Thời khắc ngọt ngào như mật thì hay đùa giỡn lưu manh phá nát phong cảnh
Người ta nói nam nữ yêu thương là trước hoa dưới trăng, ngâm thơ với nhau.
Những ngày phu quân tỏ bày tâm sự yêu thương với mình đều nói chuyện tầm bậy đen tới.
Bây giờ thì hay lắm, Kim Mộc Lan vốn đã từng thuần khiết không tỳ vết cái gì cũng đều không hiểu, bây giờ thứ gì cũng biết.
Tri thức lý luận so với kinh nghiệm thực chiến hai mươi năm của bà mẹ Tô Bội Bội còn phong phú hơn.
Rõ ràng nghe chồng nói chuyện một đêm mà thắng kinh nghiệm giường chiếu hơn mười năm.
Mộc Lan đi rồi, Thẩm Lãng nhìn phía Tô Kiếm Đình ra đi.
Đến tận bây giờ, Thẩm Lãng đối mặt quá nhiều kẻ địch.
Trên cơ bản chẳng hề có sức đánh một trận, toàn bộ đều bị Thẩm Lãng nghiền ép giết chết.
Cái tên Tô Kiếm Đình trước mắt này, dường như là một kẻ thù cho cấp bậc.
Mặc dù ngày hôm nay gã biểu hiện hoàn toàn không giống như là một kẻ địch, không chỉ nho nhã lễ độ, hơn nữa còn chủ động cùng Mộc Lan ước chiến, chỉ muốn nhắc nhở Mộc Lan, võ công của nàng cùng tên Đường Viêm mê võ kém đến rất xa, một trận chiến này nàng không hề có hy vọng.
Nhưng gã càng nho nhã lễ độ, thì càng tràn trề cảm giác về sự ưu việt a, chính là cái cảm giác ta xem tất cả mọi người là đồ ngu.
Vẫn là chân lý kia!
Toàn bộ những người muốn khoe mẽ hơn Thẩm Lãng ta đây đều đáng chết!
...
Phủ Bá tước Tĩnh An.
- Mẹ nó, chỉ là tôn tử (*cháu trai) mà. - Tĩnh An Bá Ngũ Triệu Trọng giận dữ.
Dù cho lấy tư cách quý tộc, Ngũ Triệu Trọng cũng văng tục liên hồi.
- Chỉ là một đứa cháu của Trấn Viễn Hầu Tô Nan, vốn là nhân vật nhỏ xíu mà khốn nạn đến mức thiên đao vạn quả!
- Lão tử (*bố mày) cho tới bây giờ liền chưa từng thấy qua Hầu tước nào uất ức như thế, chó còn chẳng nghe lời bằng nhà ngươi.
- Một ý chỉ của quốc quân,, ngươi liền hấp tấp đến kinh đô nhậm chức, không biết giở trò ba lần đùn đẩy, ba lần chối từ sao? Chó còn không vội tích cực ăn phân như nhà ngươi!
Giống như kênh kênh trên thảo nguyên cùng xác chết.
Nguyên bản cục thịt phủ Bá Tước Huyền Vũ chỉ có ba nhà ăn, phái tân chính, phủ Hầu tước Trấn Bắc, phủ Bá tước Tấn Hải, phủ Bá tước Tĩnh An còn là mượn vị trí địa lý gần, ép buộc xông lên xé cắn một mẩu.
Những nhà khác đều ở xem cuộc vui, trong lòng rục rịch cũng không dám xông lên.
Bây giờ thì được rồi, Trấn Viễn Hầu Tô Nan tiếp chỉ đi kinh đô phó chức, vậy không phải là nói thiên hạ biết hết sao.
Tuy rằng ta và phủ Bá Tước Huyền Vũ là quan hệ thông gia, nhưng là giữa chúng ta không có quan hệ, mặc dù các ngươi động thủ cũng không cần nể mặt ta đâu.
Mà có một chút quý tộc lâu đời môi hở răng lạnh, vốn còn muốn sẽ đưa tay ra cứu phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Bây giờ tốt rồi, phủ Hầu tước Trấn Bắc tấu thỉnh quốc quân, điều động gia tộc tư quân đi nước Nam Ẩu bình loạn, bực này với cây đao đưa cho quốc quân.
Phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng túng.
Các ngươi ai dám nhảy ra, người nào nhảy ra quốc quân liền một đao chém xuống.
Bỉ ổi, không biết xấu hổ a!
Phủ Bá Tước Huyền Vũ còn chưa có ngã xuống, liền có vô số kên kên bay quanh trên bầu trời, chờ chia ăn xác gia tộc họ Kim.
- Ruộng muối đảo Vọng Nhai, phủ Bá tước Tĩnh An của ta phải có một nửa. - Bá tước Tĩnh An cất giọng lạnh lùng:
- Cục thịt này ai dám giành giật với ta, ta sẽ xử thằng đấy. Tử tước Chúc Lan Đình là cái quái gì, thứ con mèo con chó như vậy, hắn cũng muốn tới đoạt thịt ăn sao? Bằng vào hắn mà xứng à?
- Đi cho hạ lệnh Lâm Chước, càng thêm điên cuồng một chút, càng thêm độc ác một chút. Không phải sợ có người chết, không phải sợ giết người, không phải sợ run rẩy. Không nên gãi không đúng chỗ ngứa mà quấy rầy, có thể vượt biên, có thể công kích, dù có kích động quy mô chiến tranh cỡ nhỏ cũng không cần gấp.
Thế tử phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Nguyên Hóa cau mày nói:
- Quân đội sở Thiên hộ Diêm Sơn tuy rằng coi như tinh nhuệ, thế nhưng đối mặt kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ, vẫn sợ bị tổn hại đó.
Tĩnh An Bá Ngũ Triệu Trọng trầm ngâm chỉ chốc lát, tiếp đó một quyền nện ở trên bàn:
- Đem cao thủ bí mật trong gia tộc phối hợp tới đến dưới trướng Lâm Chước. Nói cho Lâm Chước nhất định phải lấy đông tiêu diệt kẻ địch ít, đụng tới đám kỵ binh tuần tra ít ỏi của phủ Bá Tước Huyền Vũ mà ăn hết toàn bộ.
- Bắt người! Bắt tư quân của phủ Bá Tước Huyền Vũ được càng nhiều càng tốt, tiếp đó toàn bộ treo ngược lên thị chúng.
- Muốn cho tất cả mọi người thấy, phủ Bá tước Tĩnh An của ta mới là kẻ ra sức nhiều nhất, tương lai chia thịt ta nhất định phải được chia một miếng lớn.
- Vâng! - Thế tử Ngũ Nguyên Hóa đáp.
Hơn nửa canh giờ sau đó.
Một nhánh hiệp sĩ trăm người tinh nhuệ chạy vội đến thành Huyền Vũ.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở đó.
Một quý tộc lâu đời ngã xuống, sẽ có bao nhiêu lợi ích.
Quốc quân ăn đầu to, chúng ta ăn đầu nhỏ, nếu buông tha cơ hội lần này, Tĩnh An Bá chắc là sẽ không tha thứ bản thân.
Lần trước phủ Bá Tước Đông Giang ngã xuống, có bao nhiêu người ăn ngồi không mà hưởng, lúc đó phủ Bá tước Tĩnh An cách quá xa ăn không được.
Lần này phủ Bá Tước Huyền Vũ ngay bên cạnh, nếu không phải đớp một miếng thịt, trời cao đều có thể không nhìn được.
Cho nên, nghìn vạn lần đừng trách dáng vẻ Ngũ Triệu Trọng ta ăn quá khó nhìn
Cũng nghìn vạn lần đừng đỏ mắt, ha ha ha ha ha!
Ngũ Triệu Trọng không quen nhìn những thứ quý tộc lâu đời này đã rất lâu rồi, các ngươi ra vẻ lợi hại cái gì vậy?
Có đất phong, có tư quân là tài năng sao?
Bình thường lúc gặp mặt, những cái bọn quý tộc lâu đời này từng kẻ một ngoài mặt cười hì hì, thế nhưng trong mắt lại tràn đầy cảm giác về sự ưu việt, coi thường đám quý tộc mới.
Bây giờ được rồi, mỗi một người các ngươi đều phải xui xẻo, chết không có chỗ chôn.
Nếu không phải thừa cơ thọt một đao sau lưng gia tộc họ Kim, gia tộc họ Ngũ chúng ta cũng không thể tồn tại trong bầy sói được.
- Nguyên Hóa, Trương Xung lúc này hẳn là ở phủ Bá tước Tấn Hải, con đi một chuyến. - Ngũ Triệu Trọng nói:
- Gọn gàng dứt khoát nói cho hắn biết, chúng ta phải lấy một nửa ruộng muối của phủ Bá Tước Huyền Vũ, mặc kệ sau đó còn ai thêm vào cuộc thịnh yến này, cục thịt này người nào cũng không thể đoạt, bằng không sau đó chuyện hắn ta mưu cầu Hạ đô đốc Diễm Châu, đừng trách ta gây phiền phức cho hắn.
Thế tử Ngũ Nguyên Hóa nói:
- Phải trực tiếp nói như vậy sao?
Ngũ Triệu Trọng nói:
- Lúc này chính là phải trực tiếp, nếu như con quanh co lòng vòng, đến lúc đó phủ Bá Tước Huyền Vũ ngã xuống mọi người chia thịt, sẽ không có phần cho chúng ta.
Quý tộc trong quân ngũ, dù bản chất không thô lỗ bá đạo cũng sẽ thành như vậy.
- Vâng! - Ngũ Nguyên Hóa nói.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ tràn trề sợ hãi cùng khiếp đảm.
- Phụ thân!
Ngũ Triệu Trọng chau mày, là tiếng đứa con thứ ba của ông, Ngũ Nguyên Hùng.
Đứa con trai này ông ta rất yêu thích, bởi vì học vấn tốt vô cùng, cũng đã đậu cử nhân.
Thế nhưng, sinh hoạt cá nhân thực sự quá loạn, quá phóng đãng.
Nhưng mà, những thứ này đều là tiểu tiết, lấy tư cách quý tộc chơi mấy con đàn bà thì sao? Chơi mấy thằng đàn ông thì thế nào?
- Có gì vậy? - Tĩnh An Bá Ngũ Triệu Trọng nói:
- Con lại gây ra cái họa gì? Lại vô lễ với chưa cái con gái đàng hoàng? Đưa tiền đi tới bịt mồm, không được liền đưa dao.
Con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng đi đến, thịt giảm xương lòi, mặt mũi tuyệt vọng.
Sau khi đi vào, gã quỳ thẳng xuống.
Ngũ Triệu Trọng cất giọng lạnh lùng:
- Đến cuối cùng là thế nào? Không nên ra vẻ uất ức vậy, quậy đến chết người à? Vậy cũng không đến mức có bộ dạng như vầy, người chết cũng đã chết rồi.
Ngũ Nguyên Hùng không nói hai lời, trực tiếp tuột quần xuống.
Trên của quý của gã đầy những vết lở loét, có giang mai và cả sùi mào gà.
- Phụ thân, con tiêu rồi! Con hết rồi.
- Phụ thân, con còn trẻ, con không muốn chết, con không muốn chết đâu...
Tĩnh An Bá Ngũ Triệu Trọng tức khắc kinh ngạc sững sờ.
Giống như một đạo sấm sét ở trong đầu bùng nổ.
Cả người hoàn toàn cứng ngắc, toàn thân lạnh lẽo.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? - Ngũ Triệu Trọng gào thét:
- Tụi bây chơi cũng là cô gái nhà đàng hoàng, trước mỗi lần chơi, cũng cho đại phu kiểm tra thân thể, sạch sẽ mới chơi mà.
Con thứ ba Ngũ Nguyên Hùng khóc lớn:
- Con cũng không biết, chơi nhiều năm như vậy cũng không có gặp chuyện không may, vì sao lần này liền xảy ra chuyện. Không chỉ mình con, Ngũ đệ cũng xảy ra chuyện, lúc đó mười mấy người đều có chuyện cả.
Da đầu Ngũ Triệu Trọng tê rần rần.
Tiếp tục, ông ta sực nhớ ra một chuyện càng thêm đáng sợ.
- Nhanh lên, triệu tập tất cả đàn ông đàn bà trong phủ để kiểm tra thân thể, xem có bao nhiêu người trúng.
- Lão Tam, gọi lão Ngũ vào đây, các con thành thật nói cho phụ thân biết, đến tột cùng trong phủ các con đã ngủ qua những người đàn bà nào? Bao nhiêu người?
Một lúc lâu sau!
Kết quả đã có!
Để cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Để cho người ta hồn phi phách tán.
Toàn bộ phủ Bá tước Tĩnh An, đã phát hiện nhiễm bệnh, có chừng hơn mấy chục người.
...
Bên trong căn phòng!
Một vị phu nhân trẻ trung quyến rũ cực kỳ xinh đẹp quỳ trên mặt đất khóc lóc, trong mắt tràn đầy kinh hoàng cùng tuyệt vọng.
Ả chính là vợ bé Ngũ Triệu Trọng cưng nhất, chỉ chiếm lấy làm của riêng.
Bây giờ ả cũng dính vào, Ngũ Triệu Trọng tận mắt chứng kiến, quả thực giận sôi gan.
Điều này đại biểu cái gì?
Đại biểu cho con ông ta đã cấu kết cùng tiểu thiếp.
- A... A...
Ngũ Triệu Trọng điên cuồng gào thét.
Vô cùng nổi giận!
Tiểu thiếp ôm bắp đùi của ông ta khóc thút thít:
- Phu quân, nhất định có thể trị hết, nhất định có thể trị hết mà.