Chương 202: Độc kế kinh hãi để diệt nhà họ Từ! Hung tàn quá mức (2)
Đại Ngốc nói:
- Nhị Ngốc, ngươi lại bị tiểu thư Mộc Lan đè xuống đất ăn hiếp sao?
Cái gì? Việc này ngay cả Đại Ngốc nhà ngươi cũng biết hả?
Thẩm Lãng gật đầu một cái:
- Đúng đó, làm đàn ông nhất định phải mạnh mẽ, không thể để cho đàn bà leo đến phía trên đỉnh đầu của chúng ta làm mưa làm gió. Lấy tư cách đàn ông, chúng ta nhất định phải biết hổ thẹn sau đó dũng cảm, đàn ông phải biết tự mình cố gắng.
Đại Ngốc vô cùng vui mừng, gã cũng hiểu được thân thể người anh em này quá yếu, hôm nay gã phải cố gắng để người an hem này cao hứng hơn.
Thẩm Lãng nỗ lực nhón chân lên, vỗ vào bả vai Đại Ngốc nói:
- Cho nên Đại Ngốc à, ngươi phải luyện võ thật tốt, luyện đến có một ngày siêu cấp lợi hại, tiếp đó ngươi nghĩ biện pháp đem võ công truyền cho ta, như thế ta là có thể trở mình làm chủ nhân, không bị nương tử của ta ăn hiếp nữa.
Đại Ngốc sững sờ.
Ước chừng một lúc lâu, gã có vẻ càng chăm chú, cố gắng nói:
- Tốt, ta nhất định sẽ nỗ lực luyện công, trở nên rất lợi hại, sau đó đem võ công truyền cho ngươi.
Lần này, Thẩm Lãng thật có chút sững sờ!
Bởi vì một câu nói này của Đại Ngốc đầy cảm xúc như nghi thức một lời thề vật.
Kim Mộc Thông vừa đi đến bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Đại Ngốc, vậy ngươi cũng đem võ công truyền một bộ phận cho ta được không?
Đại Ngốc ngẫm lại một hồi nói:
- Không được, ta không thể đem võ công truyền cho ngươi, Tam Ngốc.
Đối với tiếng xưng hô này, Kim Mộc Thông cũng không bài xích, chỉ là gã không cam lòng:
Ngươi đây không phải móc mỉa ta ưa thích gây chuyện thị phi à?
Đại Ngốc, ta hoài nghi ngươi chỉ giả bộ ngốc thôi.
...
Khoảng cách ba ngày Từ Thiên Thiên đưa ra chỉ còn lại có một ngày.
Kén tằm của mười vạn con dân phía trên đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ vẫn chẳng ai chịu nhận, lòng những kẻ này ngày càng bàng hoàng.
Mỗi ngày đều có lời đồn đãi mới.
Nói Thẩm Lãng cô gia thấy chết mà không cứu được.
Nói toàn bộ Việt quốc cũng không có ai dám nhận kén tằm bọn họ, chỉ có thể bỏ phí cho ngài phá kén.
Nói có người muốn cho mười vạn con dân trên đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ đều chết đói.
Tình hình càng ngày càng khẩn trương.
Mỗi một ngày, Từ Thiên Thiên đều đắc ý nhìn tình hình phủ Bá Tước Huyền Vũ chuyển biến xấu.
Ảo tưởng Thẩm Lãng mỗi ngày đều rơi vào tình trạng thống khổ và vô cùng lo lắng.
Lời này không sai.
Bởi vì ngày thứ hai khi đứa con gái lẳng lơ tiểu Băng lại trăm phương nghìn kế tới dụ dỗ hắn, ngay từ đầu chẳng qua là lén lút gần gũi, sau còn dùng ngực cọ hắn.
Nhưng Thẩm Lãng không dám đáp lại.
Hắn bây giờ là nhìn ra vấn đề, trước khi ngủ với Mộc Lan tuyệt đối không thể ngủ với tiểu Băng.
Mà muốn ngủ Mộc Lan, thì cần một điểm nổ, đem cả hai người yêu say đắm cuồng nhiệt lẫn nhau nổ đến mức tận cùng.
Thế nhưng đứa con gái dễ dãi tiểu Băng này trăm phương nghìn kế mà thông đồng để Thẩm Lãng chịu khổ mà còn vô cùng lo lắng nữa.
Lúc trước nhìn không ra, tiểu Băng nhà ngươi lại là dạng con gái như vậy.
Sớm làm gì đi chứ?
Ngày đầu tiên buổi tối ngươi còn làm eo làm xách thế này, báo hại tay phải cô gia ngươi chai mợ nó rồi?
...
Mỗi ngày số con dân quỳ gối trước phủ Bá Tước Huyền Vũ càng ngày càng nhiều.
Sáng sớm hôm nay, số con dân trên đất phong quỳ gối có chừng mấy nghìn người.
Thế nhưng không ai gây rối, thậm chí không ai kêu vang, chỉ có quỳ ở bên ngoài.
Bá Tước đại nhân đương nhiên sẽ không trục xuất những người này, ngược lại đưa đi cơm canh cùng nước.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ vô cùng đắc nhân tâm, dù cho ở dưới tình thế lòng người bàng hoàng cũng không có nháo thành dân biến.
Nhưng con người cũng là phi thường thực tế.
Nếu qua một đoạn thời gian nữa không ai nhận kén tằm, những nông dân này không có tiền mua lương thực cũng sẽ gây thành đại họa.
Mười vạn người đói bụng, hậu quả kia khó lường.
Mười vạn người thịnh nộ, cũng đủ thôn phệ toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Trừ phi Huyền Vũ Bá xuất ra tất cả tiếp tục mua lương thực, nuôi sống đây mười vạn người.
Thẩm Lãng ấp ủ cảm xúc trong chốc lát, lại một lần nữa đi ra khỏi cổng phủ Bá Tước.
Vừa ra khỏi cửa trong nháy mắt, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng bi phẫn đau khổ.
...
Thẩm Lãng không có đi đến nhà Từ Quang Doãn, mà là đi đến nhà Cẩm Tú Các Lâm Mặc.
- Lâm gia chủ, ta tới cùng ngươi tiến hành một cái giao dịch được không? - Thẩm Lãng nói:
- Ta đem công thức màu tím cùng cầu vồng tặng không cho ngươi, sau được hai công thức này, chuyện làm ăn của ngươi sẽ phát đạt, vượt qua nhà họ Từ, biến thành thương nhân tơ lụa hàng đầu hành tỉnh Thiên Nam đệ nhất tơ lụa thương nhân.
Trên mặt Lâm Mặc chủ nhân Cẩm Tú Các tràn đầy rụt rè cùng đắc ý.
Mấy ngày trước lúc Lâm Chước gặp chuyện không may, lòng ông ta nóng như lửa đốt, e sợ cho hôn ước của con trai cùng tiểu thư của phủ Bá tước Tĩnh An sẽ bị giải trừ, như vậy nhà họ Lâm cũng sẽ bị đánh trở về nguyên hình.
Theo Lâm Mặc, Lâm Chước làm ra tai tiếng như vậy, Tĩnh An Bá tước Ngũ Triệu Trọng sẽ khẳng định xé bỏ hôn thư.
Nhưng thật không ngờ, Lâm Chước đi phủ Bá tước Tĩnh An quỳ hai canh giờ, trước khóc kể sau ở Tĩnh An Bá tước nửa canh giờ, nguy cơ lại giải trừ.
Hôn ước tiếp tục.
Chỉ bất quá lúc Lâm Chước trở lại, trên cổ thêm một vết thương khắc sâu, thiếu chút nữa liền cắt đến động mạch chủ.
Lâm Mặc dù có vui mừng không thể giải thích, những thứ đại nhân vật này nghĩ như thế nào, xảy ra chuyện đáng gièm pha như thế lại giống như chẳng có chuyện gì cả vậy.
Thế nhưng Lâm Chước không có sao, Thẩm Lãng nhà ngươi nhất định có chuyện.
Lâm Mặc đương nhiên cũng biết, ngày đó chính là Thẩm Lãng hãm hại con trai Lâm Chước.
Chỉ bất quá hắn cho tới nay cũng là dạng người khẩu phật tâm xà, biểu hiện ra không có quá mức dữ tợn.
Bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, phong toả kinh tế phủ Bá Tước Huyền Vũ, mặc dù nhà họ Lâm là vai phụ, nhưng lại là có phần.
Nhìn thấy Thẩm Lãng không may, trong lòng Lâm Mặc rõ ràng đã ghiền.
- Thẩm Lãng cô gia, vậy hai cái công thức đó là vô giá, ngài cho ta không có ràng buộc gì sao? - Lâm Mặc cười nói.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng.
Lâm Mặc nói:
- Điều kiện gì?
Thẩm Lãng nói:
- Xin Lâm gia chủ dùng tiền thu mua kén tằm của nông dân trên đất phong nhà ta.
Lâm Mặc nói:
- Thẩm Lãng cô gia, ngài đây là đang cầu xin ta sao?
Thẩm Lãng cất giọng bi phẫn:
- Đúng, ta đây là đang cầu xin ngài, đây chính là quan hệ đến sinh kế mười vạn người, trời cao có đức hiếu sinh, van cầu Lâm gia chủ khai ân.
Thẩm Lãng vừa cầu khẩn, vừa tính toán trong lòng.
Những vi khuẩn kia đang vào thời kỳ ủ bệnh tầm chừng hai tuần lễ, chỉ vài ngày nữa thôi, đám vi khuẩn trong cơ thể Lâm Chước sẽ phát tác.
Một màn kia thật là làm cho người mong đợi a.
- Ha ha ha... - Lâm Mặc cuối cùng nhịn không được, cười to nói:
- Thẩm Lãng ơi, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi cũng có ngày hôm nay? Ngươi lúc trước không phải không gì làm không được à? Ngươi lúc trước không phải rất ngông cuồng sao? Lúc ngươi hại con trai Lâm Chước của ta có thể tưởng tượng đã có ngày hôm nay? Ngươi làm hại Cẩm Tú Các của ta đóng cửa một tháng có tưởng tượng đến ngày hôm nay à.
- Trời cao có mắt, cuối cùng đến phiên Thẩm Lãng nhà ngươi đến bước đường cùng rồi đó!
Thẩm Lãng cất giọng bi phẫn:
- Lâm gia chủ, lẽ nào nhà ngươi mắt mở trừng trừng nhìn mười vạn con dân trên đất phong chúng ta chết đói à?
Lâm Mặc nói một cách thản nhiên:
- Vậy thì sao? Cũng không phải ta chết đói? Ta đặc biệt mong đợi cảnh mười vạn cái dân đói cắn nuốt phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi.
Thẩm Lãng chỉ vào Lâm Mặc run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi thật là ác độc!
Lâm Mặc nói một cách thản nhiên:
- Cũng vậy! Bay đâu, tiễn khách!
Thẩm Lãng mang vẻ mặt tinh thần sa sút bị Lâm Mặc đẩy ra.
Một màn này được hồi báo cho nhà họ Từ thật nhanh.
Từ Thiên Thiên đắc ý cười nói:
- Tiểu súc sinh này không chịu nổi nữa đâu, trễ nhất ngày mai, hắn sẽ phải tới cầu khẩn chúng ta.
Từ Quang Doãn nói:
- Cuối cùng, thứ phế vật ở thời khắc quan trọng nhất vẫn lộ ra chân tướng.
...
Buổi tối, bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.
Thẩm Lãng nói một cách thản nhiên:
- Chuyện diễn trò nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai sẽ phải kết thúc. Chuyện kế tiếp, nương tử sẽ cùng ta hỗ trợ lẫn nhau..
Mộc Lan gật đầu.
Tiếp đó, Thẩm Lãng cẩn thận từng li từng tí dùng kim đâm vào một lỗ trên từng cái kén tằm, sau đó rót bột màu trắng thấm nước vào trong kén, sau đó di ngón tay cho bằng phẳng lại, thoạt nhìn cái kén tằm vẫn hoàn chỉnh không hề sứt mẻ tí nào.
Động tác của Mộc Lan càng nhanh và càng cẩn thận hơn Thẩm Lãng.
- Phu quân, thứ bột bỏ vào kén tằm là cái gì vậy? Thiếp chưa từng thấy qua! - Mộc Lan thú thật.
Thẩm Lãng nói một cách thản nhiên:
- Phốt pho trắng!
Không sai, phốt pho trắng!
Vượt qua bốn mươi độ sẽ đốt cháy phốt pho trắng, ít cần bất luận cái gì gây ra điều kiện.
Một khi những chiếc kén tằm có phốt pho trắng kén tằm chở vào bên trong phân xưởng nhà họ Từ sẽ phát sinh cái gì? Không cần nhiều, mấy trăm chiếc là được, xen lẫn vào bên trong vô số kén tằm.
Dưới nhiệt độ cao, chúng nó chắc chắn bốc cháy, căn bản không cách nào đập tắt.
Toàn bộ phân xưởng đều có thể cháy sạch sành sanh, kể cả số lượng tơ tằm lẫn gấm lụa thành phẩm đều có thể thiêu hủy.
Bởi vì Từ Thiên Thiên gả cho Trương Tấn, lần này nhà họ Từ điên cuồng khuếch trương, gần như lũng đoạn toàn bộ kén tằm của hành tỉnh Thiên Nam.
Gần như đại bộ phận gia sản đều đầu nhập trong đó.
Đến lúc đó, hỏa hoạn tận trời sẽ rực rỡ đến mức độ nào, hủy diệt ra làm sao!
…
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thực sự cả 2 đứa đang gấp việc lắm lắm, sẽ cố bù sau vậy. Hôm nay chỉ có một chương thôi. Huhu.