Chương 203: Ngọn lửa hừng hực! Tiếng chuông hủy diệt nhà họ Từ (1)
Chí ít ở thế giới này là không có tồn tại phốt pho trắng.
Những thứ phốt pho trắng này cũng là Thẩm Lãng điều chế ra, lần trước chơi trò bịp ma trơi với Tống thị, dùng chính là phốt pho trắng.
Lúc này đã là cuối mùa thu, ban đêm nhiệt độ tối đa chỉ chừng mười độ, cho nên những thứ phốt pho trắng kia không có nguy cơ bốc cháy.
Đương nhiên trong mật thất có nhiệt độ rất cao, bởi vì Thẩm Lãng thấy nóng quá đi.
Vì sao nóng hả?
Hắn cố ý đem cái bàn dựng thấp, hơn nữa còn chả có ghế, cho nên Mộc Lan nhất định phải hơi cúi thân thể mềm mại xuống, cẩn thận từng li từng tí rót phốt pho trắng vào bên trong kén tằm.
Để tiện làm việc, Thẩm Lãng yêu cầu nàng mặc áo da bó sát người.
Một cô gái vóc người bốc lửa như vầy, khom lưng xuống nghiêm túc làm việc, cái tư thế kia chính các ngươi tưởng tượng một chút.
Đường cong phía sau kia khiến người ta bùng nổ, đôi chân siêu dài ấy.
Liền hỏi ngươi sau khi xem có nóng hay không?
Vậy có ổn không? Vậy có được không?
Hít hà hít hà...
Thẩm Lãng thở hồng hộc, cũng không dám thở ra tiếng.
Bởi vì hắn sợ há miệng phun ra ngoài chính là ngọn lửa, làm cho những thứ phốt pho trắng đó bắt lửa đấy.
- Nương tử, nàng làm thật giỏi quá đi, còn nhanh hơn cả ta, càng chính xác hơn ta nhiều. - Thẩm Lãng khen ngợi.
Tên này thuần túy nói bậy thôi, tuy rằng võ công hắn dở tệ, nhưng tốt xấu là cầm dao giải phẫu, loại công việc cực kỳ chi tiết vẫn là làm được nhanh gọn lẹ.
Mộc Lan đáp:
- Cảm ơn phu quân khích lệ.
Thẩm Lãng bày tỏ:
- Đã như vậy, người tài giỏi thường nhiều việc, kế tiếp hơn một ngàn cái kén tằm đều giao hết cho nàng nhé.
Mộc Lan nhấp miệng, nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, tên lưu manh Thẩm Lãng này liền thực sự phủi tay.
Hắn cầm cái ghế lên, ngồi đằng sau mông Mộc Lan, cách khoảng một thước, vừa uống trà ngon lành cành đào, vừa ngắm nghía bóng lưng của nương tử.
Ánh mắt kia miễn bàn có bao nhiêu lưu manh, hận không thể khiến cho quần của nương tử tan chảy hết ra.
Tròng mắt hận không thể bay ra ngoài, chui vào...
- Nương tử không phải ta lười biếng nha, bởi vì ta nhất định phải uống nước liên tục nè, như thế mới có thể dập tắt ngọn lửa trong tim ta đấy.
- Không có cách nào, nương tử nàng thực sự quá đẹp, lộ ra khuôn mặt càng đẹp tuyệt, che khuất khuôn mặt cũng đẹp nốt.
- Mỗi khi ta thấy bóng lưng của nàng, cả người phảng phất đều muốn bốc cháy rồi cơ.
- Cục cưng à, làm sao ta có thể yêu nàng đến vậy chứ? Mỗi lần vừa xem ngay mặt nàng, trái tim giống như muốn nhảy ra lồng ngực đấy. Ngắm sau lưng, trái tim càng trực tiếp muốn nổ tung vậy.
Thẩm Lãng nói lời âu yếm khiến Mộc Lan mặt đỏ tới mang tai lại cắn răng nghiến lợi.
Đàn ông có thể tùy tiện nói lời yêu thương ra khỏi miệng đều là tên cặn bã, sau lưng nàng những câu chót lưỡi đầu môi của cái tên đàn ông đẹp trai sau lưng mỗi một chữ đều không thể tin tưởng được, một dấu chấm câu cũng đừng nên tin.
Nhưng... Mộc Lan vẫn rất thích nghe.
Rồi chờ một lúc, nàng cảm thấy không được bình thường.
Khóe mắt vừa chuyển, tên lưu manh kia đã dí sát khuôn mặt.
Nương tử nàng xem nàng kìa, ta đây là muốn lấy khuôn mặt nóng của ta dán lên cái mông lạnh của nàng nhé, nàng còn không vui.
- Nương tử, ta mới vừa thấy trên người nàng có một con muỗi, ta đang định cắn chết nó cơ. - Thẩm Lãng phân bua.
Tiếp đó, lòng bàn tay của hắn vỗ tới.
Lập tức, cả người đều muốn say.
Cảm xúc thực sự quá tuyệt vời.
Mộc Lan không thể nhịn được nữa, chợt đứng thẳng thân thể mềm mại, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.
Tiểu bạch kiểm, chàng đây là được được đằng chân lân đằng đầu nha.
- Nương tử phải cẩn thận, đây chính là phốt pho trắng, vô cùng vô cùng nguy hiểm, thoáng va chạm đều sẽ bốc cháy, đừng cử động, đừng cử động mà. - Thẩm Lãng nghiêm trang nói:
- Điểm cháy của thứ này có 40 độ, không đùa được đâu.
Mộc Lan vẫn chả nhúc nhích gì.
Thẩm Lãng khuyên:
- Nương tử làm việc đi, nàng chẳng lẽ muốn lấy hơn một ngàn kén tằm đều giao cho ta ư? Đây chính là quan hệ đến sống chết của mười vạn con dân trên đất phong đó, quan hệ đến trăm năm cơ nghiệp gia tộc họ Kim chúng ta kìa.
Không còn cách nào khác, Mộc Lan tức giận nằm úp sấp lại, tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Thẩm Lãng tiến lên, ôm eo thon nhỏ của nàng, dán gương mặt của nàng cọ nhẹ nhàng, hôn vành tai nàng, nói dịu dàng:
- Được rồi, thật xin lỗi mà, ta không nên trêu chọc nàng, đừng tức giận mà, cục cưng.
Thân thể mềm mại Mộc Lan cứng đờ, thế nhưng nàng chẳng tránh thoát.
Thẩm Lãng lại hôn lên khóe miệng của nàng một chút.
- Đáng ghét... - Mộc Lan sẵng giọng.
- Nương tử nàng thật tốt, vậy toàn bộ việc này giao cho nàng nhé, phu quân có chút mệt nhọc, liền đi về nghỉ ngơi ha. - Thẩm Lãng bày tỏ.
Tiếp đó, hắn trực tiếp xoay người đi.
Mộc Lan cắn răng lên tiếng.
Thực sự rất muốn đánh chết người đàn ông này ghê.
Thẩm Lãng ra ngoài thiệt lẹ.
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến giọng Mộc Lan.
- Phu quân, chàng nghỉ ngơi về nghỉ ngơi, nếu như cùng với tiểu Băng lêu lổng, chàng cứ thử xem đi.
Bước chân Thẩm Lãng như bị khựng lại, trong lòng tức khắc lạnh lẽo một nửa.
Cuộc sống này không có cách nào khác đi qua.
Chiết Tâm Trí Thuật của nương tử càng ngày càng sành sỏi.
Phụ nữ rõ ràng hay thay đổi, lúc trước đưa tiểu Băng cho ta ngủ chính là nàng, giờ lại không cho phép ta ngủ tiểu Băng cũng là nàng.
Cuối cùng nàng muốn mần sao hả?
Kế tiếp, tên cặn bã Thẩm Lãng thực sự để Mộc Lan một mình rót phốt pho trắng vào trong hơn một ngàn cái kén tằm.
Mộc Lan bận rộn cả đêm.
Sau đó, nàng tự mình cầm hơn một ngàn kén tằm có rót phốt pho trắng lẫn vào trong mấy trăm sọt kén tằm.
Mỗi một sọt lớn bên trong tối đa hai ba cái.
Kén tằm là phân rõ phẩm cấp, chia làm ba cái cấp bậc thượng trung hạ.
Thẩm Lãng lấy ba cấp bậc đó toàn bộ một lưới bắt hết, mỗi một sọt đều có.
...
Ngày kế!
Bình dân vây quanh phía ngoài Phủ Bá tước Huyền Vũ đã bảy tám ngàn.
Thẩm Lãng vẻ mặt hốc hác, thân hình tiều tụy mà đi ra.
Dù sao các ngươi cũng đừng hỏi, tâm trạng này sao mà thật đến thế, chỉ cần quyết tâm mở phim ra rồi quần quật cả đêm sẽ ra ngay.
Nhìn thấy Thẩm Lãng xuất hiện.
Bên ngoài bảy tám ngàn con dân đồng loạt quỳ xuống.
- Cô gia, cứu cứu chúng ta đi.
- Kén tằm vẫn còn chưa bán đi, con ngài thực sự muốn bay ra ngoài kìa.
- Trong nhà vẫn chờ tiền mua lương thực, cũng nhanh chóng muốn hết lương thực rồi!
Thẩm Lãng vẻ mặt bi phẫn thống khổ nói:
- Các vị hương thân phụ lão, ta đây phải đi xin Nhà họ Từ, mặc kệ bọn họ có điều kiện gì, mặc kệ bọn họ làm nhục ta như nào, ta đều đồng ý. Chỉ cần mọi người có cơm ăn, chỉ cần mọi người kiếm được tiền.
Tức khắc, bảy tám ngàn con dân thật chỉnh tề dập đầu, ánh mắt vô cùng biết ơn nhìn Thẩm Lãng.
- Cảm ơn cô gia, sau khi ta về nhà sẽ lập bài vị cho ngài.
- Cảm ơn đại ân đại đức của cô gia!
Trên tòa thành Kim Mộc Thông thấy một màn này, không khỏi hỏi:
- Phụ thân, tỷ phu chẳng phải là đang lợi dụng những dân chúng hiền lành này sao?
Bá Tước Huyền Vũ do dự một lát, nói:
- Yêu dân như con là đúng, nhưng lòng người như nước, dân động như núi cũng đúng, thượng vị giả phải nắm giữ mọi thứ chừng mực bên trong.
Kim Mộc Thông có chút mê man, nghe không hiểu mấy.
Bá Tước Huyền Vũ trong lòng thở dài, cũng không thể giải thích cái thứ này cho tinh tế hơn được.
Nếu như Thẩm Lãng tại đây, sẽ dùng một câu nói để Kim Mộc Thông nghe hiểu tức thì.
Ngươi muốn yêu dân như con, nhưng đồng thời cũng phải xem bọn họ như đồ ngu xuẩn.
Kim Mộc Thông yếu ớt hỏi:
- Tỷ phu đối với những dân chúng này có phải có chút vô tình hay không ạ?
Bá Tước Huyền Vũ bảo:
- Người vô tình mới có thể đa tình, người đa tình mới thật sự vô tình.
Sau khi nói xong, Bá Tước Huyền Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng
Sự ảo diệu bên trong câu nói này, thằng con trai ngốc nhất định sẽ không hiểu được đâu.
...
Thẩm Lãng mang bộ dáng siêu thê thảm tiến vào Nhà họ Từ, giống như hồn phi phách tán vậy.
Hai mắt vô thần, tứ chi run rẩy.
- Ta nhận thua. - Thẩm Lãng lấy ra ba trang giấy đưa tới nói:
- Đây là ba tờ phương pháp nhuộm, phần thứ nhất là bản thăng cấp thuốc nhuộm vàng kim, phần thứ hai là màu tím, thứ ba phần là màu cầu vồng.
Từ Thiên Thiên vươn tay ngọc, nhận lấy ba trang giấy, tỉ mỉ nhìn một lần, ghi nhớ trong đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Hiện tại các ngươi hài lòng chưa? Có thể thu mua kén tằm con dân đất phong của chúng ta sao?
Từ Thiên Thiên trong lòng vô cùng sung sướng.
- Thẩm Lãng, sớm biết hôm nay, hà tất phải làm như vậy trước đây kia chứ?
Thẩm Lãng cất giọng bi thương nói:
- Ta đã nhận thua rồi, các ngươi còn muốn sao hả? Bên ngoài phủ Bá Tước đã vây quanh tám ngàn người, ta buộc phải mang cách điều chế cho các ngươi, các ngươi còn muốn sao nữa? Còn muốn như thế nào cơ?
Cuối cùng, giọng của hắn như muốn khản đi.
Từ Thiên Thiên nói:
- Đây... vẫn chưa đủ.
Thẩm Lãng run rẩy kêu lên:
- Từ Thiên Thiên, ngươi không nên được đằng chân lân đằng đầu nữa.
Từ Thiên Thiên đáp:
- Thẩm Lãng, ta đây cũng học theo ngươi đó.
Thẩm Lãng than khóc nói:
- Ngoại trừ ta đây có hơn một trăm cân, cái gì cũng chả có, ngươi muốn mạng thì có một đầu, cái khác không có.
Từ Thiên Thiên bày tỏ:
- Phải xin lỗi chúng ta, bởi vì quá khứ gây tổn thương cho chúng ta, phải xin lỗi chúng ta!
Thẩm Lãng khom người nói:
- Thiên Thiên, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi! Van cầu ngươi nể tình trong quá khứ tình cảm của chúng ta, bỏ qua cho ta lần này đi, bỏ qua cho ta đi!
Ồ?
Lời này nghe có vẻ quen tai ghê!
Thế nhưng, Từ Thiên Thiên là lần đầu tiên nghe được nhé.