Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 224: Trương Tấn trở mặt! Ngày tàn của họ Từ! Bí tịch (2)

Chương 224: Trương Tấn trở mặt! Ngày tàn của họ Từ! Bí tịch (2)


Thẩm Lãng kinh ngạc.

Ồ? Tỷ tỷ cũng hiểu cái này ư?

Những vị giáo sư Thiên Nhai Hải Các bên cạnh xem cặp nam nữ đó, trong lòng thở than.

Lòng người vốn chả chân thành.

Mười tám năm về trước Trương Ngọc Âm nhà ngươi nói mình mười tám tuổi.

Bây giờ vẫn mười tám tuổi á.

Bình thường thái độ của ngươi đối với chúng ta gì cơ?

Quát mắng, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Ỷ vào mình là hoa khôi của Thiên Nhai Hải Các, rõ ràng là học sĩ cấp thấp nhất, lại như là sếp vậy.

Vĩnh viễn ác mồm ác miệng, không biết lễ phép là thứ gì.

Hiện tại bỗng nhiên có một người vừa trẻ vừa đẹp mới đến, ngươi lại la liếm như thế.

Nhân phẩm cùng tôn nghiêm của ngươi đâu?

Nhưng vậy làm sao có thể trách Trương Ngọc Âm chứ?

Ở trong Thiên Nhai Hải Các, mỗi ngày nàng tiếp xúc toàn là lão già, ròng rã mười mấy năm trời đó.

Dĩ nhiên không phải không có thanh niên, nhưng mà những người đó cũng là người học việc địa vị thấp kém, lấy tư cách học sĩ đương nhiên muốn cao cao tại thượng.

Hiện tại bỗng một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như vậy đến đây, dĩ nhiên nàng kìm lòng không đậu.

Đổi thành một người đàn ông mười mấy gái trẻ, thấy heo mẹ cũng động tình được.

Trương Ngọc Âm người ta đã vô cùng khắc chế có biết chưa hả?

Nàng thực sự ra vẻ mười tám tuổi, tay trắng nõn chống cằm, nhìn chằm chằm Thẩm Lãng không chớp mắt, giống như mỗi một câu nói của hắn đều đặc biệt thú vị, để cho nàng nghe đến mê li.

Bên cạnh một lão học sĩ thực sự nhìn không được, không khỏi ho khan vài tiếng nhắc nhở, phải chú ý thanh cao cùng thể diện của Thiên Nhai Hải Các.

- Khụ khụ khụ khụ...

Trương Ngọc Âm chuyển khuôn mặt đẹp sang chế độ đằng đằng sát khí:

- Ông bị ho lao hả? Đi chỗ khác mà ho.

Rồi nàng quay đầu lại, dùng giọng quyến rũ ngọt ngào, nũng nịu bảo:

- Đệ đệ nói thật thú vị quá đi, nói tiếp, nói tiếp nào...

Sau đó, nàng lại cầm lấy miếng bánh điểm tâm đưa vào miệng Thẩm Lãng, ngón tay ngọc lại lần nữa không cẩn thận đụng vào môi Thẩm Lãng.

- Đệ đệ kỳ thực không nên mượn đọc kiếm pháp《Thiên Ngoại Lưu Tinh》. - Trương Ngọc Âm dịu dàng bảo:

- Sau khi Kiếm Vương Nam Hải quật khởi, những năm gần đây tông sư võ đạo mượn đọc nó rất nhiều, thế nhưng chẳng một ai có thể diễn giải. Có một đại tông sư thậm chí ngồi đồng tại đây một năm rưỡi, cũng còn chưa giải ra được nó kìa.

Thẩm Lãng hỏi:

- Đại tông sư ấy là ai vậy?

Trương Ngọc Âm nói:

- Chung Sở Khách, một bậc thầy kiếm thuật rất lợi hại, mới rời đi trước đây không lâu.

Ôi chao, xấu hổ quá đi mà.

Chưa từng có nghe đại tông sư nhắc tới.

Khó trách ông ta luôn miệng nói Mộc Lan tuyệt đối không phá được kiếm pháp của Đường Viêm 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》đâu.

Nữ học sĩ Trương Ngọc Âm nói:

- Hơn một trăm năm trước, đôi cẩu nam nữ Khâu Cự kia dùng ước chừng mười mấy năm mới giải được bí tịch《Thiên Ngoại Lưu Tinh》 ra, đáng tiếc lúc đó không có để lại bản sao, bằng không tỷ tỷ liền lấy cho đệ xem.

Thẩm Lãng cẩn thận ung dung.

Giống như tùy ý nghiên cứu thôi.

Nhưng đôi mắt X quang cùng trí não của hắn, hoàn toàn phát huy đến cực hạn.

Scan hết một tầng này đến tầng khác, đem tất cả chữ nghĩa, hình vẽ, tuyến đường vận khí bên trong toàn bộ ghi chép vào đầu.

Hắn lại một lần nữa than thở, thật tinh vi cực kỳ đó.

Khối ngọc dày chỉ một tấc này, lại có 230 tầng, nói cách khác mỗi một tầng chữ nghĩa cùng đồ án, chỉ không đến 0.15 li.

Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, năm đó đời thứ nhất Kiếm Vương Nam Hải Khâu Cự là giải tích từng tầng một bằng cách nào.

Lúc trước Thẩm Lãng nghe nói vợ chồng Khâu Cự dùng thời gian mười mấy năm, hắn còn cảm thấy quá dài, mà bây giờ hắn cảm thấy, mười mấy năm có thể giải ra thực sự quá thần kỳ.

Thảo nào trên cái thế giới này người chuyên chịu trách nhiệm phân tích bí tịch, thông thường chả biết võ công.

Bởi vì, cả đời để giải ra hai ba cái bí tịch là giỏi lắm rồi, làm sao có thời gian luyện võ chứ.

Thấy Thẩm Lãng rất chăm chú, Trương Ngọc Âm cũng không nói nữa, chẳng qua là yên tĩnh mà ngắm hắn.

Mỗi hai phút, liền cầm một phần bánh ngọt xinh xắn đút vào miệng hắn.

Đối với một màn này, Thẩm Lãng vẫn tương đối quen thuộc.

Lúc ở trung học phổ thông, hoa hậu lớp liền thường xuyên ngắm hắn ngẩn người.

Trọn một nửa canh giờ sau.

Thẩm Lãng phân tích toàn bộ từng tầng của bí tịch 《Thiên Ngoại Lưu Tinh》 đồng thời ghi chép vào đầu.

Hắn suy đoán quả nhiên là đúng.

Bí tịch này thực sự chia làm hai mặt trái phải, một âm một dương, tương sinh tương khắc.

Kế tiếp, Thẩm Lãng trả lại quyển bí tịch này, để lại chỗ cũ.

Trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa của Trương Ngọc Âm, Thẩm Lãng chào tạm biệt rời đi.

Tức khắc, mấy lão học sĩ già nua ở đây thở phào nhẹ nhõm.

Cái tên đẹp trai lợi hại này cuối cùng cũng đi.

Thẩm Lãng cùng Mộc Lan, lại cưỡi ngựa lên phương bắc, trở về thành Huyền Vũ.

Hắn đương nhiên vẫn cùng cưỡi với nương tử, bị nàng bảo vệ trong ngực.

Bỗng nhiên, Mộc Lan nói:

- Phu quân, trên người chàng có mùi hương của phụ nữ.

...

Phái mấy trăm tên lính bảo hộ Họ Từ xong xuôi, Trương Tấn chạy không ngừng nghỉ về thành Tấn Hải.

Gã đem mọi chuyện phát sinh ở nhà họ Từ, nói cho cha Trương Xung.

Trương Xung im lặng thật lâu không nói gì.

Sau một lát, sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc đến đây bái kiến.

- Ta có một đứa em gái, ngoại hình xinh đẹp, cùng công tử Trương Tấn quả thực trời đất tạo nên một đôi.

- Sau khi thành hôn, của hồi môn nhà ta mười vạn lượng vàng, không có bất kỳ một chút điều kiện phụ nào thêm vào cả.

- Hội Ẩn Nguyên chúng ta rất khiêm tốn, không cách nào can thiệp triều đình Việt quốc. Thế nhưng Thái Thú đại nhân mưu cầu chức Hạ đô đốc Diễm Châu, để một số người câm miệng, chúng ta vẫn có thể làm được đấy.

Cha con Trương Xung vẫn câm lặng như cũ.

Thư Đình Ngọc thản nhiên nói:

- Muốn nắm chặt, dựa theo lẽ thường, thời gian người tự sát là trong vòng 24 giờ sẽ hỏng mất. Qua trong khoảng thời gian này, cho dù là tuyệt vọng cũng sẽ không muốn chết.

Lời này liền tru tâm.

Thư Đình Ngọc nói:

- Kỳ thực em gái ta là em họ, nhà con bé làm buôn bán hương liệu, là đầu lĩnh hương liệu phương bắc nước Việt, kỳ thực chẳng quan hệ gì hội Ẩn Nguyên chúng ta cả. Trì Sơn Nhận, Trương Thái Thú chắc nghe qua rồi.

Đương nhiên nghe qua, đây là một thương gia giàu có thực lực mạnh hơn Từ Quang Doãn nhiều.

Thư Đình Ngọc nói:

- Họ Trì ở Diễm Châu cũng có rất nhiều làm ăn buôn bán qua lại, căn cơ vẫn rất sâu. Thái Thú đại nhân tương lai đi Diễm Châu đảm nhiệm Hạ đô đốc cũng vừa lúc dùng được. Diễm Châu không thể so với thành Huyền Vũ, cần phải hiểm ác đáng sợ hơn nhiều.

Trương Xung nhắm mắt lại một lúc lâu.

Sau khi mở ra, ông bình thản đáp:

- Ta sẽ phái người đi cầu hôn nhà họ Trì.

Tiếp đó, ông ta hướng Trương Tấn nói:

- Đi thôi, họ Trương chúng ta tuyệt không huỷ hôn, cũng tuyệt không từ hôn.

Khuôn mặt Trương Tấn co giật một hồi, nói:

- Phụ thân à.

- Đi thôi. - Trương Xung nói:

- Bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ sắp tới, không nên làm trễ nãi chuyện lớn được.

...

Nửa đêm, nhà họ Từ thành Huyền Vũ.

Từ Thiên Thiên bị bệnh nằm trên giường, gương mặt gầy gò mà lại tái nhợt.

Trương Tấn ngồi đầu giường, có vẻ càng dịu dàng, ánh mắt tràn đầy trìu mến.

- Trương lang... - Nước mắt của Từ Thiên Thiên tuôn ra, khóc thút thít bảo:

- Đều tại thiếp quá nóng lòng, kỳ thực muội muội Xuân Hoa từng nhắc nhở thiếp, để thiếp nhất định cẩn thận. Thế nhưng thiếp bị lợi ích che mờ lý trí, thiếp không nên nhuộm tất cả tơ lụa thành màu tím cùng cầu vồng, bằng không cũng chẳng bị Thẩm Lãng làm hại.

Trương Tấn ôn nhu khuyên:

- Được rồi, chuyện nếu đã xảy ra, hối hận cũng vô ích, không cần nhớ quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi.

Từ Thiên Thiên trong mắt tràn đầy nhu tình nói:

- Trương lang, nếu như chàng muốn từ hôn, thiếp hiểu mà, thiếp sẽ công khai tuyên bố tất cả sai lầm đều là thiếp.

Trương Tấn nói:

- Chớ ngốc nghếch như vậy, ta làm sao có thể từ hôn chứ?

Tiếp tục, gã đưa tay vuốt ve tóc Từ Thiên Thiên, nói:

- Thiên Thiên, đừng suy nghĩ lung tung, chuyện có lớn hơn nữa, ngủ một giấc liền không sao.

Từ Thiên Thiên dịu dàng nói:

- Cảm ơn Trương lang, vào lúc quan trọng, chàng vẫn không rời không bỏ rơi thiếp. Chàng yên tâm, về sau thiếp tuyệt đối sẽ không khiến chàng thất vọng, thiếp nhất định sẽ biến thành người vợ tốt nhất trên thế giới.

Trương Tấn vỗ vỗ bả vai của nàng, nhẹ nhàng bảo:

- Ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì lại nói, ta đi xem nhạc phụ đại nhân.

...

Từ Quang Doãn cũng tỉnh.

Cả người ông ta giống như lâm vào trong trạng thái điên cuồng.

Thấy mặt Trương Tấn, không giống như thấy con rể mà y như thấy được vị cứu tinh vậy.

- Tấn nhi, chúng ta còn chưa thua, chúng ta còn chưa có suy sụp.

- Những thương nhân Tây Vực kia, trả lại tiền đặt cọc cho bọn hắn là được, bồi thường thì nằm mơ đi, dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta.

- Còn những tơ lụa có thể sử dụng, bán cho vua hải tặc Cừu Thiên Nguy, người khác không cần nhóm tơ lụa đó, hắn nhất định là muốn.

Trương Tấn bưng một chén thuốc lên nói:

- Nhạc phụ, trước không cần nghĩ nhiều như vậy, uống xong thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt vào.

Từ Quang Doãn run giọng nói:

- Phụ thân con mưu cầu chức Hạ Đô Đốc Diễm Châu, không phải cần tiền sao? Phủ Bá tước Huyền Vũ lập tức liền phải xong đời, đến lúc đó ba vạn mẫu ruộng dâu được phân cho chúng ta sẽ bán đi, đổi thành vàng cho phụ thân con mưu cầu quan chức.

- Lần này chắc chắn vẫn là Thẩm Lãng hại chúng ta, phủ Bá tước Huyền Vũ không phải sẽ tiêu tùng thật nhanh sao? Hiền tế đến lúc đó con nhất định phải xách Thẩm Lãng giao cho ta, ta nhất định phải lột da rút gân hắn, nghiền xương thành tro.

- Ta nhất định phải chém tận giết tuyệt cả nhà Thẩm Lãng!

Từ Quang Doãn chợt đứng dậy, ánh mắt tràn đầy vô tận thù hằn cùng oán hận.

Nếu như Thẩm Lãng ở trước mặt, nhất định ông ta sẽ hóa thành một con dã thú xông lên cắn xé Thẩm Lãng thành mảnh nhỏ.

Trương Tấn trong mắt hiện lên một chút trào phúng, tiếp đó cầm chén thuốc bưng đến bên miệng Từ Quang Doãn khuyên:

- Nhạc phụ đại nhân, trước tiên hãy uống thuốc đi.

Từ Quang Doãn nói:

- Hiền tế, con nhất định phải đồng ý ta nhé, sau khi gia tộc họ Kim diệt vong, nhất định phải xách Thẩm Lãng giao cho ta, ta phải lột da hắn trước mặt mọi người.

- Được thôi. - Trương Tấn nói:

- Uống thuốc trước đã.

Lúc này Từ Quang Doãn mới bưng lên chén thuốc, uống cạn sạch một hơi.

Tiếp đó, chợt cầm chén quẳng xuống đất.

- Tiểu súc sinh Thẩm Lãng, ta và ngươi không chết không thôi, ta đem ngươi bằm thây vạn đoạn!

Từ Quang Doãn gào thét, thân thể run rẩy kịch liệt.

Ngay sau đó, ông ta bỗng nhiên kinh ngạc.

Trong bụng một trận quặn đau.

- Phụt...

Một ngụm máu tươi chợt phun ra.

Rồi ngụm thứ hai, thứ ba.

Máu màu đen chảy ra từ mũi, lỗ tai, mắt.

Chân chính thất khổng máu chảy.

Từ Quang Doãn không dám tin tưởng nhìn Trương Tấn, dùng hết sức lực sau cùng mà hỏi:

- Thuốc, bên trong thuốc có độc?

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lại viết đến năm giờ rạng sáng, hy vọng kế tiếp có thể ngủ tới sáng thật ngon.

Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, các huynh đệ giúp ta chống đỡ nào.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch