Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 161: Vua chèn ép Thẩm Lãng! Tung hoành vô địch (2)

Chương 161: Vua chèn ép Thẩm Lãng! Tung hoành vô địch (2)
Chúng ta nhất dạ phu thê bách nhật ân, tiền tiền hậu hậu làm một trăm ngày vợ chồng, bình quân mỗi ngày hai lần, cộng lại 200 lần, chính là một nghìn lượng bạc, tức năm mươi lượng vàng, nàng đếm coi có sai sót gì không?

- Đúng rồi, có đôi khi đụng tới cúc hoa nàng ra máu, vẫn là phải bù thêm tiền đúng không? Phải thêm bao nhiêu, ta viết một cái giấy nợ được không?

Thằng tiểu nhân này trả thù thật là chưa xong nhỉ, đây cũng chả phải là từ sáng sớm đến tối, mà là từng giây từng phút.

Toàn tràng tĩnh lặng, nhìn Thẩm Lãng đang điên cuồng đánh mặt.

Từ Thiên Thiên cảm giác mình thật giống như đi chân trần đứng trên đám than hồng đỏ rực, cả người gần như đều phải bị đốt cháy, muốn nhảy bắn lên.

Mà cả người Trương Tấn đều muốn bùng nổ cơn giận.

Nắm tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu.

Gã... Gã thực sự sắp kìm không nổi nữa, muốn một quyền đấm chết Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng thật nhanh hướng sau lưng Mộc Lan trốn.

Mặc dù hắn biết, Trương Tấn không có khả năng đánh hắn, nhưng phòng ngừa cho chắc.

Hắc, võ công của nương tử ta, chính là võ công của ta.

Ngón tay ngọc ngà của Mộc Lan nhẹ nhàng buông xuống, đặt ở vị trí đai lưng, nơi đó có một thanh nhuyễn kiếm (*kiếm dẻo uốn quanh đai lưng).

Nếu như Trương Tấn dám ra tay đánh Thẩm Lãng, nàng sẽ một kiếm chém tới.

Có điều...

Một giây sau, một kiếm này của nàng muốn chém sang phu quân mình.

Vì tên lưu manh ấy lại thừa cơ cọ mông của nàng nè, còn giả bộ vô tội không cẩn thận đụng.

Phu quân, ngươi đây là từ sáng đến tối đều đùa giỡn lưu manh hử.

Hiện tại ban ngày đùa giỡn lưu manh, buổi tối lúc ngủ mơ cũng giở trò lưu manh.

...

Trong chớp nhoáng thi đấu đó, phảng phất điện quang lôi hỏa.

Khuôn mặt Từ Thiên Thiên trong nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập lửa giận.

Trương Tấn toàn thân sát khí bắn ra, nắm tay chảy máu.

Nhưng mà...

Chỉ ba giây đồng hồ sau, hai người kia liền ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Bởi vì, hôm nay là tiệc rượu đính hôn của bọn họ.

Tên khốn kiếp Thẩm Lãng này có thể không chút kiêng kỵ xé rách da mặt, nhưng bọn họ không thể.

- Hai vị mời vào. - Từ Thiên Thiên mời.

Nàng còn muốn ra vẻ không có chuyện gì xảy ra vậy, thậm chí khoản tiền vàng Thẩm Lãng cho kia cũng không thể trả lại.

Ngươi muốn trả lại, ai biết cái miệng Thẩm Lãng còn sẽ nói ra lời khó nghe đến cỡ nào nữa.

Cái gì thổi tiêu đàn hát phải thêm tiền, cái gì nóc nhà kho củi phải thêm tiền.

- Một hồi sẽ tới mời rượu Kim tiểu thư. - Từ Thiên Thiên nói, sau đó rất nhanh nghênh hướng một vị khách khác, nàng chả muốn đứng lâu một giây nào trước mặt Thẩm Lãng cả.

Thẩm Lãng dắt tay Mộc Lan, đi vào đại sảnh

...

Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan đến, giống như một tín hiệu, nói cho những đại nhân vật kia, các ngươi có thể ra sân.

Kẻ ra trận kế tiếp chính là đại nhân Ninh Bác Cừ của Chức Tạo Phủ quốc quân, đảm nhiệm cánh tay thứ ba Chức Tạo Phủ.

Vị này chính là áo cơm cha mẹ nhà họ Từ đó, chớ xem chức quan của ông ta mới ngũ phẩm, nhưng trong mắt nhà họ Từ lại như tổ tông vậy.

Việt quốc Quốc họ là Ninh, như vậy vị Đại nhân Ninh Bác Cừ đó cùng quốc quân có quan hệ hay không đây?

Có một chút, đại khái hai trăm năm trước là cùng một nhà.

Vị đại nhân Ninh Bác Cừ vừa đến, mọi người tại đây đều đứng dậy nghênh tiếp.

Mà Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, đều ngồi không nhúc nhích.

Hai người Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên, một trái một phải cung kính đưa Đại nhân Ninh Bác Cừ đến vị trí tôn quý thứ tư.

Các ngươi hỏi vị trí của Thẩm Lãng cùng Mộc Lan xếp hàng thứ mấy?

Thứ chín!

Coi như phía trước, nhưng tuyệt đối không hợp địa vị phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Đây là đang ngang nhiên chèn ép chúng ta nè, Thẩm Lãng cảm thấy mình không thể nhịn.

- Thế tử phủ Bá tước Tấn Hải tới, sứ giả phủ Tổng đốc tới.

Bên ngoài, giọng hô tên giống như đánh máu cục vậy, thanh âm trở nên càng trầm bổng hùng dũng, phảng phất phát ra vô tận kính ngưỡng từ trong lòng.

Lập tức, ba người chủ nhân Trương Tấn, Từ Quang Doãn, Từ Thiên Thiên đều trực tiếp ra tới cổng, đón hai vị khách quý vào.

Sau khi hai vị khách quý kia đi vào, hết thảy mọi người ở đây khom lưng lạy.

Phủ Tổng Đốc lần này phái tới sứ giả không phải Ngôn Vô Kỵ, mà là một người trẻ tuổi.

Người này gọi Chúc Vô Biên, cháu trai của Đại nhân Chúc Nhung, con của Bình Nam đại tướng quân, là một thành viên võ tướng, tiền đồ vô lượng.

Quả nhiên dáng dấp cao lớn hùng tráng, long hành hổ bộ.

Nhưng Thẩm Lãng chỉ coi gã một cái, liền nhìn chòng chọc một người khác.

Người này là kẻ thù không đội trời chung với Huyền vũ phủ Bá Tước, thế tử phủ Bá tước Tấn Hải Đường Doãn.

Vừa thấy ánh mắt gã đầu tiên, Thẩm Lãng có một loại bị kích động.

Muốn đánh chết Kim Mộc Thông.

Nhìn xem đi này, mọi người đều là thế tử phủ Bá Tước, coi người ta lợi hại đến cỡ nào?

Kim Mộc Thông phế ra làm sao?

Đường Doãn nào chỉ là lợi hại đâu?

Ngạo khí của vị thế tử phủ Bá tước Tấn Hải quả thực muốn đâm xuyên qua vành nón.

Dáng dấp gã rất tuấn tú, nhưng càng làm cho người chú ý chính là sự vênh váo hung hăng của gã.

Hình dung loại ngạo khí này như nào đây?

Có một câu nói đặc biệt chính xác.

Ngại quá, ta không phải nhằm vào ngươi. Ta nói là các vị đang ngồi đều là rác rưởi!

Mà vị thế tử Đường Doãn đó, trên mặt cùng trong ánh mắt, lúc nào cũng đều viết câu nói đó.

Ta đây xem thường tất cả mọi người!

Nhưng không biết vì sao, Trương Tấn vốn rất chảnh, trước mặt Đường Doãn vênh váo hung hăng kia lại biểu hiện vô cùng nhún nhường.

Thân phận Chúc Vô Biên đủ trâu đi.

Bác của gã là Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam, cha của gã là Bình Nam đại tướng quân, thế nhưng gã lại hơi rơi ở phía sau Đường Doãn nửa bước.

Mà thành chủ Liễu Vô Nham xuất thân tiến sĩ, lại biểu lộ ánh mắt ngưỡng mộ về phía Đường Doãn.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Nương tử, ta đẹp trai, hay hắn đẹp trai hơn?

Mộc Lan đáp:

- Chàng đẹp trai.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy hắn dựa vào cái gì lợi hại thế này?

Mộc Lan nói:

- Hắn chẳng những là thế tử Bá tước phủ Tấn Hải, còn tiến sĩ văn võ song toàn, năm nay thi hội đứng hạng ba, thi đình hạng tư.

Trời đất!

Vậy thật đúng là lợi hại ngất trời.

Khó trách thần sắc đối với mấy vị đang ngồi đây đều là rác rưởi.

Còn cái người ở rể nho nhỏ Thẩm Lãng này ở trong mắt Đường Doãn, liền chỉ là một cái tên người qua đường Giáp cũng không xứng có.

Vụ này khiến Thẩm Lãng vô cùng khó chịu a.

Ngươi bày dáng vẻ một bộ f*ck thế kia, khinh ta không tồn tại hả?!

Trong thành Huyền Vũ lại không có ai so với Thẩm Lãng ta đây ngưu bức hơn.

...

Chú thích của Bánh: Lại là ba ngàn năm trăm chữ! Các vị đại lão gia, còn có phiếu đề cử cho ta không? Cúi lạy các ngài à!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch