Chương 166: Sát chiêu đáng sợ của Thẩm Lãng! Có điều kẻ thảm nhất là Vương Liên (1)
Cái lão hiệu trưởng trấn học của Thẩm Lãng xem qua phần bài thi xong, có vẻ đặc biệt tức giận.
Lão run rẩy chỉ vào Thẩm Lãng quát:
- Súc sinh kia! Lúc trước ngươi ở học đường trấn Hàn Thủy đầu óc dốt nát như khúc củi mục, học chín năm còn chưa xong vỡ lòng nữa, ta không thể nhịn được mới đuổi cổ ngươi về nhà. Nhưng lúc đó ngươi cũng khá thành thực, hôm nay lại học được đạo văn cùng sao chép, đơn giản là sỉ nhục người đọc sách, là nỗi sỉ nhục của ta.
Không dễ dàng gì à, đã lớn tuổi như vậy, còn chạy đến vu oan hãm hại.
Kính già yêu trẻ là truyền thống phẩm chất tốt đẹp.
Nhưng mà… đối với một số lão già xấu xa thì hoàn toàn là một chuyện khác.
Vương Liên chỉ vào Thẩm Lãng cất giọng đanh thép:
- Thẩm Lãng nhà ngươi còn lời gì để nói? Nói đi!
Tiếp tục, bỗng nhiên có một cô gái góp chuyện vào:
- Thẩm công tử, ta không tin ngài sao chép. Bài thơ này sở dĩ cùng chủ bộ Vương Liên giống vậy, thuần túy là trùng hợp đúng không? Ngài hãy làm ra mấy bài thơ hay hơn, chứng minh cho mọi người xem ngài có tài hoa thật sự đi nào.
- Đúng, đúng đó!
- Thẩm Lãng làm thơ, chứng minh tài năng của ngươi đi.
- Đúng, Thẩm Lãng nhà ngươi làm ra bài thơ hay hơn, chứng minh ngươi không phải đạo văn.
Mà lúc này, nhị giáp tiến sĩ Lý Văn Chính can giải:
- Với người đọc sách đông đảo nơi đây, thấp nhất cũng có công danh cử nhân. Thẩm Lãng cô gia ngươi nếu sẵn lòng, có thể cùng bọn họ so tài đấu thơ ca. Ta ra một đề, nếu như ngươi làm thơ vượt qua bọn họ, lại chứng minh ngực ngươi có cẩm tú, không hoàn toàn là đồ đạo văn.
- Đúng, mời Lý đại nhân ra đề, toàn bộ cử nhân chúng ta đây cùng Thẩm Lãng đấu thơ.
Lúc này trong lòng Từ Thiên Thiên vô cùng cực kỳ vui sướng.
Cô ả không khỏi hồi tưởng lại ngày đó, nhà họ Từ nói xấu Thẩm Lãng ăn cắp phương pháp thuốc nhuộm vàng kim.
Thẩm Lãng để chứng minh bản thân, lấy ra thuốc nhuộm màu vàng tốt hơn, còn có thuốc nhuộm màu tím.
Hôm nay, xem như là khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau.
Chỉ bất quá khi đó có thằng lỗ mãng Vương Liên kia phá hủy chuyện tốt nhà họ Từ, hôm nay cũng không có thứ hai Vương Liên.
Tất cả mọi người đều là kẻ địch của Thẩm Lãng.
Để Thẩm Lãng làm thơ, hoàn toàn chính là thằng hề trêu đùa.
Cuối cùng mặc kệ Thẩm Lãng làm bài thơ gì, dù cho giỏi đến mức độ nghịch thiên, đều có thể thua.
Tựu như cùng trong giải World Cup Hàn Nhật dẫu các ngươi có đá tốt thì sao chứ? Trọng tài đều bị cả nước chúng ta mua chuộc rồi.
Mà tối hôm nay lại chẳng có trọng tài, có thể nói hết thảy trọng tài là kẻ thù, toàn bộ là người muốn nghiền chết Thẩm Lãng.
Đây là khúc nhạc dạo bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ, mọi người đều là người trẻ tuổi không cần có ranh giới cuối cùng.
Lý Văn Chính phán:
- Thẩm Lãng nhà ngươi viết sách không phải 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 sao, liền lấy gió trăng (phong nguyệt) làm đề thơ như thế nào?
- Hay lắm, liền lấy phong nguyệt làm đề đi.
- Thẩm Lãng làm thơ.
- Thẩm Lãng làm thơ đi!
Mấy vị cử nhân ở đây đều xúi giục.
Thẩm Lãng cười khinh thường nói:
- Làm thơ? Ta dựa vào cái gì phải làm thơ? Các ngươi có tư cách gì để ta và các ngươi so đấu tài hoa thơ ca hả?
Tức khắc, những tên cử nhân nổi giận.
- Chúng ta là cử nhân, mà Thẩm Lãng nhà ngươi không có bất kỳ công danh nào, nếu bàn về tư cách, cũng là ngươi chưa có tư cách so sánh với chúng ta.
- Chúng ta cho ngươi cơ hội chứng minh trong sạch, lại còn không biết quý trọng ư?
- Chờ chúng ta thi đậu Tiến sĩ rồi, liền có thể đảm nhiệm thành chủ, có thể thành trụ cột cho quốc gia, ngươi nói chúng ta có tư cách hay không hả?
- Thẩm Lãng nhà ngươi không có bất kỳ công danh nào, chỉ là một tên ở rể thấp hèn, ngươi có tư cách gì cùng chúng ta so?
Tức khắc, những gã cử nhân cảm giác ưu việt bùng lên.
Thẩm Lãng cười lạnh phán:
- Trong các ngươi, năm người có được một người thi đậu được Tiến sĩ sao?
- Coi như các ngươi thi đậu Tiến sĩ thì như thế nào? Trước tiên lăn lộn làm quan mấy năm, sau đó thật vất vả làm được một nhiệm kỳ thành chủ, cuối cùng có thể làm được chức Thái Thú xem như phần mộ tổ tiên các ngươi nổ tung.
- Mà kể cả lúc các ngươi năm mươi mấy tuổi mới làm được chức quận trưởng thì sao chứ? Có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý gì, có thể lấy được vợ cấp bậc gì cơ? Có thể ở dạng tòa nhà gì? Có bao nhiêu người hầu nhỉ?
- So sánh vượt qua ta sao?
- Thẩm Lãng ta ở trang viên vạn mẫu, nhà cao cửa rộng ngàn mẫu, tôi tớ tỳ nữ bên người mấy chục người. Bên cạnh ta tùy tiện một tỳ nữ, cũng là tiểu mỹ nhân nghìn dặm có một.
- Trên người ta mặc áo gấm, giá trị mấy trăm đồng vàng. Vợ của ta là con gái Bá tước, đệ nhất mỹ nhân khắp quận Nộ Giang. Xinh đẹp tuyệt trần, vóc người tuyệt đỉnh, võ công đỉnh cao nhất!
- Mỗi lần ta ra ngoài, đều có mấy chục kỵ binh hộ tống, phô trương đến dường nào?
- Cả đời các ngươi phấn đấu tới mức cuối cùng, chẳng qua là khởi điểm của ta mà thôi.
- Các ngươi tha thiết ước mơ hết thảy, không, đến nằm mơ các ngươi đều chả chiếm được những thứ này, ta thì dễ như trở bàn tay.
- Các ngươi nói thử xem, các ngươi có tư cách gì so với ta? Các ngươi ở trước mặt ta có cái chó gì mà tự hào kia chứ!
- Các ngươi đậu cử nhân, giỏi quá há. Nhưng phải làm chó cho người khác, mới có tư cách bước vào tiệc tối nay.
- Nhưng mà, bữa tiệc tối nay, cơ hồ chính là vì ta mà mở.
- Cho nên, các ngươi ở trước mặt ta, nhằm nhò gì a!
Những Khi nghe những lời này.
Mấy tên cử nhân, toàn bộ tịt ngòi.
Thẩm Lãng nhà ngươi không biết xấu hổ quá mức rồi!
Lại đem chuyện ăn bám nói có lý hợp tình như thế.
Ở loại tràng diện này vốn nên nói bốc phét bịa chuyện cho đường hoàng nha, ngươi nói những thứ lời lẽ tầm thường để xỉa xói người ta, cái ý kiến chó má gì vậy.
Nhưng là...
Không biết vì sao, những thứ đó khiến lòng người tràn ngập đau xót.
Lời củaThẩm Lãng mặc dù thô bỉ, nhưng lại nói huỵch toẹt chân tướng.
Thế giới này chính là tàn nhẫn như thế đó.
Trên cái thế giới này bi thương nhất chính là chuyện này mà.
Mục tiêu cao cả nhất đời ngươi cố gắng phấn đấu, bất quá chỉ là khởi đầu của người khác mà thôi.
Ngươi lấy hết toàn lực, thậm chí gần như phải trả giá bằng sinh mạng, cũng có mấy thứ không chiếm được, người ta nằm ở trên giường tùy tiện ngoắc ngoắc tay, cái gì cũng có.
Lúc này ngươi đi chỉ trích Thẩm Lãng dung tục? Tự hào ta đọc sách là vì tạo phúc vạn dân, là vì phồn vinh hưng thịnh cho Việt quốc?
Tại trường hợp cao cấp vầy, liền chả cần thiết nói những lời dối trá đi, ở đây chẳng có ngu dân gì.
Xin lỗi thế giới này tạm thời còn chưa có chủ nghĩa dân tộc, không giống như Trung Quốc chúng ta hậu thế, thật sự có vô số tinh anh hào kiệt vì quốc gia, vì dân tộc hiến dâng hết thảy bản thân.
...
Rồi Thẩm Lãng nhìn về Từ Thiên Thiên cười lạnh bảo:
- Muốn để ta làm ra thơ hay hơn để chứng minh bản thân không có đạo văn? Khỉ làm xiếc à!
- Ngày đó Thẩm Lãng ta đây chỉ là một dân đen, nhà họ Từ các ngươi bất cứ lúc nào đều có thể nghiền chết, ta mới cần dùng hết toàn lực chứng minh trong sạch.
- Mà bây giờ, làm thơ cái con mẹ gì.
Vương Liên nghe lời Thẩm Lãng nói xong, tức khắc cười to:
- Thẩm Lãng, ngươi đây là đang chơi xấu phải không? Ngươi đây đang biến tướng thừa nhận ngươi đạo văn thơ của ta đúng không?
- Ngươi cái thứ sỉ nhục văn nhân.
- Ngươi không chỉ đoạt người con gái của ta, còn ăn cắp thơ của ta.