Tình yêu là một cuộc chiến tranh, cuối cùng có một người phải thua.
Bây giờ Thẩm Lãng lại thua rồi.
Bởi vì nương tử không cùng hắn cưỡi một con ngựa.
Lặn lội đường xa vài trăm dặm, cho nên lần này Mộc Lan mang đến ba con ngựa.
Sau khi ngửi thấy trên người Thẩm Lãng có mùi đàn bà sau đó, Mộc Lan đầu tiên là kinh ngạc.
Tra nam, chàng... chàng đây lén lút ăn vụng mà chẳng phân biệt trường hợp nào sao.
Đi tới chỗ nào chàng léng phéng đến đó?
Ở ngay cái chỗ thần thánh như Thiên Nhai Hải mà chàng cũng kiếm được nhân tình sao?
Mộc Lan rõ ràng xem thế là đủ rồi.
Chàng cứ có tính trăng hoa như vậy, thiếp làm thế nào giữ chàng không vụng trộm bên ngoài đây.
Thế là thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào trên một con tuấn mã khác, để Thẩm Lãng cưỡi một mình.
- Chàng đã lớn đến thế này rồi, hẳn nên cưỡi ngựa một mình đi thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, không liên quan đến ta đâu! Là cô gái kia cố đến gần ta đây, nàng còn muốn phải ngồi ở trên chân của ta, hoàn toàn là dùng ngôn từ chính nghĩa mà quát lên bảo ngưng lại, con người ta ở vấn đề tác phong sinh hoạt vẫn có thể đủ cầm giữ được.
- Ha ha! - Mộc Lan cười.
Thẩm Lãng nói:
- Ngay lúc đó ta nói nghiêm túc, ta là một người đàn ông có vợ, nương tử của ta vừa đẹp, vóc dáng lại quyến rũ, hy vọng học sĩ Ngọc Nương tự trọng, thế nhưng nàng còn là lì lợm ngồi sát bên ta, mùi thơm trên người xộc tới khiến ta phải hắc xì. Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ta còn có việc cầu người gia, ta cũng không dám phản kháng.
Mộc Lan nói:
- Ha ha, ngay cả tên của cô ta là gì cũng nhớ à.
- Á... - Thẩm Lãng mang vẻ mặt đưa đám nói:
- Nương tử, nếu ta cưỡi ngựa một mình sẽ rơi xuống đó.
Mộc Lan nói:
- Không đâu, nếu chàng ngã xuống, ta sẽ đỡ lấy.
- Thực sự? - Thẩm Lãng nói:
- Nàng chắc chứ.
Mộc Lan nói:
- Hừ!
Võ công ta cao như vầy, đỡ phế vật như chàng chẳng khác gì đỡ một miếng bánh.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ta bây giờ ngã xuống ngay.
Tiếp đó, tên lưu manh này thực sự nghiêng người, trực tiếp phải từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Mộc Lan nghiến răng nghiến lợi.
Thực sự muốn để hắn té đau một phát cho bõ.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, thân thể mềm mại của nàng lại chợt nhảy lên, như là chim én lướt đến bên Thẩm Lãng lập tức, ôm hắn.
- Trong lòng ta, nàng vĩnh viễn cũng là duy nhất, những nữ nhân khác ở trong mắt ta, hoàn toàn như là hoa dại ven đường vậy, không thể nào hái về, nhiều lắm là đi ngang qua không cẩn thận chạm thử, dính một chút mùi thơm thôi.
Đây là Mộc Lan lần đầu tiên nghe được đàn ông vụng trộm mà nói đến thoát tục như thế.
Nếu ở cùng phu quân một chỗ, không chỉ chỉ số thông minh bị khiêu khích, thế giới quan đều sẽ phải chịu rửa tội.
Tiếp đó, bản tay Thẩm Lãng nhịn không được lại một lần nữa đặt lên eo Mộc Lan.
Quá đẹp, vòng eo đẹp nhất thiên hạ.
Không chỉ là mảnh dẻ, hơn nữa còn có lực đàn hồi tuyệt đối, vừa mượt mà vừa săn chắc, tràn đầy mỹ cảm đường cong.
Nhưng mà vừa rồi vòng eo của Trương Ngọc Âm cũng không tệ, mặc dù có chút nở nang, thế nhưng đụng vào khẳng định đặc biệt mềm mại.
Đáng tiếc, vừa rồi quá mức căng thẳng.
Bằng không thì cô giáo Ngọc Âm kia chắc không từ chối đâu.
Nếu không phải là có đàn ông khác nhìn chằm chằm, nàng có thể thực sự có vẻ vô tình ngồi vào trên đùi Thẩm Lãng.
Dần dần không cẩn thận, hai tay của Thẩm Lãng không ở trên lưng Mộc Lan, một tay hướng về phía trước, một tay xuống phía dưới.
Mộc Lan cũng không có ngăn cản.
Dù sao cũng ngăn cản cũng vô ích, dù cho mình có khóa tay hắn, không dùng được nửa phút hắn lại sẽ tới.
Thế nhưng bản tay Thẩm Lãng càng ngày càng quá phận.
- Thẩm Lãng, nên dừng lại được rồi đó. - Mộc Lan cau mày nói.
Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:
- Nương tử, ngày hôm qua nàng có tắm không.
Mộc Lan nói:
- Hôm qua tắm rồi, ngày hôm nay chạy đi vội vã như vậy, chưa có cơ hội mà.
- Cũng đúng, cũng đúng. - Thẩm Lãng bèn rút tay trở về.
Trong chớp nhoáng này, Mộc Lan thực sự muốn đem người đàn ông này đánh chết.
Thân thể ta để cho chàng chiếm tiện nghi, kết quả chàng còn ra vẻ ghét bỏ thế sao?
Không phải ta chỉ có một ngày chưa tắm sao? Đây có phải là điều kiện không cho phép à?
Hai ngày trước chạy đi, nàng gần như một ngày tắm hai lần, đánh răng ba lần..
Tiếp đó, Mộc Lan hay dùng mũi ra sức ngửi.
Trong lòng tràn đầy không tự tin.
Chẳng lẽ thật sự có mùi mồ hôi đi.
Thế là, Mộc Lan đẩy tốc độ nhanh hơn chạy đến một cái sơn cốc.
Nơi đó có một đầm nước.
Mộc Lan trực tiếp nhảy xuống ngựa, cầm một bộ dụng cụ đầy đủ, xà phòng thơm, quần áo mới, dầu thơm, dầu gội đầu.
Đừng hỏi xà phòng thơm từ đâu tới, cũng đừng hỏi dầu gội đầu từ đâu tới.
- Nương tử, nàng làm gì thế? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Mộc Lan cắn răng nghiến lợi nói:
- Đi tắm, đỡ phải bị chàng ghét bỏ, tổ tông à.
...
Phủ Bá Tước Huyền Vũ, bỗng dưng tiếp đón một đội ngũ kỳ quái.
Một nhóm có mười mấy con ngựa, rõ ràng là vào cuối thu,những người này lại hở ngực lộ cánh tay, trên thân từng người hiện đầy hình xăm.
Một kỵ sĩ trẻ tuổi cầm đầu, ngay cả mặt cũng xăm nốt.
Hình xăm trên người gã toàn là đàn bà, là đàn bà khỏa thân.
Vượt qua hơn trăm người.
Trên mặt của gã xăm một con yêu quái mặt người thân rắn.
Rõ ràng là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, nhưng những hình xăm toàn thân kia đã biến gã trở thành tà dị.
Mỗi một người trong bọn đều có làn da ngăm đen, cơ bắp như sắt khối vậy.
Hơn nữa răng mỗi người đều rất vàng.
Duy chỉ có kỵ sĩ trẻ tuổi dẫn đầu ngoại lệ, hàm răng của gã rất trắng.
Trên lưng đeo loan đao, chuôi đao là vàng, đục thành thân thể của một phụ nữ.
Trên cổ treo dây chuyền vàng lấp lánh, xâu mười mấy cái sọ người nhỏ thành một chuỗi.
Đoàn người này không có phóng ngựa ra ngoài nhưng đã làm cho những người hầu trong lâu đài sợ đến tứ tán, kêu lên liên tục.
Kỵ binh tuần tra giận dữ, Kim Kiếm Nương trực tiếp mang theo mấy chục kỵ sĩ xông lại, ngăn cản người tới, chất giọng dịu dàng vốn có cũng quát lên:
- Người phương nào, cũng dám tới phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta dương oai, bắt!
Ngay sau đó, lại một nhánh kỵ binh chợt xung phong bên trong phủ Bá Tước lao ra.
Là Phó Thiên hộ Kim Trình bên trong phủ Bá Tước.
Gã chợt tăng nhanh, đại kiếm trong tay quét rộng ra mà chém giết..
Không phải muốn giết người, mà là muốn chém bay loan đao của người đàn ông tà dị kia.
- Choang!
Tức khắc!
Cả người Kim Trình bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.
Kiếm to trong tay, cũng trực tiếp vỡ vụn.
Mà người đàn ông xăm hết cả người không chút sứt mẻ, trên mặt vẫn nở một nụ cười tà dị.
Đôi bên chênh lệch võ công quá xa.
Ánh mắt của gã đầu tiên rơi vào trên đùi, tiếp đó giữa hai chân, thắt lưng, ngực, cuối cùng mới ngó sang khuôn mặt của Kim Kiếm Nương.
Trong chớp nhoáng này, toàn thân Kim Kiếm Nương khó chịu như nằm trên đám gai vậy.
Huyền Vũ Bá Kim Trác xuất hiện.
Bên người của ông ta có một người kỹ sĩ cao lớn oai hùng, gã cưỡi chiến mã cao to nhất, tiết tấu giẫm lên đất thật đặc biệt.
Toàn thân kỵ sĩ này đều tràn trề cảm xúc lực lượng mạnh mẽ.
Gã chính là nghĩa tử của Bá Tước đại nhân, Kim Sĩ Anh.
Đệ nhất cao thủ quân đội của phủ Bá Tước Huyền Vũ, thực quyền Thiên hộ, Phó thống lĩnh tư quân phủ Bá Tước.
Lúc đó phủ Bá Tước kén rể, gã từng là một trong những ứng cử viên tốt nhất.
Hơn nữa, gã còn là thần tượng trong mắt toàn bộ những người trẻ tuổi phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Cừu Kiêu bái kiến nhạc phụ đại nhân. - Người đàn ông tà dị này chào không thèm xuống ngựa, tiếp đó ánh mắt của gã tìm kiếm nơi nơi:
- Vợ Mộc Lan của ta đâu? Vì sao không bảo nàng đến đón ta vậy?
Huyền Vũ Bá nói:
- Cừu Kiêu, thời gian chưa tới, ngươi tới làm cái gì?
Chàng trai tà dị này tên là Cừu Kiêu, con của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Cừu Thiên Nguy, hải tặc lớn nhất biển Đông của nước Việt.
Kẻ thù chính của nước Việt chính nước Ngô và nước Sở, cho nên lục quân rất mạnh, lực lượng thuỷ quân yếu kém.
Hơn nữa, quốc quân cũng chẳng coi trọng những hòn đảo nhỏ xíu bên ngoài này làm gì.
Cho nên, trừ Kim Trụ bá tước ngang trời xuất thế, còn lại đại bộ phận, những quần đảo ở vùng biển phía Đông đều có hải tặc chiếm đảo làm vua.
Hôm nay Cừu Thiên Nguy chiếm cứ mấy chục đảo nhỏ, đồng thời xây công sự ở trên hòn đảo lớn nhất, tự phong là thành chủ Nộ Triều.
Thế lực thủy quân của ông ta rất mạnh, hơn nữa luận phạm vi lãnh địa, còn muốn vượt xa phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mấy năm nay tân chính Việt quốc bừng bừng khí thế, điều này làm cho Cừu Thiên Nguy càng là kiêu căng hơn cả.
Nghe xong câu hỏi Huyền Vũ Bá, Cừu Kiêu nói:
- Căn cứ hiệp ước hai mươi mấy năm trước, ta tới đòi tiền. Bồi thường mười vạn lượng vàng, chia trả dứt trong ba mươi năm, tính cả chín nghìn lượng vàng cả vốn lẫn lãi hàng năm.
Cừu Kiêu quơ trong tay tấm da dê, đây là hiệp ước đình chiến năm đó phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng thành Nộ Triều.
Cừu Kiêu tiếp tục cười nói:
- Mặt khác, ta đến xem Mộc Lan vợ ta. Mấy năm trước nàng và ta luận võ thua, dựa theo quy tắc trên biển của chúng ta, nàng đã trở thành vợ ta rồi.
Tiếp tục, gã vỗ ngực nói:
- Nhìn ngực ta đây này, thân thể Mộc Lan đã được xăm lên, còn thiếu mỗi gương mặt mà thôi.