Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 175: Phế đi Lý Văn Chính! Thắng toàn bộ! (2)

Chương 175: Phế đi Lý Văn Chính! Thắng toàn bộ! (2)


Tiếp tục Lý Văn Chính lạnh lùng nói:

- Còn chần chờ cái gì nữa, mau bắt người đi!

Trước Lý Văn Chính còn gió nhẹ mây nhạt, ra vẻ trí tuệ vững vàng.

Tư thế kia từng chảnh chó biết bao nhiêu.

Mà bây giờ cả người gã đều rối loạn, khuôn mặt đỏ đến mức bất thường, hai mắt tràn đầy sợ hãi cùng phấn khởi.

- Động thủ đi, bắt hai tên Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan lại cho ta.

- Vào nhà tù Hắc Thủy Đài, ta không tin hắn không chịu nhận tội.

Thế nhưng mấy trăm tên binh sĩ ở đây cũng không phải người ngu, chỉ dám vây quanh Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, không dám động thủ.

Thẩm Lãng nói:

- Lý Văn Chính, đừng nóng vội, vua Căng nước Nam Ẩu phản loạn, bốn ngày trước, tin tức cũng đã đến kinh đô. Trễ nhất là mai kia, công báo kinh đô sẽ truyền tới thành Huyền Vũ. Nói thật ra, ta vừa rồi thực sự lo lắng công báo phải sớm tới thành Huyền Vũ, như thế ta liền gài bẫy không chết người.

Tiếp đó, Thẩm Lãng lại dắt tay Mộc Lan, trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

- Kế tiếp, chúng ta liền ngồi ở chỗ này chờ, có được hay không? - Thẩm Lãng nói:

- Công báo từ kinh đô tới lúc nào thì chúng ta tàn tiệc lúc ấy.

- Tới đây nào, mọi người hãy đứng dậy đi!

- Sinh hoạt ban đêm của chúng ta vừa mới bắt đầu!

Nhưng mà, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có mỗi mình Thẩm Lãng ở bên này.

Sắc mặt của Trương Tấn cùng thành chủ Liễu Vô Nham cũng vô cùng khó coi.

Bọn họ đương nhiên vô cùng hy vọng Thẩm Lãng nói láo, thế nhưng... quá khứ đau thương giáo huấn nói cho bọn hắn biết, nhân phẩm Thẩm Lãng tới một mức độ nào đó là phi thường thành thực.

Nói muốn ngươi chết, liền nhất định sẽ làm cho ngươi chết.

Nói muốn giết cả nhà ngươi, liền nhất định sẽ giết cả nhà ngươi.

Liễu Vô Nham phất tay.

Tức khắc, mấy trăm tên lính rút đi.

Lý Văn Chính cũng trở về đến vị trí của mình ngồi xuống.

Nhưng mà, tại sao gã phải liếc sang người khác nhỉ? Mới vừa rồi còn ngang tàng đến thế kia mà.

...

Kế tiếp, mọi người vẫn chờ, vẫn chờ.

Thẩm Lãng chán nản tột cùng.

Hắn đã xem gương mặt, thân thể bên hông, đường cong eo mông, lòng bàn tay, mu bàn tay, đường cong bắp đùi của nương tử tầm 10 lần.

Tiếp đó, ngón tay búp măng nương tử lại xuất hiện trên thịt eo của hắn.

Thẩm Lãng đành lưu luyến mà thu hồi ánh mắt.

Rồi hắn bưng ly rượu lên nói:

- Lý đại nhân, ta mời ngài một ly.

Lý Văn Chính bản năng giơ ly rượu lên, thế nhưng lại thật sự cầm không nổi, hai tay không ngừng run rẩy.

Ngay sau đó gã lập tức nghĩ đến, ta vì sao phải nâng ly rượu, Thẩm Lãng nhà ngươi mời rượu thì vì sao mình phải nâng ly theo?

Sau đó, lại chợt đập bể cái ly để lên bàn.

Thẩm Lãng mỉm cười nói:

- Lý đại nhân, ngươi chính là niềm tự hào của thành Huyền Vũ, từ nhỏ ta nghe được tên của ngài mà chịu đòn lớn lên. Lệnh tôn lệnh đường đem ngài bồi dưỡng thành tài thực sự vô cùng chẳng dễ dàng gì đâu.

Toàn bộ đại sảnh cũng chỉ có mỗi giọng của một mình Thẩm Lãng mà thôi.

- Ngài rõ ràng bất hiếu, lại để cho bọn họ xảy ra cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Lý Văn Chính không thể nhịn được nữa, chợt bóp nát ly rượu trong tay.

- Ngài ấy à, còn quá trẻ. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Ngài nghĩ rằng trong cái quyển sách này ta giấu thơ chỉ mỗi ngài phát hiện ra sao? Ánh mắt sắc bén của Trương Xung đại nhân như vậy làm sao có thể không phát hiện, thế mà vì cái gì ông ta không ra mặt? Hết lần này tới lần khác ngài lại xông tới như thằng ngu vậy?

- Sống lương thiện không tốt sao? Bây giờ không chỉ ngài phải chết, hơn nữa rất nhiều người đều có thể chết. Đây chính là đại án mưu phản kinh thiên động địa, không giết chết một trăm tám mươi người thì ngài cho làm cách nào chấm dứt được đây? Ngay cả vồ ếch cũng chả ai tích cực đến như ngài!

Trong lòng Lý Văn Chính vừa giận vừa sợ, hét lớn:

- Thẩm Lãng, ngươi đắc ý cái gì? Tất cả chẳng qua là bản thân nhà ngươi phán đoán mà thôi! Chúng ta ở chỗ này chờ, đến ngày mai, đến ngày kia!

- Ta cho ngươi biết Thẩm Lãng, nếu như vua Căng không có mưu phản, tội của ngươi liền lớn!

- Thẩm Lãng nhà ngươi sẽ bị lăng trì xử tử, răn đe thị chúng! Phủ Bá Tước Huyền Vũ, cơ nghiệp gia tộc họ Kim trăm năm cũng phải hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Đúng ngay vào lúc này!

Bên ngoài vang lên một đợt âm thanh, là Kim Trung của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

- Cô gia, tiểu thư, kinh đô cấp báo, quốc chủ Nam Ẩu Sa Căng ý đồ mưu sát công chúa Ninh La, ồ ạt tàn sát Việt quốc quan viên.

- Vua Căng mưu phản!

Nghe những lời này, Lý Văn Chính đầu tiên là run lên.

Gần như vãi đái.

Sau đó, mới phát hiện kêu gọi đầu hàng chính là người hầu phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tức khắc, gã mặt đỏ tới mang tai nói:

- Thẩm Lãng, ngươi không nên đóng kịch, như thế chỉ có thể để cho tội nhà ngươi thêm một bậc.

Chỉ mấy giây sau!

Tâm phúc Thành chủ Liễu Vô Nham chạy như điên tới, la lớn:

- Thành chủ, kinh đô cấp báo, thuộc quốc Nam Ẩu vua Căng mưu phản, ồ ạt tàn sát quan viên Việt quốc.

Lại qua ba phút.

Bên ngoài lại vang lên một đợt tiếng vó ngựa dồn dập.

Là tâm phúc Thái Thú Trương Xung.

Ông ta trực tiếp nhảy vào bên trong đại sảnh, đi tới bên tai Trương Tấn định bụng nói thầm.

Thẩm Lãng nói:

- Mọi người đều biết cả rồi, đừng nói thầm làm gì cho mắc công.

Nghe đến đây, Trương Tấn cau mày ra lệnh cho tên tâm phúc:

- Nói đi.

Tâm phúc Thái Thú Trương Xung.nói:

- Khởi bẩm nhị thiếu gia, kinh đô cấp báo, vua Căng nước Nam Ẩu mưu phản.

Tất cả lặng yên như chết.

Mặt nhăn nhó như cứt chó vậy.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về tân khoa tiến sĩ, Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính.

Tràn đầy sự thương hại cùng đồng cảm vô hạn.

Hoàn toàn ăn một chùy!

Lại một kẻ phải chết.

Lại một kẻ chết ở trong tay Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Lý Văn Chính, vừa rồi ngươi nói sự việc mưu đồ cấu kết bí mật với quốc chủ Nam Ẩu vua Căng, ta đã nhớ kỹ toàn bộ. Rất nhiều người ở đây đã nghe thấy, ta sẽ nhờ nhạc phụ đại nhân chính thức hướng quốc quân thượng tấu vạch trần, ngươi thực sự chờ chết đi!

Toàn thân Lý Văn Chính run rẩy, cả khuôn mặt đã không phải chỉ tái nhợt, mà là bầm tím.

Nỗi sợ hãi và giá lạnh vô biên bao phủ thân thể cùng linh hồn của gã.

Tay phải gã run rẩy kịch liệt, nỗ lực muốn cầm ly rượu lên uống một hớp.

Thế nhưng, làm thế nào cũng nhấc không được

Hai cái tay cùng gắng sức nâng ly rượu lên, phải uống một hớp rượu an ủi.

Thế nhưng, còn chưa có uống được trong miệng.

Cả người gã bắt đầu co giật, tiếp đó liền ngã xuống đất.

- A... A... A...

Thân thể gã không ngừng co giật, cổ họng phát sinh ra thanh âm cổ quái.

Một đám bọt mép từ trong miệng gã sùi ra.

Giống như bị giật kinh phong, gã co rút cả người lại.

...

Chú thích của Bánh: Trước lại thêm hơn một vạn chữ, ta tiếp tục bạo gan gõ chữ! Các huynh đệ xin đầu vé tháng, cho ta động lực!

Một vạn chữ đưa lên trước, run rẩy xin vé tháng!



Trước tiên đưa lên một vạn chữ chương ba!

Kế tiếp, bánh điểm tâm tiếp tục gõ chữ.

Thực sự thật hồi hộp, hai tay run.

Ta không có tồn cảo.

Vì để cho các huynh đệ thoải mái, ta tiếp tục vùi đầu gõ chữ, ta bạo gan đến nửa đêm.

Ngày mai ban ngày tiếp tục đổi mới!

Các huynh đệ, đem vé tháng cho ta đi!

Bánh điểm tâm tuyệt đối sẽ không cho các ngươi thất vọng.

Tuyệt không!

Khấu đầu lạy đó!

Xin cho ta động lực điên cuồng gõ chữ!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch