họ Từ ngươi lúc trước chơi chiêu tạt nước bẩn thật là gượng gạo không tự nhiên gì hết.

Thẩm Lãng ta đây một đời vua chèn ép, ra vẻ làm mất mặt thực sự hạ bút thành văn đấy nhá!

Thẩm Lãng nói giọng chân thành:

- Vừa rồi con điếm kia một lần là nửa lượng bạc, Từ Thiên Thiên ngươi đẹp như vậy, giá cả ít nhất nhân gấp mười lần ha.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch