Chương 223: Trương Tấn trở mặt! Ngày tàn của họ Từ! Bí tịch (1)
Dị ứng là một loại bệnh vừa nặng vừa nhẹ.
Người bị nhẹ chỉ là nổi mẩn ngứa, người bị nghiêm trọng khả năng bỏ mạng.
Ở trên địa cầu các nguyên nhân dị ứng có rất nhiều loại, thậm chí có thể nói nhiều không đếm xuể.
Dị ứng kim loại, dị ứng phấn hoa, dị ứng xoài, dị ứng khói bụi.
Thậm chí còn có dị ứng cao su, người như vậy khổ cực lắm.
Ở trong tạp chí《 Medical Daily 》 ở nước Mỹ liệt kê ra bốn loại nguyên nhân gây nên dị ứng nguy hiểm nhất, trong đó có rượu cồn, động vật có vỏ thân mềm, đậu phộng.
Nhưng tổng thể mà nói, dị ứng cũng phân theo tính chất loại người cùng khu vực.
Ví như chứng dị ứng người vùng duyên hải với hải sản không nghiêm trọng.
Thế nhưng ở những quốc gia lục địa xa cách bờ biển, xác suất dị ứng người chưa ăn loại đồ hải sản phải gia tăng.
Người phương Đông dễ bị với phấn hoa, các loại dị ứng bụi khói.
Xác suất dị ứng đậu phộng của người phương Tây cao hơn nhiều so với người phương Đông.
Cho nên ở trong phim truyền hình Mỹ, cốt truyện thường sẽ xuất hiện dị ứng đậu phộng, dù cho chạm một chút bột đậu phộng hoặc là dầu phộng, toàn thân đều có thể nổi nhọt, gương mặt sưng thành đầu heo.
Khán giả trong nước xem sẽ cảm thấy quá cường điệu, nhưng mà trên thực tế quả thực là thế đấy.
Trong hiện thực thậm chí xuất hiện tình trạng vừa cùng bạn trai hôn đã chết vì dính đậu phộng gián tiếp, bởi bạn trai của cô gái đó vừa dùng bữa có thành phần dầu phộng.
Còn có một loại nguồn gốc dị ứng nguy hiểm gây chết người, chính là chất dịch của các động vật có vỏ ngao sò ốc hến.
Mà lần này thương nhân Tây Vực tìm đến Từ Thiên Thiên mua sắm, toàn bộ đều là người da trắng, hơn nữa còn là dân nội địa.
Xác suất mẫn cảm đối với các loại đậu phộng, sò hến càng cao hơn rất nhiều so với người phương Đông.
Mà phương pháp điều chế 2 loại thuốc nhuộm của Thẩm Lãng này, nhất là phương pháp nhuộm sắc cầu vồng, nguyên liệu trong đó có hơn mấy chục loại lận.
Bên trong công thức đó, có đến chín loại chất kích tích gây dị ứng với người Tây Vực đã được Thẩm Lãng thêm vào.
Chiết suất từ động vật có vỏ thân mềm, liền vượt qua ba loại.
Trung Quốc cổ đại mãi cho đến nhà Minh mới thấy đậu phộng xuất hiện, mà ở thế giới này, khoảng chừng hơn ba trăm năm trước liền có đậu phộng.
Vì thế dầu phộng cũng bị gia nhập vào trong công thức.
Nếu như Từ Thiên Thiên có đầy đủ thời gian, nàng có thể bảo thợ thủ công trong nhà làm kiểm nghiệm kỹ càng những thứ công thức tiến hành xét nghiệm, ví như loại bỏ mấy chất, ví dụ như thay đổi tỷ lệ công thức.
Nhưng mà… nàng lại thiếu thời gian thật sự.
Từ sau khi đại tác phường bị cháy rụi, kỳ hạn giao hàng liền vô cùng gấp gáp, hoàn toàn là kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu nàng.
Nàng dùng nhiều tiền, thuê gấp ba công nhân, ngày đêm không nghỉ, cuối cùng kịp làm xong lụa sít sao thời gian giao hàng.
Nàng là lo lắng Thẩm Lãng chơi đểu nàng, vì vậy tất cả những sự quan tâm đều tập trung vào vấn đề phai màu của lụa thôi.
Tất cả phòng bị, cũng đều nhằm vào khả năng tơ lụa sẽ bay màu.
Thuốc nhuộm phai màu, vẫn luôn là chỗ thiếu sót trí mạng nhất.
Cho nên, nàng để bậc thầy lấy trăm mẫu vải tiến hành thí nghiệm bạo lực.
Tất cả mục đích chính là vì kiểm nghiệm có bị phai màu hay không, kết quả hoàn toàn không phai.
Còn dị ứng? Nàng còn thật không biết khái niệm này.
Những người trong xã hội cổ đại có bao nhiêu kẻ biết cái chứng dị ứng này.
Còn những thợ nhuộm vì sao chưa từng có dị ứng?
Ha ha...
Làm nghề nhuộm này, nếu có thợ bị bị nổi mẩn, chắc chắn sẽ bị đào thải.
Những người này cũng chỉ là tầng dưới chót thấp kém thôi, trên người có nổi mẩn ngứa thì nhằm nhò gì chứ.
Nói một câu vô cùng thảm thương ha, dị ứng coi như là bệnh nhà giàu tới.
Tại nước ta ở mười mấy năm về trước, trừ bỏ chứng dị ứng trí mạng ra, người nào quan tâm dị ứng bình thường đâu.
Đối với những thợ thủ công tầng dưới chót mà nói, đừng bảo là dị ứng nổi mẩn, dù cho có bị phỏng, dù cho bị nóng lột một lớp da cũng chẳng coi vào đâu.
Cho nên thứ dị ứng đó, ở trong phân xưởng sẽ không bị phát hiện.
Dù cho chợt có ví dụ dị ứng nào, cũng chả có ai thèm để ý đến nó.
Thế nhưng, chúng nó mà xuất hiện trên thân thể người giàu, vậy thì không ổn rồi.
Thẩm Lãng dùng thủ đoạn độc ác vào trong công thức đó, cụ thể hắn đã thêm vào 8, 9 loại chất gây dị ứng nhằm vào dân da trắng Tây Vực.
Cho nên, có tránh kiểu gì cũng chạy không thoát.
Mấy chục thương nhân cộng thêm mấy chục nhân tình của họ, mặc cho chỉ có tỷ số năm phần trăm bị dị ứng, cũng nguy hiểm cho họ Từ lắm rồi.
Những thương nhân đó sống an nhàn sung sướng, toàn bộ đều da thịt non mềm, da như là mỡ đông vậy.
Vậy một khi dị ứng,đơn giản rất đau đớn.
Những vết mẩn ngứa nhô ra từng mảng, cái loại ngứa ngáy này, căn bản không cách nào ngăn cản nổi.
Ngắn ngủi chỉ trongchốc lát, trực tiếp cào ra máu.
Người bị một cú trí mạng nhất chính là một thương nhân Tây Vực có chiếc mũi ưng.
Toàn thân của gã đều phù thũng lên, cả người đỏ như con tôm luộc, hơn nữa đã không cách nào hít thở, ngay cả yết hầu cũng phù lên.
Bởi vì vừa rồi ở bên trong phòng, tình nhân của gã mặc váy lụa sắc cầu vồng thực sự quá mức quyến rũ, trạng thái nửa trong suốt, chỗ cần lộ thì che, gã lập tức cầm giữ không được, liền cách váy vừa hôn vừa cắn mạnh, dùng hàm răng cắn lụa cầu vồng nhai trong miệng, rồi lại cắn người đàn bà của gã.
Người này là đặc biệt cuồng nhiệt, người đàn bà kia bị gã giày vò đếm không xuể, phần lớn đau đớn muốn chết.
Cũng chính vì gã rất mạnh bạo, cho nên hậu quả đưa tới cũng trí mạng nhất.
- Á... Á...
Thương nhân mũi ưng Tây Vực ra sức che cổ họng, vô cùng đau khổ, tròng mắt sung huyết gần như lồi ra.
Bộ dáng này thật giống hệt trúng độc.
- A... A...
Ở đây mấy chục tên thương nhân kêu gào hoảng loạn.
Đám người kia hưởng thụ vinh hoa phú quý, là cực kỳ tiếc mạng.
Chẳng sợ đại đa số người căn bản không có việc gì, cũng sợ đến hồn phi phách tán.
- Lụa này có độc, có độc...
Vừa rồi tất cả mọi người đều rất khỏe, sau khi thay áo của Từ Thiên Thiên đưa, mới phát sinh chuyện như vậy.
Cho nên hết thảy mọi người kết luận, nhất định là lụa có độc.
Dẫu cho số người dị ứng chưa đến mười người.
Thế nhưng hậu quả... đã trí mạng.
Cuối cùng!
Cái thương nhân mũi ưng Tây Vực nghẹt thở mà chết.
Các thầy thuốc ở đây nghĩ hết tất cả biện pháp để cấp cứu, lại là ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, hay rót canh sâm đều không thể cứu mạng trở về được.
- A... A... Người chết.
- Tơ lụa nhà họ Từ hại chết người.
Những thương nhân Tây Vực cùng người yêu, bất chấp trước mắt bao người cởi sạch quần áo mới trên người mình.
So với tính mạng của mình, liêm sỉ coi là cái quái gì.
- Đền tiền đi, trả tiền lại.
- Bồi thường gấp ba tiền thế chấp.
- Bồi thường mạng người đi!
Tất cả thương nhân, bao vây Từ Thiên Thiên vào giữa, giống như bị điên.
Từ Quang Doãn nhìn thấy hết chuyện này, cả người lại lần nữa rơi vào trạng thái hóa đá.
Lần trước hỏa hoạn thiêu trụi hết đại tác phường, ông ta cũng đã hộc máu.
Sau, ông ta mạnh mẽ chống thân thể lại đây.
Bởi vì dùng ngay phân xưởng Lâm Mặc, dựa vào một mình con gái Từ Thiên Thiên là không xuể, ông ta cũng muốn giám sát ở đây nốt.
Mấy ngày nay, ông ta cũng đã tiêu hao hết tâm huyết, ăn ít, thiếu ngủ.
Vì chính là để Họ Từ vượt qua trận nguy cơ trí mạng đó, giữ được bảng hiệu vàng không đổ.
Mà bây giờ, mọi thứ đều xong rồi!
Toàn bộ xong ráo trọi rồi!
Trong đầu ông ta lại hiện ra bóng dáng Thẩm Lãng.
Nhất định lại là hắn!
Mặc dù lúc này đây Từ Quang Doãn vẫn chả hiểu Thẩm Lãng làm thế nào được vậy.
Nhưng chắc chắn 100%, đây cũng là kế độc của Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ta thành quỷ cũng không bỏ qua mày!
Từ Quang Doãn trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi.
Mà lần này, dù cho bấm huyệt nhân trung cũng chẳng tỉnh lại.
...
Từ Thiên Thiên ngắm khung cảnh trước mắt này, trong đầu từng đợt nổ vang.
Cả người lại một lần nữa mất đi tri giác, phảng phất hoàn toàn cách ly cùng thế giới này vậy.
Giống như toàn bộ những chuyện phát sinh trước mắt, đều cùng nàng không có bất cứ quan hệ gì.
Khi một người đau khổ đến mức tận cùng, lúc bị đả kích đến tận cùng, thân thể sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ mình.
Cả người giống như nằm cuộn mình trong vỏ, mất đi phản ứng đối với tất cả kích thích từ thế giới bên ngoài.
Mấy ngày này, nàng bỏ ra bao nhiêu tâm huyết?
Mỗi ngày nàng tiếp tục ở lì trong phân xưởng nhà họ Lâm.
Vì chính là để họ Từ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, chỉ vì để cho bảng hiệu Từ Tú không ngã, vì để cho vị hôn phu cùng cha chồng không thất vọng với nàng.
Hiện tại, mọi thứ đều hoàn toàn phá hủy.
Mọi thứ đều huỷ diệt hết.
Quá khứ họ Từ huy hoàng, phảng phất chỉ là cảnh trong mộng mà thôi.
Ước chừng sau một lúc lâu, Từ Thiên Thiên cảm thụ được một sự ấm áp phía sau.
Có người đỡ sau lưng của nàng, đôi tay đặc biệt mạnh mẽ.
Nàng không khỏi quay đầu lại xem, thấy được hai tròng mắt Trương Tấn tràn ngập thương tiếc.
- Trương lang!
Rốt cuộc Từ Thiên Thiên nhịn không được, khóc thành tiếng.
Lúc này họ Từ đã đại loạn.
Bọn họ tức giận, suy nghĩ cầm đống tơ lụa chất thành núi rồi đốt rụi hết.
Vây quanh Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên đòi tiền, phải bồi thường.
Trương Tấn nhìn hết thảy trước mắt, da đầu từng đợt tê dại.
Cảnh mà gã cực kỳ không muốn nhìn thấy đã xảy ra.
Mắt thấy vợ chưa cưới Từ Thiên Thiên sẽ bị đám thương nhân Tây Vực này bao phủ, gã vội vàng tiến lên, đem Từ Thiên Thiên cứu ra.
- Bây đâu, điều binh qua đây, trấn áp đám người này.
...
Bên trong Thiên Nhai Hải Các.
Tên cặn bã Thẩm Lãng đang vui đến quên cả trời đất.
Trong tay của hắn lúc này cầm chính là bí tịch 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》.
Thật giống một cục gạch ghê, chẳng qua là chế bằng ngọc.
Thẩm Lãng xem qua rất nhiều bộ phim, coi nhiều như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy dạng bí tịch như cục gạch.
Cái bí tịch này đặc biệt quý giá, Kiếm Vương Nam Hải bởi vì đó mà quật khởi, từ đó về sau bộ kiếm pháp này liền được ca ngợi là bảo vật trấn phái của Thiên Nhai Hải Các.
Thế nhưng Thẩm Lãng lại phát hiện, thái độ của những giáo sư Thiên Nhai Hải Các đối với nó vô cùng hờ hững.
Nó thật sự chả khác cái bí tịch khác chút nào, cứ như vậy dễ dàng đặt ở trong tay Thẩm Lãng.
Tên thật của nữ học sĩ Ngọc Nương là Trương Ngọc Âm.
Trong số những học sĩ ở Thiên Nhai Hải Các, nàng xem như là trẻ tuổi xinh đẹp nhất.
Cho nên, cũng là được hoan nghênh nhất.
Mọi người sở dĩ gọi nàng là Ngọc Nương, bởi vì mỗi lần nàng đều tự xưng lão nương.
Lúc này, Ngọc Nương ngồi xuống kế bên Thẩm Lãng, trên mặt bàn bày đầy đủ các loại điểm tâm, so với phủ Bá tước Huyền Vũ còn tinh xảo hơn.
Ngay từ đầu tự Thẩm Lãng cầm ăn, sau đó Trương Ngọc Âm dùng cánh tay thon đút cho hắn ăn.
- Đệ đệ, đệ đoán coi tỷ tỷ bao nhiêu tuổi nào? - Ngọc Nương bèn hỏi.
Thẩm Lãng ngó khuôn mặt xinh đẹp đầy đặn của nàng, nghiêng đầu ngẫm một hồi mới nói:
- Hai mươi ba tuổi rưỡi.
Phải nói đến con số lẻ sau dấu phẩy, tán hưu tán vượn như vậy mới có vẻ chân thành.
- Hi hi...xì... - Ngọc Nương cười đến run hết cả người, cất giọng dịu dàng: