Chương 186: Thẩm tra nam trộm ngọc thu hương! Quốc quân hạ chỉ Thẩm Lãng (2) Thuận tiện nói cho Kim Mộc Lan một chút, lão nương suy nghĩ qua đây cướp trai của cô ả.
Tiếp tục, Trương Xuân Hoa lười biếng nói:
- Thật hy vọng Kim Mộc Lan phải nổi đóa, hy vọng nàng là một người đàn bà chân chính ngay thẳng.
...
Đại Ngốc tỉnh!
Thân thể gã vô cùng đặc biệt, lúc trước bị thương nặng như vậy, chỉ không đến nửa tháng liền gần như khỏi
Hơn nữa người khác đánh gãy xương cần thật lâu mới có thể khép lại, hắn không đến một tháng, liền hoàn toàn lành lặn.
Điều này làm cho đại phu An Tái Thế đặc biệt ngạc nhiên.
Nhưng mà cho dù khỏi rồi, Đại Ngốc vẫn hôn mê bất tỉnh, để cho người ta đặc biệt không giải thích được.
Tiếp đó bỗng nhiên một ngày, gã liền tỉnh dậy, gã đàn ông như con đại tinh tinh bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Trong óc của gã hiện ra ba vấn đề kinh điển.
Ta là Đại Ngốc, ta biết.
Nhưng đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây vậy?
...
Thẩm Lãng cao hứng vô cùng.
Thế nhưng luôn có một loại người, ngươi đặc biệt quan tâm hắn, quan hệ đặc biệt thân mật.
Nhưng chẳng có lời gì để nói cùng hắn, không có cách nào khác nói chuyện phiếm.
Cũng tỷ như Thẩm Lãng cùng Đại Ngốc.
Đại Ngốc tỉnh lại, Thẩm Lãng đặc biệt kích động, trước tiên liền tiến lên thăm gã.
Tiếp đó, hai người yên lặng không nói gì.
Không có chuyện gì nói hết trơn.
- Đại Ngốc, ngươi khỏe hẳn rồi chứ. - Thẩm Lãng.
Đại Ngốc đáp:
- Đúng vậy, ta khỏe rồi, Nhị Ngốc à.
Thẩm Lãng nói:
- Sau này đừng gọi ta là Nhị Ngốc nữa, ngươi phải gọi ta là thiếu gia.
Đại Ngốc đáp:
- Được, Nhị Ngốc.
Thẩm Lãng bảo:
- Gọi thiếu gia, không nên gọi Nhị Ngốc.
Đại Ngốc nói:
- Không có vấn đề, Nhị Ngốc.
Mộc Lan ở bên cạnh cười phụt một cái:
- Đại Tráng, sau này hãy gọi thiếu gia Thẩm Lãng nhé, hiểu chưa?
Đại Ngốc lập tức hô:
- Thiếu gia.
Thẩm Lãng mím môi nhìn chòng chọc Đại Ngốc, hắn hoài nghi con tinh tinh đang giả bộ ngốc, không phải thật sự khờ đâu.
Mộc Lan nói:
- Đại Ngốc, sau này huynh cứ ở nơi này, được không?
Đại Ngốc nói:
- Cha ta, mẹ ta, em của ta đâu?
Mộc Lan nói:
- Em của ngươi đi xa nhà, cha ngươi bị thương cũng ở ngay cách đó không xa, mẹ kế của ngươi cũng ở trong nhà này.
Đại Ngốc vẫn trầm ngâm không nói gì cả.
Gã có chút không muốn ở tại trong nhà người khác, nhưng lại chẳng biết nên biểu đạt thế nào.
Mộc Lan nói dịu dàng:
- Đại Tráng, Thẩm Lãng cần huynh, có rất nhiều người ăn hiếp đệ ấy, huynh phải bảo vệ đệ được không?
Đại Ngốc tức khắc chợt đứng lên nói:
- Ai muốn ăn hiếp Nhị Ngốc? Bọn họ có thể đánh ta nhưng không thể đánh Nhị Ngốc được.
Kỳ thực, Thẩm Lãng đến bây giờ cũng không biết, Đại Ngốc vì cái gì từ nhỏ đối với hắn tốt như vậy.
Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lúc trướcThẩm Lãng đần độn đã cho Đại Ngốc một cục kẹo.
Chỉ là một cục kẹo mà thôi.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, không ai cho Đại Ngốc kẹo ăn, không người nào muốn cùng chơi với gã cả.
Đối với những người cô đơn và bị đối xử lạnh nhạt, một chút ngọt ngào cũng đủ ghi khắc suốt đời, nhất là với những người có chút ngốc nghếch.
Mộc Lan nói:
- Vậy sau này hai huynh đệ liền sống chung một chỗ được không? Mẹ kế của huynh cũng ở đây, nếu như huynh nguyện ý, chúng ta có thể đem nhận luôn cả cha huynh nữa.
...
Đại Ngốc đồng ý lưu lại.
Mộc Lan cùng Thẩm Lãng trở lại phòng của mình.
- Phu quân, ngày mai chúng ta suy nghĩ thử một chút gân mạch cùng xương cốt Đại Ngốc, chúng ta hoài nghi hắn có thể sẽ có năng khiếu luyện võ rất cao đó. - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng cũng đặc biệt mong đợi.
Bởi vì thân thể Đại Ngốc quá đặc thù, giống như đột biến gien vậy, dáng dấp cao lớn hùng tráng như vậy.
Hơn nữa, bị thương nặng như vậy còn khỏi thật nhanh.
Mấu chốt nhất là Thẩm Lãng vừa nãy dùng X quang nhìn qua chỗ xương gãy trước kia của gã mà không thấy dấu tích gì.
Đây thật không còn nghi ngờ gì nữa nha, đây rõ ràng là đãi ngộ nhân vật chính đó.
Ta mới là vai chính mà, vì sao cái thiên phú này không để cho ta vậy?
Nhưng mà nói không chừng Thẩm Lãng ta đây có lại năng khiếu càng thêm lợi hại thì sao?
Ngày mai ta cũng đi thử một chút.
Ta nhất định là hiếm có, không đúng, là kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp, nhất định là vậy!
Tuy rằng ta không đánh đấm hay luyện võ, thế nhưng vì cái gì mà không đem thiên phú kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp cho ta?
Mộc Lan thấy phu quân hình như lại lâm vào cái ảo tưởng vớ vẩn nào đó, tức khắc trong lòng bất đắc dĩ.
Nàng nói dịu dàng:
- Phu quân, sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi!
Thẩm Lãng nói:
- A, được!
Sau đó, nàng đi lên tú lâu của mình.
...
Thẩm Lãng về tới gian phòng của mình.
Ở bên trong gian phòng của mình, Thẩm Lãng lại một lần nữa lăn lộn khó ngủ.
Rõ ràng quá nhàm chán.
Đã mấy ngày trôi qua, quốc quân bên kia còn chưa hạ ý chỉ đến.
Hết thảy đều quá bình yên.
Nhưng mà vào lúc này, Thẩm Lãng từ cửa sổ tú lâu Mộc Lan thấy sương khói lượn lờ, hơn nữa cửa sổ nàng hình như không có đóng.
Chẳng lẽ, Mộc Lan đang tắm?
Lòng Thẩm Lãng tức khắc ngứa ngáy.
Trong đầu bắt đầu tưởng tượng hình ảnh vô cùng tuyệt vời.
Có nên đi rình coi hay không?
Quên đi, làm như vậy cũng quá không biết thưởng thức.
Thẩm Lãng ta đây đường đường nam nhi bảy thước, tại sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu thế được?
Nếu để cho Mộc Lan biết được, Thẩm Lãng ta đây còn mặt mũi nào làm người nữa đây?
Thẩm gia ta đây phong lưu chứ không hạ lưu, ta còn muốn giữ thể diện đó.
...
Một khắc đồng hồ sau đó!
Thẩm Lãng mang theo một cái mặt nạ, che mặt mình, cẩn thận từng li từng tí, dùng tay chân leo đến trên tường rào.
Nếu sợ mất mặt, vậy che khuất mặt được rồi.
Lại nói Thẩm Lãng ta đây leo đến trên tường rào, là vì đọc sách dưới ánh trăng, tuyệt đối không phải là vì nhìn lén nương tử tắm rửa đâu.
Cho dù bị nàng bắt được, ta cũng có lời đỡ.
Ôi!
Tú lâu nương tử quá cao, cũng chỉ có ở trên tường rào mới thấy được, ta có trời cao chứng giám.
Nhưng là vì nhìn nương tử Mộc... Không đúng, là vì đọc sách dưới ánh trăng ta cũng chỉ có thể mạo hiểm.
Thật vất vả leo đến chỗ cao nhất trên tường rào, Thẩm Lãng mở ra sách vở, rồi ánh mắt không để ý hướng nhìn về tú lâu của Mộc Lan.
Xuyên thấu qua cửa sổ hắn thấy được nương tử.
Quả nhiên... Nàng đang tắm, có khi ngồi, có khi đứng lên.
Hình ảnh kia, xinh đẹp như là trong mơ.
Tim Thẩm Lãng đập như sấm, miệng lưỡi khô khốc.
Trong lúc nhất thời, gần như quên hết tất cả.
Nương tử của ta... quá đẹp.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cứ như vậy say sưa trong cảnh xuân thì.
Nhưng mà vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng nói gấp gáp chói tai vang lên.
- Quốc quân có chỉ, Thẩm Lãng tiếp chỉ!
- Quốc quân có chỉ, Thẩm Lãng tiếp chỉ!
Bóng dáng này trong nháy mắt đâm rách nửa đêm tĩnh lặng.
Trên tường rào Thẩm Lãng chợt run run một cái.
Trên tú lâu, chính Mộc Lan đang tắm cũng khẽ run lên, đôi mắt đẹp chợt phóng tới.
Tức khắc, nàng và Thẩm Lãng trên tường rào rình coi bốn mắt nhìn nhau!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay đổi mới hơn một vạn chữ, thực sự mệt mỏi tê liệt, những người anh em còn có vé tháng đừng để lại, ta cần nó lắm đó.