Bá tước Huyền Vũ, Bá tước phu nhân, Kim Mộc Thông, Kim Mộc Lan lại một lần nữa quỳ xuống.
Kỳ thực có người phát hiện Thẩm Lãng không ở đây, nhưng chẳng ai lắm miệng đi nhắc.
Hơn nữa một người ở rể nhỏ nhoi theo trình độ nào đó là không có tư cách nhận ý chỉ, bất quá quốc quân đã từng đã hạ chỉ cho Thẩm Lãng, tặng cho hắn xuất thân giám sinh Thái Học.
Cho nên lẽ ra lần này Thẩm Lãng phải ở ngay tại chỗ.
Đây cũng như một vị lãnh đạo cấp cao tới phía dưới thị sát, lần đầu tiên gặp mặt Ngô lão nhị trong thôn.
Như vậy khi lãnh đạo có chức thấp hơn một chút tới thị sát lần nữa, Ngô lão nhị cũng phải có mặt hiện trường.
Thế nhưng bản thân tên Thẩm Lãng này có thể ra vẻ khoe khoang, lại không muốn gặp gặp người khác chơi cái trò khoe mẽ như hắn, vậy thì hắn chả thèm tới.
Trong nhà cũng chiều chuộng Thẩm Lãng, con không muốn quỳ, không thích nhìn người khác khoe khoang, vậy con cũng không cần tới đâu.
- Hai vị ái khanh bởi vì tranh đảo Kim Sơn, có nhiều xung đột, suốt đêm không thể chợp mắt, đặc phái con trai thứ tư Ninh Chân đến đây hòa giải, khâm thử!
Đây là ý chỉ quốc quân.
Đương nhiên, chỉ là đạo ý chỉ đầu tiên.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Lãng không muốn tới, đám người các ngươi thiệt tình quá ưa thích đóng kịch.
Rõ ràng là muốn lấy đao xẻo ta một miếng thật đau, lại hết lần này tới lần khác còn muốn tạo nên dư luận như ta khát bị đâm chết vậy.
Rõ ràng bắt bí ta sao.
Tứ vương tử Ninh Chân thờ ơ bảo:
- Phụ vương phái ta đến đây, là muốn tiến hành cố gắng hòa giải cuối cùng tranh chấp đất phong giữa Bá Tước Huyền Vũ cùng Bá Tước Tấn Hải, dù sao vẫn là muốn dĩ hòa vi quý, đôi bên ngồi xuống nói cho thỏa đáng, các ngươi tính sao.
Bên ngoài hơn một nghìn kỵ binh đằng đằng sát khí, uy áp dồn ép nặng, ngươi còn muốn giả làm vẻ mặt ôn hoà.
- Vâng! - Bá Tước Huyền Vũ đáp.
Tứ vương tử Ninh Chân nói:
- Để Bá Tước Tấn Hải đến đây đi, ta làm chủ, ngay phủ Bá tước Huyền Vũ nói, ta tự mình ở bên cạnh xem.
...
Một lúc lâu sau!
Bá Tước Tấn Hải cùng Bá Tước Huyền Vũ liền tranh đảo Kim Sơn đất phong, tiến hành đàm phán sau cùng.
Một cái bàn dài đoàn người Bá Tước Huyền Vũ tước ngồi ở bên trái, đoàn người Bá Tước Tấn Hải ngồi ở bên phải.
Thái Thú Trương Xung ngồi chính giữa chủ trì.
Đầu đại sảnh đàm phán phía trên, bày hai cái ghế, tứ vương tử Ninh Chân cùng hành tỉnh Thiên Nam Tổng đốc tọa trấn.
Bầu không khí đặc biệt nghiêm túc trang trọng.
Giống như tiến hành một trận thương lượng chân chính vậy.
Ninh Chân cười nói:
- Ta và Chúc tổng đốc lần này chỉ vểnh lỗ tai, không chen miệng, các ngươi đều có thể nói mọi thứ.
Dứt lời, ánh mắt của gã chuyển động khắp nơi, như tìm kiếm bóng dáng Thẩm Lãng.
Vị Thẩm Lãng hẳn là cố vấn cho Bá Tước Huyền Vũ, vì sao bực đàm phán này hắn lại vắng mặt.
Nô tài cũng là giun đũa trong bụng chủ tử, mắt thấy biểu cảm của tứ vương tử, một thái giám lập tức nghiêm nghị nói:
- Bá Tước Huyền Vũ, vì sao không thấy chàng rể Thẩm Lãng của ngài đâu vậy?
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác đáp:
- Thân thể của Thẩm Lãng nó có chút khó chịu, sợ lây bệnh sang điện hạ, cho nên không có mặt.
Thế là Bá tước đại nhân vốn ngay thẳng bèn trực tiếp quăng cho một cái đinh mềm.
Tức khắc, tứ vương tử Ninh Chân ánh mắt của hơi thay đổi, đây là hoàn toàn không cho gã mặt mũi.
Kế tiếp cái gọi là đàm phán, cũng chẳng xuất hiện đánh võ mồm gì luôn.
Bá Tước Tấn Hải một nhà vẫn biểu hiện đặc biệt dữ dội, dõng dạc mà ca ngợi công đức quốc quân, sau đó đã sang chuyện gia tộc họ Đường mấy trăm năm lịch sử thống trị đảo Kim Sơn.
Cuối cùng, giao nộp lên trên mấy trăm trang chứng cứ, một xấp lớn thật dày.
- Bằng chứng đanh thép chứng minh thực tế rõ ràng, đảo Kim Sơn từ xưa đến nay đều thuộc về gia tộc họ Đường ta.
Mấy trăm trang chứng cứ đó, ở đây nhân vật trọng yếu, gần như mỗi người một phần.
Tứ vương tử Ninh Chân phi thường hài lòng, đây mới là bổn phận của thần tử sao.
Biết rất rõ ràng là diễn trò, cũng muốn diễn y như thật. Dù cho muốn giết chết phủ Bá tước Huyền Vũ, cũng muốn biểu hiện hợp tình hợp lý hợp pháp, bộ dáng là đại nghĩa ở ta đây.
Kế tiếp, giờ đến phiên Bá Tước Huyền Vũ.
- Chúng ta phản đối!
Nói xong câu này sau, liền không còn gì nữa.
Toàn tràng ngạc nhiên.
Bầu không khí nghiêm trọng, xấu hổ.
Vừa rồi một nhà Bá Tước Tấn Hải, dõng dạc, lưu loát hơn vạn chữ.
Mà đến phiên ngươi Bá Tước Huyền Vũ phát biểu, liền một câu chúng ta phản đối?
Ngươi, ngươi đây là ý gì?
Ngươi đây là lòng có oán hận chăng?
Ngươi đây công khai làm mất mặt à?
Ngươi đây công khai coi khinh quyền uy của quốc quân ư?
Tứ vương tử Ninh Chân cùng Tổng đốc Chúc Nhung đều ở tại trận, Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi lại chẳng thèm chừa thể diện gì hết?
Lần này, mặt mũi Ninh Chân thực sự có chút không nén giận không nổi, mỉm cười nói:
- Đại đô đốc, xem ra mặt mũi của chúng ta còn chưa đủ rồi.
Kim Mộc Lan lạnh giọng bảo:
- Đồ tể giết lợn, còn muốn lợn trước khi chết biểu diễn cho thật hay, xin thứ cho chúng ta làm không được.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Dựa theo luật pháp Việt quốc, lấy tư cách phong thần, gia tộc bọn ta là có độc lập quyền phòng ngự. Dù cho phong vua tới nơi, cũng không có quyền tiếp quản phòng ngự phủ Bá Tước. Thế nhưng mấy trăm năm trôi qua, tổ tông luật pháp phảng phất chả còn dùng được nữa.
Vừa thốt ra thế.
Sắc mặt tứ vương tử Ninh Chân tái xanh.
Cả nhà Bá Tước Huyền Vũ đây là tự tìm đường chết hả? Vẫn ngoan cố chống cự sao?
Lại công khai xé mặt như thế.
Dựa theo luật pháp của tổ tông, vậy thì chẳng có tân chính rồi.
Tiếp tục, Bá Tước Huyền Vũ đứng dậy, hướng Bá Tước Tấn Hải cúi người hành lễ nói:
- Đường huynh, có thể tiến vào thư phòng nói chuyện được không.
Ý tứ này rất rõ ràng, muốn bỏ qua tất cả những người ở đây sang một bên đi mật đàm riêng cùng Bá Tước Tấn Hải.
Lúc này, tứ điện hạ Ninh Chân ngược lại ung dung cười, nói:
- Bá Tước Tấn Hải, Bá Tước Huyền Vũ mời ngươi đi, vậy ngươi đi đi.
...
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác tiến vào bên trong thư phòng.
Bá Tước Tấn Hải mang theo thế tử Đường Doãn tiến vào theo.
Trong thư phòng, Thẩm Lãng đã chờ ở đó, đứng trước một bản đồ.
Bá Tước Tấn Hải Đường Luân không khỏi có chút kinh ngạc.
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác lại ai cũng không mang theo, chỉ để Thẩm Lãng bên người.
Tiến vào thư phòng sau đó, đôi bên lâm vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Thẩm Lãng nói:
- Bá Tước Tấn Hải, hơn một trăm năm trước cướp biển lên đất liền, càn quét đất phong nhà ngài, các ngài ngay cả pháo đài gia tộc đều đánh mất, là tổ tiên Kim Trụ đại nhân ta suất binh giúp các ngươi đoạt lại đất phong, đoạt lại cơ nghiệp đi.
Bá Tước Tấn Hải nhướng mày.
Ông ta không ưa nghe đến đoạn chuyện cũ sỉ nhục đó.
Thẩm Lãng nói:
- Năm đó, Hầu Tước Tấn Hải tự mình đến nhà của chúng ta, quỳ xuống cầu khẩn Tổ tiên Kim Trụ xuất binh vì ông ta đoạt lại lãnh địa, đồng thời đồng ý sau khi chuyện thành công, cầm Đảo Kim Sơn tặng cho gia tộc họ Kim, hơn nữa còn ký kết khế ước. Tổ tiên Kim Trụ dẫn binh đại sát tứ phương, giúp nhà ngươi đoạt lại toàn bộ đất phong, đồng thời tiêu diệt hết cướp biển, trả lại nghìn dặm phòng thủ bờ biển cho Việt quốc lấy hòa bình. Lúc đó dưới sự chứng kiến của quốc quân, chính tay gia tộc các ngươi cầm đảo Kim Sơn chuyển giao cho gia tộc họ Kim ta.
- Gia tộc bọn ta đối với các ngươi có ơn cứu mạng lại không nói, vì sao chuyện lúc đó đã đáp ứng rồi, sau đó lại muốn đổi ý?
Thẩm Lãng nói việc này đều là thật.
Bằng không đảo Kim Sơn thuộc về gia tộc họ Đường như thế nào sẽ tới trong tay gia tộc họ Kim?
Nhưng việc này đối với Phủ Bá tước Tấn Hải mà nói, là chuyện sỉ nhục nhất, cho tới bây giờ đều không đề cập tới.
- Ha ha... - Phủ Bá tước Tấn Hải thế tử Đường Doãn nói:
- Thẩm Lãng, ngươi nói những thứ này đều là chuyện hư ảo giả dối. Ngươi nói hơn một trăm năm trước nhà ta cầm đảo Kim Sơn chuyển giao cho gia tộc họ Kim, vậy có giao kèo, có bằng chứng không?
Đây là phần ghê tởm nhất.
Sau khi tổ tiên Kim Trụ chết bất đắc kỳ tử, phần giao kèo kìa cũng không thấy tăm hơi.
Thế nhưng phần khế ước đó tổng cộng có ba phần, Phủ Bá tước Tấn Hải có một phần, quốc quân chỗ đó cũng có một phần.
Hai phần đó đến nay vẫn bình yên vô sự. Thật tốt ở trong tay bọn họ.
Cho nên, Đường Doãn hoàn toàn là ăn nói bừa bãi.
Bộ dạng trơ tráo của tên này, không tệ!
- Được lắm. - Thẩm Lãng ra vẻ chân thành tha thiết:
- Những chuyện cũ năm xưa liền tạm thời không đề cập nữa, hôm nay khí thế tân chính như lửa bỏng dầu sôi. Gia tộc họ Đường các người và họ Kim chúng ta, cũng là quý tộc lâu đời có đất phong có tư quân, vốn chung nhau lợi ích. Vì tự bảo vệ mình, lúc này hai nhà chúng ta nên đoàn kết một lòng, sao lại chém giết lẫn nhau thế? Vốn sinh cùng một gốc, đốt nhau sao tàn khốc vậy.
Lời nói của Thẩm Lãng cũng là chân lý.
Phủ Bá tước Tấn Hải, phủ Bá tước Huyền Vũ, đều là dòng quý tộc lâu đầu xếp hàng đầu của Việt quốc.
Thẩm Lãng lại khuyên giải tiếp:
- Đều cùng quý tộc lâu đời, họ Đường các người lại đứng ở bên phái tân chính, đối với gia tộc họ Kim tiến hành cắn giết. Đây không phải là để đối với người thân thì ác để cho kẻ thù sung sướng sao?
- Lại nói, môi hở răng lạnh đây. Chờ phủ Bá tước Huyền Vũ chúng ta diệt vong, há biết cây đuốc tân chính đó phải chăng sẽ đốt tới trên đầu các người không?