Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 199: Thẩm lãng nhà ngươi là ác ma! Lại giết cả một nhà (1)

Chương 199: Thẩm lãng nhà ngươi là ác ma! Lại giết cả một nhà (1)





Mặc dù Lâm Chước cưới vợ, cũng không phải là ở rể, nhưng bái đường thành thân lại nhất định phải đến phủ Bá tước Tĩnh An tổ chức.

Đương nhiên, bên nhà họ Lâm cũng sẽ làm một buổi lễ, nhưng quy mô lại nhỏ hơn rất nhiều.

Lần này phủ Bá tước Tĩnh An phái tới nhà họ Lâm thương nghị việc hôn nhân chính là một người bác họ của Ngũ U U, tên là Ngũ Triệu Ấn.

Người này có địa vị không cao, nhưng bối phận lại tương đối cao.

Sau khi ông ta đi vào thành Huyền Vũ, lập tức được tiếp đãi theo quy cách cao.

Lâm Mặc không chỉ tìm tới Từ Quang Doãn, hơn nữa còn mời tới thành chủ Liễu Vô Nham.

Trương Tấn cùng Lâm Chước vắng mặt, bởi vì bọn họ là tiểu bối, chuyện thương nghị hôn nhân cũng chỉ có thể từ giữa trưởng bối tiến hành.

Đương nhiên cái gọi là thương nghị, hoàn toàn là đơn phương báo tin mà thôi.

Sau khi đón nhận khoản đãi thịnh tình vào lúc ban đêm, Ngũ Triệu Ấn ở nhà họ Lâm.

Ngày kế, sắc trời còn chưa sáng, bỗng nhiên có một tên lính đi tới nhà họ Lâm, nói rằng Lâm Chước đại nhân có chuyện quan trọng tìm Ngũ Triệu Ấn bàn bạc.

Ngũ Triệu Ấn lớn tuổi, giấc ngủ không sâu, đêm qua uống rượu ngâm thơ tương đối trễ, thật vất vả mới ngủ chưa đến hai canh giờ đã bị đánh thức, trong lòng đương nhiên mất hứng.

Chẳng qua Lâm Chước nói có chuyện quan trọng thương lượng, ông ta cũng không chậm trễ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, vẻ mặt không hài lòng mà ngồi xe đi sở Thiên Hộ Diêm Sơn.

Trên đường chạy gấp rút đến nơi thì trời đã sáng.

- Đại nhân các ngươi rốt cuộc có gì chuyện quan trọng gì, lại trời chưa sáng liền kêu ta tới đây? - Ngũ Triệu Ấn bực tức hỏi.

Thế nhưng ông ta lại phát hiện, tên lính trước tới báo tin đã sớm biến mất tăm.

Vì vậy ông ta càng tức giận hơn, trực tiếp xông vào trong sở Thiên Hộ Diêm Sơn.

Sau đó, ông ta liền gặp được một màn vô cùng xốn con mắt.

Lâm Chước cùng Vương Liên lại vẫn dây dưa bên nhau, hơn nữa chả còn một manh giáp.

Ông ta hoàn toàn kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, gần như không thể tin được hai mắt của mình.

Lâm Chước nhà ngươi bị điên thật à?

Chơi thố nhi gia (*) điều này cũng chẳng có gì hiếm lạ, nhưng ngươi lại làm bậy trong trại lính?

(*) Thố nhi gia: ông già thỏ, cách gọi trai bao ngày xưa (chủ yếu là các thành phần luyến đồng - mê trai tơ gán cho nam kỹ) ngoài ra còn là cách xưng hô của các diễn viên nam vào vai nữ trong kinh kịch, dựa theo đủ hạng người thượng trung hạ, đây là nghề cấp thấp, so với kỹ nữ còn không bằng. Những người Bắc Kinh ngày trước gọi kỹ nữ là "gà", nam kỹ là "thỏ". Ngoài ra còn là tên gọi một vị thần của người Phúc Kiến chuyên phù hộ tình cảm nam x nam, sinh thời vị này tên là Hồ Thiên Bảo, dân Phúc Kiến, vì ngắm mông của ngự sử đi nhà xí nên bị xử tử, hóa thành thần phù hộ các cặp gay.

Ngươi có còn coi phủ Bá tước Tĩnh An ra gì không?

Ngươi còn muốn danh tiếng không hả? Mặt không biết xấu hổ à?

Trong lúc nhất thời, Ngũ Triệu Ấn chỉ vào Lâm Chước, toàn thân run rẩy, lại chẳng nói nên lời.

- Ôi chao, mù mắt ta rồi nè. Ta, ta còn là một đứa trẻ mà, vì sao phải để ta chứng kiến cảnh kia vậy trời?

Lúc này, bên cạnh truyền đến một chất giọng đầy vẻ cường điệu, vừa nghe liền biết là Thẩm Lãng, bởi vì cố cường điệu hết cỡ.

Thẩm Lãng mang theo đám người Kim Trung cũng tới!

Một màn trước mắt ấy thật sự có chút giống hiện trường khách sạn khi bị bắt quả tang bán dâm.

...

Bộ não Lâm Chước thực muốn nổ.

Lần đầu tiên mở mắt, vừa thấy nụ cười độc ác của Vương Liên, gã cũng đã ngớ ra.

Lại gặp Ngũ Triệu Ấn, gã thiệt hận không thể ngất luôn đi.

Đây chính là bác của vị hôn thê đó, mặc dù quyền thế không cao trong phủ Bá tước Tĩnh An, nhưng bối phận rất cao, với lại thái độ làm người siêu bảo thủ.

- Lâm Chước, ngươi làm chuyện tốt thế này rồi, ngươi còn có mặt mũi sao?

Cuối cùng, Ngũ Triệu Ấn rống lên một tiếng

Lâm Chước chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh phía sau lưng tuôn ra.

Lúc này, gã đã không lo vụ xấu hổ nữa.

Tiền đồ quan trọng nhất, vận mệnh quan trọng nhất.

Rồi gã ngay lập tức thoát khỏi Vương Liên dây dưa, hướng Ngũ Triệu Ấn quỳ xuống nói:

- Tộc bá, ngài nghe ta giải thích, ngài nghe ta giải thích, ta là bị người hãm hại...

- Vị đại nhân này, xin vì học trò làm chủ đi. – Không nghĩ tới Vương Liên bên cạnh càng nhanh, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ngũ Triệu Ấn, ôm hai chân ông ta khóc thút thít kể lể:

- Đã nhiều ngày Lâm Chước phái người tìm ta mãi, ta cho là có chuyện quan trọng gì, cho nên hôm qua chạng vạng tối tới gặp hắn. Ai biết tên cầm thú này, lại chuốc say ta, sau đó phi lễ với ta.

- Đại nhân, Vương Liên ta tuy rằng bị tước đoạt công danh, nhưng ta cũng đã từng là cử nhân kìa, ta cũng đã từng là chủ bộ thành Huyền Vũ đấy.

- Lâm Chước, ta muốn đi kiện ngươi, ta muốn đi tố cáo!

Tức khắc, Lâm Chước kinh ngạc đến ngớ người ra hết.

Gã chưa kịp mở miệng, Vương Liên lại cắn gã trước rồi?

Thẩm Lãng bảo:

- Vương Liên, mặc dù ta cùng ngươi là kẻ địch. Thế nhưng con người của ta trời sinh chính nghĩa, thảm kịch như thế ta cũng nhìn không được. Ta ủng hộ ngươi đi tố cáo hắn, đừng lo lắng có người phải giết người diệt khẩu. Ta để phủ Bá tước Huyền Vũ mang binh bảo vệ ngươi, ngươi cứ đi phủ Thái Thú tố cáo, ngươi cứ đi phủ Tổng Đốc kiện, tóm lại dứt khoát phải cho ngươi một câu trả lời.

- Vương tử phạm pháp còn cùng tội như thứ dân, huống chi chính là một Phó Thiên Hộ? - Thẩm Lãng dùng ngôn từ chánh nghĩa nói tiếp:

- Ta cũng không tin trên cái thế giới này không có công bằng, ta cũng không tin một cử nhân trong sạch tôn nghiêm lại bị chà đạp như thế.

Lúc này, Lâm Chước kịp phản ứng.

Gã lập tức tràn ngập oán độc trông sang Thẩm Lãng, lạc giọng:

- Thẩm Lãng, ngươi hại ta sao?

Thẩm Lãng cười lạnh hỏi vặn lại:

- Cái này cùng ta lại có quan hệ gì? Rõ ràng hôm qua ngươi nói với ta, để ta sáng hôm nay tới tìm ngươi, nhận lỗi với ngươi, mới sẵn lòng thả binh sĩ vô tội của phủ Bá tước Huyền Vũ ta ra. Nên sáng sớm ta đã tới, không nghĩ tới vậy mà gặp được một màn đáng sợ đó.

Tiếp tục Thẩm Lãng nói:

- Bây đâu, bảo vệ cử nhân Vương Liên lại, dầu hắn mạo phạm ta như thế nào đi nữa cũng vẫn là họ hàng xa của phủ Bá tước Huyền Vũ, không thể cứ bị người ta làm nhục vô ích như thế. Vương Liên, ta đây liền mang theo ngươi đi phủ Thái Thú cáo trạng.

Tiếp đó, Thẩm Lãng vung tay lên.

Đám người Kim Trung đưa qua một áo choàng, bọc Vương Liên lại, liền trực tiếp muốn mang gã đi tố cáo ở phủ Thái Thú.

- Chậm đã! – Kẻ ở miệng ngăn cản lại là phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Triệu Ấn.

Lúc này dĩ nhiên ông ta cũng nhận ra, Lâm Chước bị người hãm hại, hết thảy chuyện này đều là âm mưu của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói:

- Trưởng lão có gì muốn chỉ giáo?

Tất nhiên Ngũ Triệu Ấn không thể để cho Thẩm Lãng mang theo Vương Liên đến Phủ Thái Thú tố cáo, mặc dù còn chưa lập gia đình, nhưng rốt cuộc Lâm Chước đã là vị hôn phu của Ngũ U U.

Nếu Thẩm Lãng mang theo Vương Liên đi kiện cáo, thế tất làm lớn chuyện, gây ra vụ tai tiếng kinh người, về danh tiếng phủ Bá tước Tĩnh An sẽ thiệt hại to lớn.

- Ngươi có yêu cầu gì? - Ngũ Triệu Ấn hỏi thẳng.

Thẩm Lãng nói:

- Mười mấy người kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ vô duyên vô cớ bị Thiên hộ Lâm Chước giam cầm, ta đây là tới đòi người.

- Nằm mơ... - Lâm Chước bản năng sẽ phải thốt ra.

Thế nhưng Ngũ Triệu Ấn dứt khoát:

- Thả người.

Lâm Chước ngạc nhiên, nhưng cũng không dám cãi lời chút nào, hạ lệnh đem mười mấy người kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ thả ra hết.

Một lát sau, mười mấy người này xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.

Những người này tuy rằng khuôn mặt có chút hốc hác với vết thương trên người, nhưng ít ra không có nguy tính mạng.

Chủ yếu là Kim Kiếm Nương, quần áo nàng vẫn hoàn chỉnh, xem ra không có bị nhục nhã gì cả.

Bất quá nàng vẫn như trước đây, thấy Thẩm Lãng, khuôn mặt đỏ bừng liền, tay chân giống như không biết để chỗ nào, thực sự không nhìn ra nàng là một kỵ sĩ võ công cao cường.

Thật là làm bậy mà, dáng dấp đẹp trai như mình thiệt buồn rầu quá đi, bởi vì có vô số cô gái thầm mến mình đó.

- Lâm Chước đại nhân, xin tạm biệt. - Thẩm Lãng nói:

- Tên Vương Liên này quá đáng thương, ta lo lắng ngươi sẽ giết hắn diệt khẩu, cho nên ta cũng mang hắn theo luôn.

Kế tiếp, Thẩm Lãng cùng mười mấy kỵ binh phủ Bá Tước cộng Vương Liên mang đi hết.

Cái này không phù hợp phong cách của hắn đúng không?

Cho tới bây giờ hắn đều không ăn mệt đâu, hiện tại kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ bị giam cầm, lại còn ăn roi, Thẩm Lãng cứ như vậy đi, cũng không có trả thù độc địa thêm?

Đây là bởi vì Thẩm Lãng sợ phá hủy cốt truyện đặc sắc kế tiếp hơn.

Sau một đêm xuân phong với Vương Liên, những virus đáng sợ trong cơ thể Lâm Chước còn cần thời gian phát tác, nói giết cả nhà ngươi thì nhất định phải làm được nè.

...

Sau khi Thẩm Lãng mang theo đám người Vương Liên đi.

Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều lui đi sạch bách.

Lâm Chước nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi quỳ gối trước mặt Ngũ Triệu Ấn.

- Tộc bá, con bị người ta hãm hại mà...

Ngũ Triệu Ấn trực tiếp ngăn trở gã biện bạch.

- Lâm Chước, bị người hãm hại so với ngươi thực sự công khai gọi thố nhi gia càng thêm nhục nhã, ngươi hiểu không?

Một câu nói này liền nói ra sự khác biệt về tư duy giữa bình dân cùng quý tộc.

Trong mắt quý tộc, sinh hoạt cá nhân của ngươi bừa bãi chút không hề gì, dẫu có chơi đàn ông cũng không cần gấp, chỉ cần đủ lợi hại là tốt rồi.

Nhưng là bị người hãm hại chính là chả có tài cán gì, mới là sai lầm lớn nhất.

- Vì sao ngươi lại bị người hãm hại? Bởi vì ngươi quá thoải mái, từ khi ngươi thành vị hôn phu cho gia tộc họ Ngũ chúng ta sau, ngươi phảng phất chìm sâu trong đám mây, ngươi cảm thấy bản thân có núi dựa lớn nên muốn làm gì thì làm. Xem ngươi trở lại thành Huyền Vũ sau đó làm những gì? Trước tiên liền kêu gọi đám bạn xấu khoe khoang khoác lác.

- Nếu không phải trong lòng ngươi muốn khoe khoang nặng như vậy, làm sao có thể bị Vương Liên gài?

Lời nói của Ngũ Triệu Ấn có thể coi từng từ đâm thẳng vào tim gan.

Để Lâm Chước nhớ lại tất cả hành vi mấy ngày nay, thật sự là xấu hổ khó có thể bình an.

Lúc trước gã là một người rất nhanh trí nhá, làm sao lập tức trở nên sơ sót như thế?

- Người trẻ tuổi, mắt phải được dưới chân mà không thể chỉ nhìn trên trời, nếu không sẽ té rất đau.

- Đương nhiên, thanh niên có chút thất bại không sao. Hiện tại ngã một phát này chí ít có thể làm ngươi tỉnh táo lại, từ độ cao này ngã xuống ít ra sẽ không chết. Nếu là tương lai ngã xuống từ chỗ cao hơn, đó chính là tan xương nát thịt.

- Chơi thố nhi gia cũng chả sao hết, trong dòng quý tộc còn nhiều mà. Mấu chốt là lần này ngươi biểu hiện ra vô năng, để chúng ta thất vọng vô cùng, điều đó khiến cho chúng ta tin tưởng ngươi sao nổi để tương lai có thể gánh vác nhiệm vụ quan trọng đây? Điều này làm cho chúng ta sao tin tưởng ngươi có thể trở thành nhân vật đại biểu cho phủ Bá tước Tĩnh An ở thành Huyền Vũ, thậm chí ở quận Nộ Giang.

Lâm Chước lập tức dập đầu rồi nói:

- Bá phụ, xin ngài dạy bảo con với.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch