Chương 200: Thẩm lãng nhà ngươi là ác ma! Lại giết cả một nhà (2)
Ngũ Triệu Ấn hỏi:
- Đã xảy ra chuyện như vậy, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hôn sự của con và U U có tiếp tục hay không, hoàn toàn quyết định bởi cha của con bé nữa. Ngươi cũng biết lúc gặp ông ta phải nói như thế nào chưa?
Lâm Chước lại dập đầu lần nữa nói:
- Bá phụ dạy con đi.
Ngũ Triệu Ấn giảng giải:
- Sau khi ngươi găp gia chủ, không cần giải thích bất kỳ cái gì, chớ kể lể là mình bị người hãm hại. Ngươi chỉ cần toát ra bốn chữ, tri sỉ hậu dũng(*)! Ngươi ra sức kiểm điểm sự vênh váo đắc ý của mình, mới để cho Thẩm Lãng thừa cơ hãm hại. Việc ngươi phải làm là kiểm điểm, lấy khuyết điểm của mình phóng đại gấp mười lần, gấp trăm lần. Ngươi muốn biểu hiện so với bất luận kẻ nào đều đau lòng, đều thất vọng. Thậm chí chủ động hủy bỏ hôn ước với U U, như thế còn có một chút hy vọng sống.
(*) biết hổ thẹn sau dũng cảm.
Lâm Chước tức khắc xem thế là đủ rồi.
Phủ Bá tước Tĩnh An quả nhiên lợi hại, vị tộc bá này cũng không có đảm nhiệm chức vị quan trọng nào, lại cũng là một người tài.
Ngũ Triệu Ấn tiếp tục nói:
- Nếu cỡ đó rồi vẫn không khiến gia chủ đổi ý, vậy ngươi liền rút kiếm tự sát, nói tình nguyện chết cũng không muốn làm bẩn danh tiếng phủ Bá tước Tĩnh An. Lúc này ngươi tự sát nhất định phải quả quyết, ra tay phải thật ác vào, chắc chắn phải thực sự cắt cổ của mình, nhưng mà nghìn vạn lần nhớ kỹ tránh động mạch chủ ra, ngươi luyện bằng kiếm gỗ vài trăm lần.
Lâm Chước nói:
- Nhạc phụ đại nhân là đầu lĩnh quân đội, duyệt vô số người, mặc dù ta biểu diễn y như thế, cũng nhất định sẽ bị ngài ấy biết tỏng thì sao?
Ngũ Triệu Ấn cười lạnh nói:
- Đương nhiên sẽ bị hắn xem thấu, làm sao có vụ tự sát thực sự? Chính là bởi vì sẽ bị hắn biết tỏng, cho nên mới phải biểu hiện.
Lâm Chước dập đầu nói:
- Xin bá phụ chỉ bảo.
Ngũ Triệu Ấn nói:
- Hắn có thể biết tỏng ngươi tự sát là biểu diễn, thế nhưng cái này cũng biểu hiện phẩm chất riêng khác của ngươi, cũng đủ vô sỉ, am hiểu diễn trò. Lấy tư cách chính trị nhiệm vụ quan trọng nhất là gì? Chính là diễn trò!
- Còn nữa, ngươi tự sát diễn giống y như thật, trực tiếp cắt cổ của mình, cái này chứng minh chuyện gì? Ngươi cũng đủ ác, đối với mình còn ác như vậy, đối với địch nhân đương nhiên ác hơn. Ngươi biết diễn trò, lại ác đến thế, gia chủ làm sao không đối với ngươi lau mắt mà nhìn? Hắn phải cảm thấy ngươi rất có giá trị bồi dưỡng, đến lúc đó ngươi và hôn sự U U đều tiếp tục.
Cao nhân, thật là cao nhân mà.
Lâm Chước bội phục sát đất.
Thật không ngờ, tộc bá thanh danh không hiển hách này lại thâm thúy dường nào.
Lẽ nào mỗi người quý tộc cũng lợi hại như vầy ư?
Thẩm Lãng hãy đợi đấy, chờ ta chậm quá khẩu khí này, nhất định đem sỉ nhục hôm nay trả lại gấp mười lần.
Nhưng mà vào lúc này, Ngũ Triệu Ấn hờ hững nói:
- Ngươi chuẩn bị một chút đi thành Tĩnh An trình diện gia chủ đi. Thuận tiện trở lại nói cho phụ thân ngươi biết, thêm tiền cho ta, thêm gấp ba!
...
Bên trong phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, tên Ngũ Triệu Ấn vừa thấy hình như rất lợi hại đó.
Bá tước đại nhân bỗng tự dưng nhíu mày, cái nhíu mày này thoáng qua rất nhỏ, thế nhưng vẫn là có.
Đối với cái từ lợi hại này, làm cho ông ta cảm giác đặc biệt khó chịu.
Thế nhưng giờ ông cũng hiểu, trên thế giới này, chỉ có người khác phải thích ứng Thẩm Lãng, mà không phải để Thẩm Lãng đi thích ứng thế giới này.
Đối với thằng con rể lợi hại này, bá tước đại nhân đã có giác ngộ.
Ôi!
Thật đáng tiếc quá, vì cái gì nó không phải con mình nhỉ?
Bất quá, cũng chả có gì đáng tiếc.
Nó chính là con trai mình mà.
Suy cho cùng, đây là một đứa bé ngoan, hơn nữa còn là một đứa trẻ tốt.
- Vị Ngũ Triệu Ấn đương nhiên vô cùng tài ba. - Bá tước đại nhân giải thích:
- Ở hai mươi mấy năm trước, hắn đã cùng Bá tước Tĩnh An tranh đoạt chức vị.
Vừa nói xong.
Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ không hẹn mà cùng nhìn về Kim Mộc Thông cách đó không xa.
Tên mập ở nhà vẫn còn bận chép sách.
Ôi!
Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ đồng thời than thở một tiếng.
Nếu là Bá tước đại nhân có con trai thứ hai, sẽ chẳng có chuyện gì cho tên mập ở nhà đó.
Phủ Bá tước Tĩnh An người ta, ở cái tuổi này hai đứa con trai xuất sắc đã vì tranh đoạt chức vị thế tử đầu rơi máu chảy, nhưng thằng lỏi kia vẫn đang còn chép bài?
Mà tên mập Kim Mộc thông này, nhắm mắt lại liền lên thế tử, thế giới này thật đúng là không công bằng ghê.
Cảm thụ được hai cặp mắt hình viên đạn, cổ Kim Mộc thông co rụt lại, yếu ớt nói:
- Nhìn con làm gì?
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Vậy tại sao Ngũ Triệu Ấn thua?
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Không sanh được con.
Á!
Thật thê thảm! Không sanh được con thì có ưu tú cũng không làm chủ quân được.
Tiếp tục Thẩm Lãng có chút lo lắng bản thân, trong khoảng thời gian này hắn leo tường đọc sách chăm chỉ đến thế, có phải tiêu hao thân thể quá không, về sau không sanh con được a.
Xì xì xì!
Phủi phui cái mồm quạ đen đi!
Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận náo động ồn ào.
Tại sao lại là tiếng ồn ào hả?
Một lát sau, Kim Trung vào đây bẩm báo.
- Chủ nhân, cô gia, là dân chúng hương lão trên đất phong cầu kiến.
Có nghe chưa hả, Kim Trung nói thẳng chính là chủ nhân, cô gia, không có thế tử.
Nhưng mà, Kim Mộc thông hoàn toàn không quan tâm.
Trong những chuyện quan trọng, gã chẳng sợ người khác bỏ quên gã, chính gã đã tự lãng quên mình trước.
Ta mới mặc kệ chuyện của các ngươi nhé, thế giới của ta chỉ có chép bài thôi.
...
Hai người Bá tước Huyền Vũ cùng Thẩm Lãng đi ra tòa thành phủ Bá Tước.
Tức khắc, phía trước mấy chục trưởng lão chỉnh tề quỳ xuống.
- Bái kiến bá tước đại nhân...
Bá tước Huyền Vũ vội vàng tiến lên nâng dậy một hương lão nhiều tuổi nhất, nói:
- Các vị so với ta lớn tuổi hơn, sao ta chịu được lễ nặng như thế, đều đứng lên đi, đều đứng lên!
Mấy chục hương lão đều dậy.
Bá tước Huyền Vũ hỏi:
- Các vị trưởng lão tới gặp ta, có chuyện gì vậy?
Trong đó có một hương lão đáp lời:
- Được phủ Bá Tước quan tâm, lá dâu năm nay tươi tốt, tằm cũng không có sâu bệnh gì, năm nay kén tằm thu hoạch cao, so với năm rồi hơn gần hai thành.
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Đây là chuyện tốt mà, sau khi bán kén tằm, cuộc sống của mọi người cũng dư dả được chút đỉnh.
Hương lão bảo:
- Ai nói không phải? Tất cả mọi người cũng rất cao hứng, cảm thấy năm nay có thể được sống cuộc sống tốt hơn, đang muốn cảm ơn ân đức của phủ Bá Tước cơ? Ai biết được sau khi chúng ta mang kén tằm đưa đến thành Huyền Vũ, bọn họ lại không thu.
Không thu?
Năm rồi nhận kén tằm rất nhiều, năm nay lại nói không thu?
Toàn bộ phủ Bá tước Huyền Vũ mười vạn con dân trên đất phong, có bảy thành dựa vào nuôi tằm mà sống đó.
Hàng năm thu nhập nuôi tằm cao hơn xa rất nhiều so với trồng lúa nước.
Hầu hết ruộng đồng của nông dân trên đất phong, vùng núi đều dùng để trồng cây dâu nuôi tằm, bán kén tằm đổi lấy tiền, một bộ phận nộp thuế cho phủ Bá tước Huyền Vũ, một bộ phận dùng để mua lương thực, còn dư lại làm chi phí trong nhà.
Bởi vì phủ Bá Tước thu thuế không cao, cho nên cuộc sống nông dân trên đất phong nuôi tằm đã từng không tệ, so với những nông dân khác trong thành Huyền Vũ muốn khá hơn nhiều.
Hai năm trước, trên đất phong rất nhiều nông dân bỏ tiền cao, thay đổi giống dâu tốt hơn, như thế sản xuất ra lá càng nhiều.
Hôm nay những thứ kén tằm đó lại không thu?
Đây chính là xảy ra chuyện lớn rồi.
Chuyện này tương đương gần nửa năm lao động của mười vạn nông dân trên đất phong đều phí công, hơn nữa đã không có tiền thế nào nộp thuế cho phủ Bá Tước, làm sao mua lương thực, lại nuôi sống vợ con cái thế nào.
Người một nhà đều trông cậy vào bán kén tằm mà sống đó.
Thu nhập hàng năm của phủ Bá Tước đến từ thuế tằm chiếm một phần tư, một khi ngừng thu phủ Bá Tước sẽ có khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng.
Hơn nữa phủ Bá tước Huyền Vũ mỗi nửa năm đều phải trả nợ cho hội Ẩn Nguyên, không có số tiền này mắt xích tài chính liền bị cắt mất.
Quan trọng nhất là mười vạn con dân trên đất phong không có tiền mua lương thực, vậy sẽ ra nhiễu loạn lớn.
Bá tước đại nhân nói:
- Từ Quang Doãn không thu, Lâm Mặc Cẩm Tú Các cũng không nhận sao?
Hương lão nói:
- Đúng, hai nhà này đều không nhận phủ Bá tước Huyền Vũ đất phong chúng ta sản xuất kén tằm.
Bá tước đại nhân nói:
- Năm rồi cũng có thương nhân tơ lụa quận khác tới nhận kén tằm kìa, hơn nữa còn tranh nhau đấu giá, bọn họ năm nay cũng chưa tới sao?
Hương lão bày tỏ:
- Chưa tới, thương nhân tơ lụa quận khác, một cũng chưa tới, chỉ có thể bán cho nhà họ Từ hoặc họ Lâm. Thế nhưng hai nhà này tận lực nhằm vào chúng ta, công khai hạ lệnh nói không được nhận kén tằm của chúng ta, hơn nữa hắn không chỉ nói hai nhà bọn họ không thu, còn nói toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam chẳng có thương nhân tơ lụa nào sẽ nhận kén tằm từ chúng ta.
Chuyện này liền nghiêm trọng.
Bên trong kén có nhộng tằm, trong thời gian nhất định mà chưa gia công, nhộng bên trong sẽ biến thành bươm bướm, cắn đứt kén tằm bay ra ngoài, cho đến lúc này, cái kén xem như phá hủy gần một nửa.
Đây đúng là công kích kinh tế phủ Bá tước Huyền Vũ, nhà họ Từ họ Lâm chẳng qua là người thao tác mà thôi, phía sau là Trương Xung cùng Chúc Nhung, bằng không sẽ không có chuyện thương nhân tơ lụa bên ngoài đều chẳng tới.
Hương lão bảo:
- Từ gia chủ cùng con gái của hắn còn công khai buông lời, muốn để cho bọn họ nhận kén tằm đất phong ta, trừ phi để cô gia tự mình nói chuyện cùng nàng, bằng không để kén tằm nát vụn ở nhà, sẽ cho chúng ta chết đói.
Mắt Thẩm Lãng nheo lại tức thì, chơi đến chuyện này?
Lâm Chước vừa nãy bị ta bẫy cho chết khiếp, hơn nữa khoảng cách cái chết không xa. Ngươi Từ Quang Doãn, Từ Thiên Thiên còn chơi một bộ này?
Chẳng qua đây cũng là chuyện nằm trong kế hoạch.
Vừa lúc nghen!
Mấy tháng sau sẽ phải ăn tết, Thẩm Lãng vừa lúc giết con heo mập nhà họ Từ ăn tết.
Thẩm Lãng đi tới nhà họ Từ cùng Từ Quang Doãn, Từ Thiên Thiên đàm phán.
Người vợ trước này chằng nói bất kỳ lời vô ích nào, trực tiếp làm đặt điều kiện. Trải qua Thẩm Lãng hủy hoại, nàng giống như trở nên càng thêm lặng lẽ kiên quyết mạnh mẽ.
- Thẩm Lãng, muốn để chúng ta nhận kén tằm của nông dân trên đất phong phủ Bá tước Huyền Vũ ư?
- Điều kiện rất đơn giản, ngươi không ràng buộc mà giao ra phương pháp nhuộm màu tím cùng cầu vồng, như thế chúng ta có thể cân nhắc thu mua giá thấp kén tằm đất phong nhà ngươi sản xuất, nhưng phải hạ giá.
- Bằng không liền cho kén tằm mười vạn con dân nát vụn ở nhà các ngươi, để cho bọn họ chết đói đi. Hoặc là ngươi nghĩ biện pháp đem những kén tằm vận chuyển bán ra ngoài Việt quốc? Nhưng nhóm hàng hóa lớn như thế ngươi vừa không có công văn xuất quan, cho nên vẫn là nát trong nhà đi.
- Thẩm Lãng, khi ngươi không kiêng nể gì đắc tội chúng ta, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất hơn năm nghìn chữ, lạy xin các huynh đệ hỗ trợ, lạy xin vé tháng a!