Chương 171: Sét đánh ngang tai! Gây ra tiếng oanh động trời xanh (2)
Cho nên Lý Văn Chính muốn dùng bài thơ này vội chụp mũ cho Thẩm Lãng là có thể, nhưng muốn định tội lại không có khả năng.
Nếu trái lương tâm như thế, hết năm sáu phần thơ trong thiên hạ đều có thể quy thành thơ phản.
Lý Văn Chính bảo:
- Có lẽ ngươi cảm thấy bài thơ này căn bản không định được tội của ngươi phải không? Vậy bài thơ kế tiếp, chính là Thẩm Lãng nhà ngươi tự tìm đường chết.
Sau đó, Lý Văn Chính dùng giọng tràn ngập sát khí đọc lên bài thơ đó.
- Tảo tri quân ái hiết, bản tự vô dung đố; Thùy sử câm tình thâm, kim lai phản tương ngộ. Sầu miên tru trướng hiểu, khấp tọa kim khuê mộ; Độc hữu thiên trung hồn, do ngôn ý như cố. (*)
(*) Tạm dịch: Sớm biết vua thích nghỉ, thơ của ta chẳng buồn ghen, ai khiến tình thâm phải câm lặng, dẫn đến biểu cảm bên ngoài sai lầm, giấc ngủ buồn giết màn trời, ngồi khóc trong phòng lúc chiều thu. Có một ngày trong đó, vẫn còn những lời xưa.
Mọi người vừa nghe, bài thơ này phảng phất cũng chả có gì nghen.
Viết vẫn hay như thế, nhưng tiêu chuẩn giống như không bằng một bài phía trước, mấu chốt chả có bất kỳ ý đồ mưu phản nè, dù cho gán ghép cũng không được ấy chứ.
Lý Văn Chính lấy ra hai bản 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, một quyển là bán ở thành Lan Sơn, mặt khác là một quyển bán trong thành Huyền Vũ.
- Mang giấy và bút mực lại đây. - Lý Văn Chính lạnh lùng nói.
Chẳng mấy chốc, mấy người hầu mang lên giấy và bút mực, hơn nữa còn là một tờ giấy lớn.
Lý Văn Chính chép bài thơ lên giấy.
Chữ thật đẹp, trong cái đẹp đẽ thanh tú đó đủ kiếm khí, nét chữ cứng cáp.
Chép bài thơ Thẩm Lãng trên giấy lớn, sau đó mấy người hầu mở ra thật to, để tất cả mọi người thấy rõ ràng.
- Các vị, đây là một bài thơ ẩn ý đấy. Mọi người lấy các chữ cái đầu tiên, chữ thứ ba, năm, bảy mà nhìn đi.
Mọi người kinh ngạc, không khỏi nhìn kỹ.
Quân căng tru thiên!
Đọc ngược là: Thiên tru căng quân! (*trời tru vua Căng)
Nét mặt mọi người không khỏi sững sờ.
Thơ ẩn ý kìa, thật sự có mưu ý đồ làm phản đó.
Quả nhiên bằng chứng như núi, Thẩm Lãng lúc này đây thật sự chết chắc rồi.
Lý Văn Chính nói:
- Có lẽ có người hoài nghi, đây có phải tình cờ hay không. Ta có thể nói cho các vị, tuyệt đối không phải, hoàn toàn là Thẩm Lãng cố tình viết ra. Chỗ ta có hai bản 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》một quyển là mua tại thành Lan Sơn, một quyển là thành Huyền Vũ.
- Hai bản có một cái khác nhau.
- Trước một quyển câu thơ là “sầu miên chu trướng hiểu, khấp tọa kim khuê mộ”. (Tạm dịch: giấc ngủ buồn khi màn trời đỏ rực, ngồi khóc trong phòng lúc chiều thu)
- Sau đó một quyển thì là “sầu miên tru trướng hiểu, khấp tọa kim khuê mộ”.
- Một chữ “chu” là màu đỏ thắm, chữ “tru” phía sau là “giết”. - Lý Văn Chính nói:
- Chu trướng (màn đỏ) coi như nối qua được, thiên hạ nào có cái gì tru trướng (giết màn) chứ? Đây chứng minh cái gì vậy? Thẩm Lãng viết bài thơ ẩn ý xong, thấy không có ai phát hiện, thế là càng thêm mất trí, đem Chu đổi thành Tru.
Trời tru Căng quân!
- Vua Căng là ai? Là nghĩa tử quốc quân, là rể của cả nước, thành viên hoàng tộc. Ngươi muốn trời tru ngài, ngươi đây là nguyền rủa hoàng tộc sao!
- Thẩm Lãng nhà ngươi đây không phải mưu phản vậy là gì? Chẳng phải ngươi tự tìm đường chết sao, vậy là cái gì?
Lúc này cơ hồ là ăn một búa!
Vua Căng là ai?
Gã này gần như là nhân vật mà cả Việt quốc rất không thể chọc, nhân vật không thể bôi đen.
Tên của gã gọi Ninh Căng.
Gã nguyên bản họ Sa, là Thái tử nước Nam Ẩu.
Như vậy cái nước Nam Ẩu là một quốc gia nào đây?
Nó là một tiểu quốc, khoảng chừng lớn tương đương với ba cái quận, dân cư hơn một trăm vạn.
Nó là thuộc quốc của nước Việt.
Quan hệ chính trị thế giới này vô cùng phức tạp, Việt quốc là nước chư hầu vương triều Đại Viêm, mà nước Nam Ẩu lại là nước phụ thuộc của Việt quốc.
Nước Nam Ẩu có vị trí địa lý đặc biệt quan trọng, là khu vực hòa hoãn Việt quốc cùng tộc Sa Man.
Hai mươi mấy năm trước Việt quốc đại chiến cùng tây nam bên sa Man tộc, quốc chủ nước Nam Ẩu dẫn đầu tinh nhuệ cả nước lấy tư cách đại quân tiên phong Việt quốc, lập được chiến công hiển hách.
Mà trong một trận đại quyết chiến đó, quốc chủ nước Nam Ẩu chết trận sa trường.
Việt vương cực kỳ đau buồn hộc máu trước mặt mọi người, sau cả nước tưởng niệm trong đau khổ.
Ngay lúc đó Thái tử nước Nam Ẩu mới chín tuổi, Việt vương phái người đưa cậu bé sang kinh đô, nhận làm con nuôi, đồng thời ban tặng họ của Việt quốc, đổi tên Ninh Căng.
Căng, ý là ống tay áo.
Điều này đại biểu cho Việt quốc cùng nước Nam Ẩu vĩnh viễn là tình cảm anh em.
Từ đó về sau, vị thái tử nước Nam Ẩu Ninh Căng nhận tất cả đãi ngộ đều giống như là hoàng tộc của Việt quốc.
Thậm chí ở trình độ nào đó, danh dự gã hưởng thụ còn muốn vượt qua con trai quốc quân.
Trong hoàn cảnh chính trị ở Việt quốc, ngươi có thể bếu xấu em trai quốc quân, có thể bôi đen mấy đứa con trai của quốc quân, thậm chí Thái tử Việt quốc ngươi đều có thể nói xấu.
Duy chỉ có vị thái tử Ninh Căng nước Nam Ẩu kia nhất định phải trong sạch không tỳ vết, bất luận kẻ nào dám can đảm làm ô danh tiếng Ninh Căng, quốc quân nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Trên địa cầu này cũng chưa từng gặp trước đó, bất quá vụ này đương nhiên không thể đi sâu vào.
Cho nên, vị thái tử Ninh Căng liền trở thành cấm kỵ chính trị Việt quốc.
Mà Ninh Căng ở kinh đô mười lăm năm, cũng có danh dự rất cao, hiền danh khắp thiên hạ.
Biết về tân chính Việt quốc phần thứ nhất tấu chương là ai viết sao?
Đó là vị thái tử Ninh Căng nước Nam Ẩu này, năm đó gã cũng chỉ có mười tám tuổi.
Lúc đó phần tấu chương này đưa tới oanh động to lớn, cũng dấy lên văn chương tân chính Việt quốc rầm rộ.
Cũng chính là một năm kia, quốc quân đem con gái công chúa Ninh La gả cho vị thái tử nước Nam Ẩu đó.
Ninh Căng khôi phục dòng họ cũ, trở thành Sa Căng.
Công chúa Ninh La hộ tống chồng trở về nước Nam Ẩu, vị thái tử nước Nam Ẩu chính thức biến thành quốc chủ nước Nam Ẩu mới, xưng là vua Căng.
Cho nên vị quốc chủ nước Nam Ẩu Sa Căng không những là con nuôi quốc quân, con rể của cả nước, mà còn là lá chắn ở phía Tây Nam Việt quốc.
Gã trở thành một sự tồn tại càng không thể làm bẩn.
Vẫn là câu nói kia, ở Việt quốc ngươi thậm chí có thể bôi nhọ thái tử, nhưng tuyệt đối không thể nói xấu vị quốc chủ Sa Căng nam ẩu kia.
Mà trong bài thơ Thẩm Lãng ở《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》đó giấu diếm câu " trời tru vua Căng".
Lúc Lý Văn Chính phát hiện ý nghĩa ẩn giấu của bài thơ này, tức khắc mừng rỡ như điên.
Gã là quan mới nhậm chức thôi, thiếu nhất chính là chiến tích.
Nói trắng ra là, thứ mà gã thiếu nhất đầu người.
Hơn nữa cái đầu người này phải đủ phân lượng, có thể đưa mũ quan gã nhuộm đỏ, có thể cho gã đánh một trận thành danh.
Với lại gã đây cũng là bảo vệ tân chính của quốc quân, tuyệt đối chính xác về mặt chính trị.
Phủ Bá tước Huyền Vũ, hoàn toàn là đối tượng tốt nhất.
Cho nên tiêu diệt một Thẩm Lãng căn bản cũng chả phải là mục tiêu của gã, mục tiêu của gã là kéo toàn bộ phủ Bá tước Huyền Vũ xuống nước.
Thẩm Lãng chính là tên ở rể nho nhỏ, nơi nào có tư cách biến thành đối thủ của Lý Văn Chính kia chứ.
...
Lý Văn Chính chỉ vào Thẩm Lãng lạnh lùng quát:
- Chẳng phải vua Căng mười năm trước viết một phần tấu chương mở ra tân chính văn chương sao? Cho nên Thẩm Lãng nhà ngươi coi hắn là sinh tử đại địch, lại đang trong thơ nguyền rủa hắn chết đi, rõ ràng mất trí mà.
- Vua Căng không chỉ là của con nuôi quốc quân, con rể của nước ta, đối với Việt quốc chúng ta còn là lá chắn ở tây nam.
- Thẩm Lãng nhà ngươi lại nguyền rủa vua Căng chết trong thơ, đây không phải là chống lại tân chính thì là gì? Không phải mưu phản lại là gì hả?
- Ta thân làm Ngân y Tuần Sát sứ các quận trong thiên hạ, tại sao có thể dễ dàng tha thứ cho cái chuyện như vậy?
- Đây là một án lớn âm mưu có tổ chức, ta nhất định phải tra rõ tới cùng, xem phía sau Thẩm Lãng nhà ngươi đến tột cùng là ai? Mà cho lá gan ngươi lớn như vậy, ở trong sách nguyền rủa vương tộc chết đi.
- Hiện tại ngươi biết mình chết ở nơi nào sao? Người đâu, bắt Thẩm Lãng lại cho ta.
Lý Văn Chính một tiếng quát chói tai, trong lòng vô cùng sảng khoái.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin vé tháng a!