Thành Tấn Hải, khoảng cách thành Huyền Vũ hơn hai trăm.
Gia tộc họ Kim đã từng là chủ nhân thành Huyền Vũ.
Đồng dạng, gia tộc họ Đường cũng đã từng là chủ nhân thành Tấn Hải.
Kỳ thực trước đây rất lâu, quan hệ hai nhà này rất tốt, thậm chí còn thông gia qua vài thập niên.
Thậm chí tước vị lúc trước gia tộc họ Đường càng cao hơn, lúc đó là phủ Hầu tước Tấn Hải, mà không phải phủ Bá tước Tấn Hải.
Hết thảy chuyện này đều thay đổi ở 180 năm trước.
180 năm trước, bỗng nhiên một vị tổ tiên gia tộc họ Kim chết đi sống lại, từ một tên phế vật biến thành thiên tài võ đạo.
Vị tổ tiên đó tên gọi Kim Trụ (金宙), sau đổi tên là Kim Trụ (金纣) (*).
(*) Hai chữ Trụ này đọc giống nhau nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác. Chữ 宙 có nghĩa là “từ xưa đến nay”, chữ 纣 lại mang nghĩa “người tàn nhẫn, độc ác” (cũng đồng thời là chữ Trụ trong Trụ Vương)
Cuộc đời của ông ta, quả thực chính là gian lận nhân sinh, còn nhiều chuyện lắm nhưng chả dám viết ra.
Từ phế vật đến cao thủ hàng đầu, ông ta dùng chưa tới 5 năm.
Ông ta dẫn đầu đại quân nam chinh bắc chiến, dẫn đầu đại quân Việt quốc đánh thắng nước Ngô, lại đánh thắng nước Sở.
Chỉ 39 tuổi, ông ta thăng làm Thái Bảo của Thái tử, Phiêu Kị đại tướng quân.
Cũng vì ông ta không hứng thú với tước vị, bằng không đã sớm phong hầu, thậm chí tiến hơn một bước.
Cũng chính là ở trong tay gã, đất phong gia tộc họ Kim đã từng đạt được nghịch thiên 5000 km2.
Bởi vì vậy một đời Bá tước Huyền Vũ Kim Trụ, quả thực biến Hầu Tước Tấn Hải trở nên chìm nghỉm, chả còn chút ánh sáng gì.
Kim Trụ chiến thắng dồn dập, còn đời Hầu Tước Tấn Hải đánh trận nào thua trận đó.
Đất phong của gia tộc họ Kim khuếch trương gấp mấy lần, mà đất phong của phủ Hầu tước Tấn Hải giảm bớt trên phân nửa, tước vị cũng từ Hầu tước xuống làm Bá tước.
Cũng chính là khi đó, quan hệ giữa phủ Hầu tước Tấn Hải cùng phủ Bá tước Tấn Hải tan vỡ, không còn thông gia, từ đó kéo xuống cả hai bên không còn quan hệ gì với nhau cả.
Mà tranh chấp đảo Kim Sơn, cũng chính là cái thời kỳ hỗn loạn này kiện tụng mà sinh ra.
Đầu tiên ngay từ đầu đảo Kim Sơn quả thực là lãnh địa phủ Hầu tước Tấn Hải, nhưng bọn họ lại đánh mất, bị một đám hải tặc lợi hại đoạt đi rồi.
Đám hải tặc này lợi hại trâu bò lắm, không chỉ đoạt đi đảo Kim Sơn, còn cướp luôn rất nhiều đảo nhỏ phụ cận, hơn nữa kết bè kết đội mà tập kích cướp bóc vùng duyên hải Việt quốc.
Cũng chính là đời Bá tước Huyền Vũ Kim Trụ đó dẫn đầu đại quân, đánh đám hải tặc ấy vãi ra phân, cướp về được mấy chục đảo nhỏ vùng duyên hải, kết thúc hỗn loạn vùng biển kéo dài đến mười mấy năm của Việt quốc.
Vì khen ngợi công lao của Kim Trụ, một đời quốc quân ấy ban đảo Kim Sơn cho gia tộc họ Kim.
Từ đó về sau, gia tộc họ Kim và gia tộc họ Đường hoàn toàn quyết liệt, trở mặt thành thù.
Chỉ có điều khi đó Bá tước Kim Trụ quá mạnh, phủ Bá tước Tấn Hải hoàn toàn không đủ lực đoạt lại đảo Kim Sơn.
Thế nhưng, gia tộc họ Kim vị có ngón tay cái nghịch thiên kia tuổi gần 43 liền chết bất đắc kỳ tử.
Mà người đàn ông ngang trời xuất thế giống như dùng hết may mắn mấy trăm năm của gia tộc họ Kim.
Sau đó gia tộc họ Kim ra mấy thế hệ người đều bình thường, khiến cho đất phong của gia tộc càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một phần ba.
Mà vận may của phủ Bá tước Tấn Hải phảng phất dần dần khôi phục, thế hệ sau càng mạnh hơn thế hệ trước.
Bên này giảm bên kia tăng, bọn họ sẽ sẵn lòng bỏ đi đảo Kim Sơn ư?
Đương nhiên không.
Cho nên, vì đảo Kim Sơn, hai nhà đánh chả biết bao nhiêu lần rồi.
Gần như muốn đánh văng não luôn.
Các triều đại quốc quân đều đáng ghét, đảo Kim Sơn trở thành nơi hai cái gia tộc lấy máu.
Bây giờ thời gian phủ Bá tước Tấn Hải nắm giữ đảo Kim Sơn đảo đã vài thập niên.
Trên cái đảo nhỏ đó liên tục sản xuất quặng sắt chất lượng tốt không ngừng, khiến cho diện tích đất phong của gia tộc họ Đường không bằng phủ Bá tước Huyền Vũ, thế nhưng thực lực lại cường thịnh hơn, quân đội trang bị cũng càng thêm ưu tú.
Hơn nữa thế hệ này của gia tộc họ Đường, nhân tài cũng vượt xa gia tộc họ Kim.
Luận văn, thế tử Đường Doãn là thi đình Thám hoa.
Luận võ, Đường Viêm mê võ nghệ dứt khoát xứng đáng cao thủ trẻ tuổi đệ nhất vùng Thiên Nam.
Cho nên lúc này không triệt để mà chiếm đảo Kim Sơn làm của mình, lúc này bất diệt gia tộc họ Kim, còn đợi đến khi nào?
...
Bên trong phủ Bá Tước Tấn Hải.
Gã Đường Nghiêm mê võ rất không hài lòng, gã đang ở Nam Hải khá tốt, kết quả bị gia tộc triệu hồi.
Nhưng mà chỉ cần có chiến đấu, gã vẫn vui lòng.
Thực ra gã và Đường Doãn không phải sanh đôi, nhưng ngoại hình lại giống vô cùng, thậm chí người ngoài khó mà phân biệt được ngay.
Cho nên, gã rạch hai đao lên mặt.
Lý do của gã rất cố chấp.
Đệ nhất, gã chẳng muốn dáng dấp giống Đường Doãn thế, gã chính là gã, khói lửa chẳng đồng dạng nữa.
Thứ hai, người đàn ông quá đẹp trai không phải chuyện tốt, dễ phân tâm. Chả cần nói đến chuyện khác, mỗi ngày soi gương đều lãng phí bao nhiêu thời gian rồi?
Cái gì là thiên tài, thời gian soi gương đều dùng để luyện võ.
Hơn nữa Đường Viêm luyện võ chẳng hề giống với những kẻ khác đâu, mà gã thực sự chuyên tâm hết mức.
Sau 13 tuổi, căn cơ của gã đã vô cùng bền chắc.
Từ đó về sau, gã chỉ luyện một loại kiếm pháp.
Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Với lại bộ kiếm pháp này, chỉ có một chiêu.
Đều gọi Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Luyện chừng mười bốn năm!
Một chiêu kiếm pháp, luyện cỡ mười bốn năm?
Đáng sợ cỡ nào nhỉ?
Vậy tương đương với một bộ phim, coi hết mười bốn năm.
Không được, càng quá đáng thêm.
Tương đương với hướng về phía một tấm hình, x mười bốn năm.
Cho nên, một chiêu kiếm pháp đó sành sỏi cỡ nào?
Nói như thế!
Trong đám thế hệ trẻ, một chiêu kiếm pháp của Đường Viêm còn chưa gặp đối thủ.
- Ngày hôm nay người muốn cùng con tỷ võ gọi Trương Tấn, cũng là cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ tỉnh Thiên Nam, sáu năm trước trúng võ tiến sĩ, còn hạng nhất. - Bá tước Tấn Hải nói.
Đường Viêm không để ý gật đầu.
Gã chưa bao giờ quan tâm đối thủ là ai, cũng không chú ý võ công đối phương lợi hại dường nào.
Dù sao có lợi hại đến cỡ nào đi nữa, cũng chả lợi hại bằng ta.
- Con muốn toàn lực ứng phó. - Bá tước Tấn Hải tiếp.
- Dạ! - Đường Viêm gật đầu, ánh mắt lại đần ra mà nhìn con kiến cách 10m.
Không đúng, con kiến đó siêu giỏi luôn ấy, lợi hại hơn cả mình nữa!
Nói như vậy, một con kiến thường chỉ có thể nâng lên vật nặng tương đương với bản thân gấp năm mươi lần.
Con kiến kia còn nâng vượt qua gấp trăm lần.
Đường Viêm cảm thấy, bản thân dứt khoát phải nghiên cứu con kiến đó cho cho tốt mới được.
...
Sau nửa canh giờ, trong đầu gã Đường Nghiêm mê võ vẫn còn nghĩ về con kiến.
Cầm trong tay một thanh trọng kiếm còn chưa bóc tem, chân chính kiếm nặng đúc bằng thép đen, rèn từ thiên thạch mà thành.
Thầy của gã vì rèn thanh kiếm này, gần như chạy gãy chân.
- Xin chỉ giáo! - Trương Tấn nói.
Trương Tấn chợt cúi người.
Trong nháy mắt, hình thái của gã thay đổi.
Giống như trong nháy mắt hóa thành một mãnh thú.
Không ngừng ngưng tụ năng lượng trên người lại.
Cơ bắp cùng gân mạch toàn thân chợt nổi lên.
Loại cảm giác này, giống như thân thể bỗng muốn nổ tung vậy.
Trương Tấn thật mạnh!
Bằng không gã cũng không có khả năng ở mười bảy tuổi trúng võ tiến sĩ, chỉ hai mươi mấy tuổi liền đảm nhiệm thống lĩnh Vệ Quân thành Huyền Vũ, lĩnh quan hàm tướng quân chiến sĩ du kích.
Sau khi tới thành Huyền Vũ, đầu tiên gã tìm tới Điền hoành so chiêu.
Kết quả, một chiêu của gã nháy mắt hạ gục Điền Hoành!
- Rầm!
Chợt một tiếng nổ vang.
Cơ thể Trương Tấn chợt bắn ranhư đạn pháo.
Đao chém trong tay như là tia chớp sấm sét ấy, hướng Đường Viêm chém tới.
Đường Viêm kinh ngạc.
Sau đó, bản năng huyền thiết trọng kiếm trong tay gã vung ra.
Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Vẫn là một chiêu đó.
Đã không biết là mấy triệu, hơn một nghìn vạn lần dùng ra.
Chân chính sành sỏi, tùy tâm sở dục.
- Ầm!
Cơ thể mânh mẽ của Trương Tấn, phảng phất chợt đụng phải khí tràng hùng mạnh.
Giống như một chiếc xe chạy tốc độ cao hung hăng đâm vào bức tường không khí.
Gã dùng bao nhiêu lực thì lực bắn ngược càng cao.
Chiến đấu kết thúc!
...
Bên trong gian phòng!
Trương Xung hỏi:
- Như thế nào rồi?
- Đặc biệt lợi hại, nhưng quỷ dị lắm, hết sức quỷ dị. - Trương Tấn đáp.
- Kỳ thực luận nội lực, Đường Viêm chưa chắc mạnh hơn so với con.
Trương Xung nói:
- Là bởi vì tự bản thân chiêu kiếm đó quỷ dị sao?
Trương Tấn giải thích:
- Dạ đúng! Lúc hắn ra chiêu, cả người giống như xuất hiện một cổ lực lượng cường đại, bất luận lực lượng khổng lồ gì muốn đột phá vào, đều có thể sản sinh lực lực bắn ngược khổng lồ. Lực lượng của người đó càng lớn, lực bắn ngược lại càng nhiều.
Trương Xung nói:
- Lực của thế tử Trấn Bắc Hầu Tô Kiếm Đình rất mạnh, kiếm thuật càng hạng nhất, nhưng vẫn sẽ thua trong tay Đường Viêm. 10 lần liên tục, đều không thể phá chiêu đó Thiên Ngoại Lưu Tinh của hắn.
Trương Tấn nói:
- Con đã từng so qua với Tô Kiếm Đình, dù sao hắn cũng là người tu luyện võ đạo, cho nên trình độ kiếm thuật có hơn con chút. Nhưng luận nội lực, chưa chắc hắn mạnh hơn con.
Trương Xung nói:
- Một người, chỉ luyện tập một chiêu kiếm pháp 14 năm, quả nhiên vô địch.
Trương Tấn gật đầu.
Trương Xung nói:
- Căn cứ cảm giác của con, chiêu đó của Đường Viêm có cách giải không? Nhất là đối với Kim Mộc Lan thì sao?
- Kim Mộc Lan là thiên tài, nhưng là nội lực của ả cũng không như con.