Chương 170: Sét đánh ngang tai! Gây ra tiếng oanh động trời xanh (1)
Theo Lý Văn Chính ra lệnh một tiếng, hai võ sĩ giáp bạc xông thẳng vào.
Muốn trực tiếp bắt người ngay tức thì.
Thẩm Lãng trong lòng cười thầm.
Lý Văn Chính, ngươi rốt cục vẫn phải nhảy ra ngoài rồi.
Ngươi đường đường nhị giáp tiến sĩ, Ngân y Tuần sát sứ đúng là vẫn trở thành đao trong tay người khác.
Không cần tiền đồ tốt đẹp lại đi tìm cái chết!
Thẩm Lãng cười hỏi:
- Lý đại nhân, ta cũng muốn biết, ta chết đến nơi như thế nào?
Lý Văn Chính thưởng thức ly rượu trong tay, thản nhiên nói:
- Ngươi không chỉ chết đến nơi rồi, mà còn phải vạ lây phủ Bá tước Huyền Vũ. Tiểu thư Mộc Lan, nàng có thể sẽ bị dính líu, mấy ngày nữa quốc quân sẽ phái tới sứ giả Ngân y điều tra phủ Bá tước Huyền Vũ.
Ánh mắt thờ ơ, nét mặt lạnh nhạt, động tác hờ hững.
Thẩm Lãng nheo mắt lại.
Bố mày khó chịu nhất chính là cái thứ giả bộ lạnh nhạt đó.
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, sau đó ngồi trở lại ghế.
Hắn có một ưu điểm, đó chính là cho phép người khác trước khi chết giả vờ giả vịt cho xong, tuyệt đối sẽ không cắt ngang.
- Lý đại nhân, trước lúc bắt ta, chi bằng nói rõ tội danh của ta được không? - Thẩm Lãng tỏ ý:
- Đỡ mất công người ta nói ngài chỉ biết giết không thôi.
Lý Văn Chính nói:
- Thẩm Lãng, thành thật mà nói, quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 viết không tồi, những câu thơ bên trong cũng rất có trình độ.
Kế tiếp, Thẩm Lãng phải nói quá khen quá khen linh tinh gì đấy.
Nhưng hắn không làm điều đó mà chỉ nói:
- Hoá ra ngài cũng hiểu được ta viết thật hay à, xem ra tài nghệ của ta quá cao đi.
Một câu nói đó thiếu chút nữa nghẹn chết Lý Văn Chính.
Thế nhưng gã rất mau liền bình thường lại, đối mặt một kẻ ở rể Thẩm Lãng nho nhỏ gần chết đến nơi như vầy, cũng không cần so đo hắn thiếu lễ độ.
- Trong sách của ngươi có thật nhiều câu thơ xuất sắc, ví như “túc tẫn nhàn hoa vạn vạn thiên, bất như quy gia bạn thê miên. Tuy nhiên chẩm thượng vô tình thú, thụy đáo thiên minh bất yếu tiền” (*) - Lý Văn Chính bảo:
(*)Tạm dịch thơ: Khi đã chán chường muôn đóa hoa, không bằng trở về với vợ ta, tuy rằng gối chăn không tình thú, ngủ thẳng bình minh chẳng phải boa.
- Dù rằng chẳng cao nhã mấy, nhưng lại là cũng nói hết tình đời.
- Lại ví như “tự cổ cảm ân tịnh tích hận, vạn niên thiên tái bất sinh trần” (*), rõ ràng là thơ hay mà.
(*)Tạm dịch thơ: Từ xưa cảm ơn cũng tích hận, ngàn năm vạn năm chẳng bụi trần.
- Nhưng mà ta thích nhất là cái bài này.
- Hào hoa khứ hậu hành nhân tuyệt, tiêu tranh bất hưởng ca hầu yết. Hùng kiếm vô uy quang thải trầm, bảo cầm linh lạc kim tinh diệt. Ngọc giai tịch mịch trụy thu lộ, nguyệt chiếu đương thời ca vũ xử. Đương thời ca vũ nhân bất hồi, hóa vi kim nhật tây lăng khôi.
(*)Tạm dịch thơ: Sau thuở vàng son chẳng còn gì, tiêu tranh tấu nhạc chẳng nghe chi, không uy hùng kiếm thành ảm đạm, bảo cầm tàn lụi sao kim đi, người ngọc quạnh hiu sương thu lạnh, nhớ thuở múa ca dưới trăng thanh, ca vũ khi ấy không về nữa, chỉ còn tàn tro Tây Lăng thành – Đây là bài thơ Đồng Tước Đài Oán của nữ thi sĩ Trình Tường Văn thời Đường. Bài này được trích vào trong Kim Bình Mai luôn.
Lúc này Trương Tấn chen lời vào:
- Ta lại cảm thấy mặt khác một bài hay nhất, nói hết nhân tính.
- Môi chước ân cần thuyết thủy chung, mạnh cơ ái giá phú gia ông. Hữu duyên thiên lý năng tương hội, vô duyên đối diện bất tương phùng.
(*) Tạm dịch thơ: Bà mai ân cần nói trước sau, Mạnh cơ ham gả cho nhà giàu. Có duyên ngàn dặm xa cũng gặp, vô duyên đối mặt vẫn cách nhau.
Thế là, hai người Trương Tấn cùng Lý Văn Chính đối đáp qua lại, chợt bắt đầu ca tụng thơ ca trong sách Thẩm Lãng.
Bỗng nhiên...
Ly rượu Lý Văn Chính chợt dừng lại trên bàn, lạnh lùng nói:
- Nhưng mà, Thẩm Lãng quyển sách của ngươi lại giấu diếm ý đồ làm phản.
Giọng của gã chợt nâng cao, tất cả mọi người không khỏi vểnh tai.
Đất bằng chợt nổi lên sấm sét, đây là thủ đoạn mấy người có chức quyền thích nhất.
Ngay từ đầu mưa phùn ôn hòa, bỗng nhiên giữa trời vang lên sấm sét, dọa ngươi sợ vãi đái.
- Nghe bài thơ này một chút. - Lý Văn Chính cao giọng đọc lên:
- Chúc Dung Nam lai tiên hỏa long, hỏa vân diễm diễm thiêu thiên không. Nhật luân đương ngọ ngưng bất khứ, vạn quốc như tại hồng lô trung. Ngũ nhạc thúy can vân thải diệt, dương hầu hải để sầu ba khát. Hà đương nhất tịch kim phong phát, vi ngã tảo trừ thiên hạ nhiệt.
(*) Tạm dịch thơ: Chúc Dung nam tiến đánh hỏa long, khói lửa hừng hực đốt thiên không, vầng dương trưa hè không di chuyển, vạn quốc như nằm trong bếp nung. Mây mù ngũ nhạc (tức 5 núi: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn) thành khô kiệt, sóng ở đại dương kêu khát than. Chẳng biết khi nào đêm thu tới, nổi gió vì ta quét nóng tan.
Nghe đến bài thơ này thì mọi người sững sờ.
Ở đây có rất nhiều người cũng chưa xem qua quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》này của Thẩm Lãng, trong lòng chỉ cho rằng đây là một quyển sách khiêu dâm viết rất khá khẩm mà thôi, thật không ngờ lại có loại thơ khí thế bàng bạc vậy.
Thật sự là thơ hay đó, nhưng bài thơ này giấu diếm ý đồ làm phản chỗ nào?
Lý Văn Chính cười lạnh nói:
- Quốc quân đã từng nói tân chính như là ánh mặt trời chói chang sáng sủa, nhất định phải đem toàn bộ những gì mục nát phơi bày ra hết, quét sạch ô trọc thiên hạ.
Không sai, quốc quân đúng là đã nói như vậy.
Thẩm Lãng cùng phủ Bá tước Huyền Vũ cũng không chỉ một lần đem tân chính tỉ dụ biến thành ánh dương rực rỡ thiêu cháy người ta.
Toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, lúc trước còn có phủ Hầu tước Trấn Bắc làm cây to chống đỡ. Mà bây giờ Trấn Bắc Hầu bứt ra, khiến cho phủ Bá tước Huyền Vũ lẻ loi phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Lý Văn Chính vấn:
- Thẩm Lãng bài thơ của ngươi lại ví mặt trời trở thành ngọn lửa ác liệt, chặn hết đường sống đốt cháy đông đảo quý tộc. Nhất là câu cuối, khi nào có một cơn gió đêm thu vì ta quét sạch cái nóng trong thiên hạ. Thẩm Lãng nhà ngươi muốn làm gì đấy? Muốn làm phản sao?
- Quốc quân chính là mặt trời của Việt quốc chúng ta, là ánh sáng vĩ đại, Thẩm Lãng nhà ngươi tính làm gì? Hậu Nghệ bắn mặt trời chăng?
- Nổi cơn gió thu (“kim” phong phát)? - Lý Văn Chính lạnh giọng nói:
- Phủ Bá tước Huyền Vũ cũng đúng là họ Kim, “gió thu” (kim phong) của nhà ngươi và “quét sạch cái nóng của thiên hạ”. Đây là muốn hủy diệt tân chính, hoặc là muốn tự làm phản thay ngôi ư.
Lợi hại!
Lúc này, Thẩm Lãng thật tình có chút phục lăn.
Thật không hỗ danh học sinh đứng top nè, nghiền ngẫm từng chữ một lợi hại ghê. Một bài thơ bình thường, lại bị ngươi nói thành chống lại tân chính, ý đồ mưu phản.
Mấu chốt là ngay cả Thẩm Lãng nghe xong, cũng cảm thấy có chút đạo lý kìa.
Mặc dù có chút gượng ép, mặc dù có chút “có lẽ có”.
(*) thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Nhưng quả thực giải thích thông suốt.
Chẳng qua, lúc này vương triều Đại Viêm còn chưa phải là vương triều Mãn Thanh. Bởi vì chuyện hoạch tội cực kỳ hiếm khi xảy ra, càng không có văn tự ngục (*vụ án văn chương) lợi hại gì.
Cái gì thanh phong bất thức tự, hà cố loạn phiên thư (*) là không tồn tại.
(*) Thanh phong bất thức tự, hà cố loạn phiên thư (gió mát không biết chữ, cớ gì lật sách lộn xộn). Vào năm 2730, Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện (học sĩ Hàn lâm viện) Từ Tuấn trong tấu chương viết chữ “bệ hạ” thành chữ “bệ” (cầm tù). Ung Chính nổi giận, cách chức Từ Tuấn. Sau đó tịch thu tài sản nhà họ Từ, trong thi tập Từ Tuấn tìm được câu thơ “Thanh phong bất thức tự, hà cố loạn phiên thư”, Ung Chính cho rằng ngoài ý định phỉ báng vua Thanh không biết chữ (lúc này hầu hết các hoạt động trong triều vẫn dùng Mãn văn nên các vua Thanh không rành chữ Hán là bao) và ra khẩu dụ chém cả nhà họ Từ vì tội đại bất kính. Khoan tính chuyện Từ Tuấn có ý bêu xấu vua Thanh hay không thì có một sự thật là các vua nhà Thanh từ thời Càn Long trở đi mới là thế hệ giỏi chữ Hán hơn bậc cha ông trước đó vì là thế hệ 2 sinh ra trên đất trung nguyên. Tính trung bình, một vị vua nhà Thanh biết 3 ngôn ngữ: Hán, Mãn và Anh ngữ. Đương nhiên hầu hết phim Trung Quốc đã dựng sai bét nhè, cho tất cả các vua Thanh dùng… chữ Hán.