Có vẻ Mộc Lan không thấy gì cả, hình như không có phát hiện Thẩm Lãng?
Hai con mắt đối diện, dường như cách nhau một khoảng không.
Sau khi nàng liếc nhanh khoảng không đen như mực lại dời tầm mắt đi.
Thẩm Lãng lại ẩn núp trên tường, may mà ta mặc áo đi đêm màu đen, mang mặt nạ cũng đen nốt.
Trốn trong khoảnh trời đêm này, chắc không dễ dàng bị phát hiện... đâu nhỉ?
Kế tiếp, Mộc Lan giống như hơi do dự.
Chừng bảy giây sau, nàng vẫn bước ra khỏi thùng nước tắm.
Trong nháy mắt, máu mũi Thẩm Lãng thực sự muốn chảy ra.
Toàn bộ linh hồn đều bị hút vào, đó là nương tử... của mình kìa.
Thế nhưng, cảnh đẹp lại nhanh chóng biến mất.
Bởi vì Mộc Lan bước vào phòng thay quần áo.
Thẩm Lãng vội vàng tuột xuống thang, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phòng.
Lột đồ đen đi đêm cái vèo, lấy xuống mặt nạ trên mặt.
Hít một hơi thật sâu, sau đó ra vẻ nhàn nhã đi ra ngoài.
Bên ngoài sân, hắn gặp nương tử.
Không biết vì cái gì, mặt nương tử hình như hơi đỏ.
Bất quá cũng bình thường, vừa nãy mới tắm bằng nước nóng mà.
Nhìn Lãng gia ta đây này, đọc sách trên tường rào nửa canh giờ mặt cũng chẳng đỏ nữa.
- Phu quân, nhanh đi tiếp chỉ đi. - Trên nét mặt Mộc Lan hiện ra có chút lo lắng.
...
Trong đại sảnh phủ Bá Tước.
Thẩm Lãng gặp được thái giám từ kinh đô tới.
Không biết thái giám đó là phẩm cấp gì, Thẩm Lãng cũng chả quan tâm.
Bởi vì thái độ tên thái giám rất đáng ghét, cằm hất lên trời, mặt mũi thần sắc lạnh lùng.
Bị thiến còn câng câng như vậy? Ngươi có đồ chơi kia sao?
Tên thái giám lạnh lùng liếc qua, gã truyền chỉ nhiều, có lần nào mà đối phương chưa nơm nớp lo sợ đâu.
Duy chỉ có thái độ tên tiểu bạch kiểm trước mắt này chẳng những cà lơ phất phơ, mà còn nhìn chằm chằm toàn thân ta, nhất là còn hướng chỗ gã không có mà ngó.
- Thẩm công tử, ngươi đang diễn trò gì đấy? Thánh chỉ quốc quân gặp đường xa trắc trở mới đến chậm, đã thế thái độ của ngươi đang xem thường tạp gia sao? - Thái giám lạnh lùng tra hỏi.
Thẩm Lãng vội vàng tiến lên, cho một túi tiền nhỏ, cất giọng lấy lòng:
- Công công bớt giận, chút tiền ấy ngài cầm đi dùng trà.
Tên thái giám nhận túi tiền, phát hiện nặng trịch, bên trong tối thiểu trên trăm lượng vàng đi.
Huyền vũ phủ Bá Tước ra tay rộng rãi kinh người vậy á?
Thật không ngờ ha, lại kiếm được khoản tiền to ngoài ý muốn.
Gã thái giám mừng rỡ, nhưng trong lòng lại cười khẩy, thật là con báo đất quê mùa chẳng hiểu thứ gì cả.
Ngươi cho rằng đút tiền liền không tát vào mặt ngươi sao? Ngây thơ, buồn cười!
Tiếp đó, thái độ gã thái giám hơi khá khẩm tí, liếc mắt ngó Thẩm Lãng rồi nói:
- Quốc quân có chỉ, quỳ xuống!
- Quốc quân chiếu viết, Thẩm Lãng có công tố giác Sa Căng mưu phản, ban tặng xuất thân giám sinh Thái Học!
Vậy là xong rồi hả? Ngắn cũn cỡn lại chẳng có sức gì thế, hơn nữa phía sau còn chẳng có khâm thử?
Thẩm Lãng biết, có một số thánh chỉ vua chúa Trung Quốc cổ đại đằng sau cũng không có hai chữ khâm thử.
Kỳ thực, điều này cũng đại biểu thái độ không mấy hữu nghị nào đó.
Nhưng mà sau khi nghe xong cái thánh chỉ đó, từ phía sau nhà, khuôn mặt Bá tước đại nhân chợt lạnh lẽo.
Sắc mặt Mộc Lan trong nháy mắt cũng trở nên lạnh giá.
Dựa vào cái gì chứ? Chồng của ta tài hoa hơn người như vậy, quốc quân dựa vào cái gì lại khinh rẻ chàng?
Chồng của ta viết sách đã vang dội khắp Thiên Nam hành tỉnh, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ vang dội toàn bộ Việt quốc.
Tất cả mọi người vỗ án tán dương, người lại làm nhục chàng như vậy?
- Tiếp chỉ đi. - Gã thái giám nói bằng giọng thờ ở.
Thẩm Lãng tiến lên tiếp nhận thánh chỉ quốc quân.
Rồi gã thái giám đi, nói trắng ra là không kịp chờ thôi, bởi vì gã muốn đi xem cho kỹ, rốt cuộc Thẩm Lãng biếu gã bao nhiêu tiền.
Bá tước Huyền Vũ đi ra, cầm xem chiếu thư của quốc quân, sắc mặt càng khó coi.
Giám sinh trường Thái Học, hơn nữa còn là lệ giám (*).
(*) Loại giám sinh trường Thái Học có gốc nhà giàu có quyền quý, chỉ có bỏ tiền ra mua danh vào học.
Cái này có ý đồ quái quỷ gì?
Chẳng khác nào chỉ vào mũi Thẩm Lãng nói, rác rưởi!
Học trò ưu tú nhất đương nhiên là thông qua thi cử đậu cử nhân, thi đậu chức tiến sĩ.
Nhưng có vài người không thi nổi tiến sĩ hoặc là cử nhân, lại muốn có công danh vậy phải làm sao đây?
Thì vào trường Thái Học đi học ha, lúc này vào trường Thái Học cũng khá lắm.
Bởi vì, ngay từ đầu trường Thái Học tuyển nhận cũng chỉ có con cháu nhà quý tộc quan lớn.
Sau này mấy thương nhân có tài sản cũng đều sôi nổi nhờ quan hệ xách con trai mình đưa vào trường Thái Học lấy tiếng.
Lần này những học trò quý tộc trường Thái Học kia đâu chịu.
Tụi bây những tên dân đen là cái thá gì hả? Có mấy đứa tí tiền còm lại vẫn muốn cùng bố mày học chung một trường?
Vậy mà triều đình lại không muốn mất đi cái mớ tiền tài đó, thế là lại mở một Quốc Tử Giám khác, tất cả con cháu quý tộc cùng quan lớn tiến vào chỗ đó đi học.
Vì thế trường Thái Học liền trở thành chỗ cho con em gia tộc kẻ có tiền lấy văn bằng, bên trong đã hoàn toàn xấu xa bẩn thỉu.
Cho nên nói một cách không kiêng dè chút nào, đám học trò trong trường Thái Học tám phần là dốt nát cặn bã.
Hiện tại ngay cả trên đường, khi muốn mắng chửi người ta đều có một câu như vậy, nhà ngươi là trường Thái Học, cả nhà các ngươi đều học trường Thái Học.
Mà lúc này, Thẩm Lãng liền trở thành một thành viên trong đó.
Mấu chốt đây là một chuyện bé nhỏ đến chả đáng kể, quốc quân lại phái người chuyên môn tới truyền chỉ.
Cái tín hiệu này, vô cùng không hay rồi.
Quốc quân cơ hồ là tát một bạt tai thật mạnh vào mặt phủ Bá tước Huyền Vũ.
Chủ yếu lần này Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ là thật sự có công lao đấy, không chỉ cứu vãn tính mạng công chúa Ninh La, lại sớm vạch trần âm mưu của vua Căng.
Mặc dù hơi bẽ mặt, nhưng cuối cùng là có công đó.
Nào ai có ngờ, vị quốc quân lại trực tiếp vỗ xuống một chưởng.
Mà ngươi còn phải tạ ơn, dù sao đây là quốc ban cho nhé.
- Vị quốc quân này của chúng ta, thật khắc nghiệt quá đi. - Thẩm Lãng cười khuyên:
- Nhạc phụ đại nhân, vứt bỏ ảo tưởng đi, chuẩn bị chiến đấu thôi.
Biểu cảm Bá tước Huyền Vũ nghiêm trọng, ông gật đầu.
Thẩm Lãng cười chê:
- Chúng ta đại khái còn thời gian khoảng năm sáu ngày yên bình.
- Ra sức hưởng thụ năm sáu ngày yên bình cùng nhàn nhã đi thôi, kế tiếp chúng ta sẽ phải chiến đấu.
- Ta đây đang muốn đi hại người, lại muốn đi giết người, lại muốn đi tát vô mặt rồi.
- Ta đây hiền lành như vầy, thiệt chả thích trả thù cùng hại người tí ti nào, ta thích nhất cùng người sống chung hòa bình. Đều do thế đạo này cố ép ta làm chuyện xấu.
Nhạc phụ đi rồi, nương tử cũng đi rồi.
Bọn họ đặc biệt có ăn ý, mỗi khi Thẩm Lãng bắt đầu ba hoa chích chòe, bọn họ liền im lặng rời đi.
Vẫn là nhạc mẫu đại nhân tốt nhất, luôn luôn đón ý nói hùa, đặc biệt hiểu được ý nghĩa của khoe khoang.
Thẩm Lãng trở lại phòng của mình, Mộc Lan cũng đi theo vào.
Thẩm Lãng ngẩn ngơ nhìn danh sách trên vách tường, bút lông trong tay rục rịch.
- Phu quân, chàng chớ làm bậy. - Mộc Lan nói dịu dàng.
Chả ai hiểu chồng bằng vợ, Mộc Lan biết Thẩm Lãng lúc này muốn viết luôn cả tên quốc quân lên vách tường.
Thẩm Lãng nói:
- Không, ta vẫn muốn viết tên của quốc quân lên trên đó.
Mộc Lan vội la lên:
- Phu quân, thực sự không thể, nếu bị người ta phát hiện sẽ gây họa đó.
Thẩm Lãng nói:
- Không, ta nhất định phải viết, ta từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có bị ai ăn hiếp như vậy. Bất kể là ai, nếu đắc tội với ta, tên của hắn liền nhất định sẽ xuất hiện ở trên cái vách tường này.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đằng đằng sát khí viết hai chữ ở trên vách tường.
Quách Tĩnh!
Trong một không gian khác, mặt của Quách đại hiệp lờ mờ tiếp nhận, vì sao vậy?
...
Thẩm Lãng nói.
Năm ngày kế tiếp là thời gian hiếm có yên bình cùng nhàn nhã.
Về sau, hắn lại muốn mở ra con đường điên cuồng vả mặt.
Cho nên, trong khoảng thời gian này đương nhiên phải thật tận hưởng mọi thứ thật happy (hạnh phúc).