Chương 235: Cẩu nam nữ Thẩm Lãng Thiên Thiên! Đã định kết cục chiến thắng, vô địch thật quạnh hiu (1)
Thẩm Lãng chuẩn bị bao lâu cho chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn?
Ròng rã mấy tháng.
Tạm thời nước tới trôn mới nhảy, trên căn bản là không thể nào.
Lúc hắn viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, nhạc phụ đã từng hỏi hắn, rõ ràng bản thân viết là được rồi, vì sao phải kéo Kim Mộc Thông vào?
Thẩm Lãng lúc đó phải trả lời, vì tranh chấp đảo Kim Sơn.
Từ khi hợp tác viết Phong Nguyệt Vô Biên, vì sao Kim Mộc Thông thời thời khắc khắc đều đang chép bài vở vậy?
Vẫn là vì tranh chấp đảo Kim Sơn.
Trận đầu tiên trong ba trận chiến tranh chấp đảo Kim Sơn, Mộc Lan cùng Đường Viêm luận võ.
Về cách thức phá giải kiếm pháp《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 như thế nào đã được miêu tả nhiều nhất.
Nhưng mà, chuẩn bị cũng là trễ nhất.
Hôm nay một trận chiến này, đã là tất thắng không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, Trương Xung cùng Bá tước Tấn Hải Đường Luân cũng cho là như vậy.
Cuối cùng Đường Viêm trước giờ không bại, đối mặt bất luận cao thủ trẻ tuổi nào cũng là nháy mắt hạ gục, huống chi là với Mộc Lan?
Nhưng ai nào biết, thứ kiếm pháp vô địch này một khi bị tìm được kẽ hở, sẽ trong nháy mắt tan rã vỡ!
...
Trận chiến thứ hai, Đường Doãn cùng Kim Mộc Thông thi văn thơ.
Nội dung thi vẫn theo luật của mấy thập niên trước đó, một phần sách luận, một bài thơ từ.
Một trận chiến này cơ hồ là không có gì để hồi hộp cả.
Kim Mộc Thông phải thua.
Đường Doãn đạt Thám Hoa trong kỳ thi Đình không phải là tự bơm hơi, thật sự là hạng thứ ba kỳ thi năm ngoái.
Kim Mộc Thông cùng gã khác biệt hoàn toàn, thực sự chính là ngọn núi sau nhà so sánh với ngọn núi Everest, là chênh lệch giữa Phượng tỷ và Lâm Chí Linh (*).
(*) Phượng tỷ - La Ngọc Phượng – là một cô gái ở Trùng Khánh có nhan sắc kém xinh nhưng đặt tiêu chuẩn kén bạn trai trên trời. Lâm Chí Linh là siêu mẫu chân dài hàng đầu Đài Loan.
Thế nhưng Thẩm Lãng cảm thấy, cái thằng mập ở nhà này còn có thể cứu vãn được.
Không phải là bởi vì đầu óc Kim Mộc Thông có thông minh gì, gã thậm chí đến bây giờ ngay cả《Kim Thị Gia Huấn》 còn chưa thuộc hết.
Thế nhưng trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn kia mà.
Kim Mộc Thông có một thứ đặc biệt lợi hại, đó chính là chép sách siêu nhanh siêu nghiêm túc.
Hơn nữa nếu người cố bắt gã học, gã chẳng nhớ nổi.
Nhưng nếu ngươi bắt gã chép phạt, chép mấy lần, thật sự là sau đó gã liền nhớ kỹ không lọt gì ráo.
Cho nên hơn một tháng thời gian ròng rã đó, gã vẫn luôn ngồi chép.
Lần này đề văn là do quốc quân tự mình ra, hơn nữa bỏ vào trong rương, dùng sáp niêm lại.
Nhất định phải đến ngày thi văn ấy, mới có thể chân chính mở ra.
Trước đó trừ quốc quân ra, ai cũng không biết đề bài.
Thế là, Thẩm Lãng liền lật xem tất cả sáng tác cùng chiếu thư của quốc quân, nhất là 《Chiếu Thư Tân Chính》.
Hắn phán đoán đề bài kỳ này, rất có thể là về tân chính.
Sau đó sẽ căn cứ tính cách của quốc quân, Thẩm Lãng dùng trí não tiến hành đoán đề. Giống như trung học Hoàng Cương (Hoàng Cương, tỉnh Hồ Bắc), trường trung học Mao Thản Hán (Lục An, tỉnh An Huy) (*) đã tiến hành áp đề với kỳ thi tốt nghiệp trung học vậy.
(*) Hai trường trung học này nổi tiếng là nhà máy “cao khảo” (gaokao), với cách giáo dục khắc nghiệt kiểu học vẹt theo hệ thống đề cương đã soạn sẵn, đương nhiên điểm số thành tích học sinh đạt được rất cao nhưng cách dạy của hai trường này gặp nhiều chỉ trích.
Sách luận, hắn tổng cộng ra mười chín đề.
Sau đấy căn cứ mười chín đề bài, ở trong kho số liệu trí não tìm kiếm những sách luận siêu cấp đại thần viết trong lịch sử Trung Quốc.
Toàn bộ là các bậc thầy siêu cấp như Vương Dương Minh (nhà triết học thời Minh), Âu Dương Tu (nhà thơ thời Tống), Vương An Thạch (nhà văn – chính trị gia thời Bắc Tống), Tô Thức (Tô Đông Pha, nhà thơ thời Tống), Tô Triệt (nhà văn thời Tống).
Mỗi một bài sách luận được lấy ra, cũng là nổi danh hiếm có truyền lại đời sau, chỉ cần sửa chữa một chút có thể dùng luôn.
Về thơ từ, Thẩm Lãng ra một 130 câu hỏi.
Tiếp đó căn cứ những đề mục này ở kho số liệu tìm kiếm những tác phẩm của các thi sĩ.
Cái đội hình này thì càng thêm hào hoa.
Thi tiên (Lý Bạch), thi thánh (Đỗ Phủ), thi quỷ (Lý Hạ), thi ma (Bạch Cư Dị), toàn bộ cho sao chép hết cho ta.
Cuối cùng Thẩm Lãng sửa sang lại mười chín phần sách luận siêu cấp kinh điển, một trăm ba mươi bài thơ ca bất hủ hoa mỹ.
Kim Mộc Thông, ngươi phải học thuộc lòng cho ta!
Chết sống cũng phải đem những thứ văn chương cùng thơ từ đó toàn bộ học thuộc.
Thế là, tên mập đáng thương mỗi ngày mười bốn tiếng đồng hồ đều ngồi chép sách.
Thế thì loại biện pháp này của Thẩm Lãng có đáng tin cậy không hả?
Nói thật, không đáng tin cậy mấy.
Mặc dù là trí não áp đề, thế nhưng xác suất vẫn quá thấp, hoàn toàn là mèo mù gặp phải chuột chết.
Xác suất trúng tủ cũng không vượt qua 10%.
Nhưng dù cho như thế, cũng không thể buông tha việc chạy chữa đâu.
Tên mập ở nhà Kim Mộc Thông có một ưu điểm to lớn, đó chính là nghe lời.
Giống như những học trò bị ăn hiếp trong trường học, giáo viên bảo làm gì thì làm cái đó, lớp trưởng bảo làm gì thì làm theo, thậm chí tổ trưởng bảo làm gì thì làm cái đó.
Cho nên Thẩm Lãng để gã chép cái gì gã liền chép cái đó, bảo gã thuộc lòng gì thì gã thuộc đó.
Kể cả điều đó có vô ích đi chăng nữa.
Nhưng thái độ của Thẩm Lãng với một trận chiến này chính là, có hy vọng nhưng không thể trông cậy vào.
Huống hồ về thi văn, kế tiếp Thẩm Lãng có thêm một cơ hội, một khi bị hắn nắm được, thật sự có khả năng thắng.
Nếu như trong vụ văn thơ tên mập ngồi lì Kim Mộc Thông nếu như thắng kim khoa Thám Hoa lang, vậy chuyện kia sẽ cực kỳ vui, thật thú vị quá đi mà.
Quả thực chính là hoàn toàn lật đổ.
...
Trận chiến thứ qua, quân chiến!
Phủ Bá Tước Huyền Vũ xuất ra một trăm tinh nhuệ, Bá tước Tấn Hải cũng xuất một trăm tinh nhuệ.
Không được dùng kỵ binh.
Bởi vì chiến mã quá đắt, chết đền không nổi.
Hai bên tinh nhuệ tập trung trên một bãi đất trống, khoảng cách một dặm.
Tiếp đó trực tiếp xung phong chém giết!
Thẳng đến khi một bên chết hết, hoặc đầu hàng mới thôi.
Quyết đấu giữa quý tộc, chính là tàn khốc dữ dội như vậy đấy.
Mối đại thù sống chết giữa phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng phủ Bá tước Tấn Hải chính từ trong những thương vong này mà xuất hiện.
Một trận chiến này là khảo nghiệm là quân trận cùng tố chất binh sĩ.
Nhưng mà, còn có nhân tố càng quan trọng hơn, đó chính là vũ khí cùng áo giáp.
Khả năng Kim Mộc Thông thua ở trận văn chiến quá lớn, cho nên trận chiến thứ ba càng trở nên quan trọng hơn cả.
Nhưng mà, luận võ quân chiến thì phủ Bá Tước Huyền Vũ đã thua cả bốn mươi năm.
Không phải là bởi vì tài nghệ không bằng người ta, cũng không phải là bởi vì võ sĩ gia tộc họ Kim chưa đủ gan dạ.
Mà là bởi vì, trang bị vũ khí không bằng người ta thôi.
Hàm lượng nguyên tố sắt trong mỏ quặng ở đảo Kim Sơn là cao nhất, vượt qua đảo Vọng Nhai. Bởi vì hàm lượng lưu huỳnh trong quặng sắt trên đảo Vọng Nhai tương đối cao, cho nên thành phẩm rèn đúc khá giòn.
Hơn nữa, kỹ thuật luyện sắt phủ Bá tước Tấn Hải vượt qua phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Ngươi rèn đúc nên đao kiếm chả sắc bén như người khác, áo giáp không bền bằng người ta.
Cho nên lúc đánh nhau, dĩ nhiên là thua rồi.
Thực lực binh sĩ hai bên khác nhau trên thực tế là không lớn, thậm chí bởi vì có hoàn cảnh trang bị xấu, cho nên binh sĩ Bá Tước phủ Huyền Vũ càng thêm gan dạ không sợ chút nào.
Vậy mà sau khi Thẩm Lãng đến.
Tất cả liền thay đổi!
Trong đầu hắn thứ gì đều có hết.
Về tài liệu tinh luyện kim loại, liền vượt qua mấy chục vạn chữ.
Vụ loại bỏ lưu huỳnh trong quặng sắt khi tinh luyện kim loại sao? Dễ dàng.
Lợi hại nhất, chính là thuật luyện thép.
Đối với thế giới này mà nói, Thẩm Lãng cung cấp kỹ thuật luyện thép hoàn toàn là vượt thời đại.
Thép cũng là sắt, sắt cũng là sắt.
Nhưng hai thứ này là hoàn toàn không thể so sánh được.
Tựu như cùng mọi người đều là cứng rắn, có vài người ngay cả quần còn chả đẩy lên nổi, mà có vài người thì có thể trên tiểu kê vắt quả cân lớn 10 cân.
...
- Cô gia, căn cứ tài liệu và bản vẽ của ngài, chúng ta đã hoàn thành rèn một trăm khôi giáp, ba trăm thanh chiến đao. Thế nhưng nhóm vật tư đó chưa phát ra, trạng thái vẫn hoàn toàn bảo mật!
Kim Hối báo cáo.
Tiếp đó, gã đưa tới một thanh chiến đao.
Bá Tước Huyền Vũ cầm lấy chiến đao, lập tức phát hiện khác biệt rõ rệt.
Thứ nhất trên đao lại có hoa văn đặc biệt.
Thứ nhì, lưỡi đao lại hiện lên sắc xanh lam tỏa sáng.
Kim Hối lấy tới một thanh chiến đao, nói:
- Chủ nhân, đây là chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải, ngài thử xem.
Bá Tước Huyền Vũ chợt chém tới một đao.
- Keng!
Tức khắc, chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải trực tiếp lủng lỗ lớn.
Mà chiến đao kiểu mới của Bá Tước phủ Huyền Vũ chỉ cuốn lưỡi thôi.
- Đao tốt, lợi hại. - Bá Tước Huyền Vũ khâm phục.
Loại chiến đao kiểu mới, so với chiến đao trước kia của phủ Bá Tước Huyền Vũ không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Đối với chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải, cũng cứng cỏi hơn nhiều lắm.
Kim Hối tiếp tục cầm tới một áo giáp, mặc vào tên người gỗ.
- Đây là áo giáp phủ Bá Tước Tấn Hải, độ bền chắc vượt xa so với áo giáp trước đây của chúng ta rất nhiều.
Bá Tước Huyền Vũ cũng không cần dùng nhiều lực, chỉ dùng sức cỡ một binh lính tinh nhuệ bình thường để chém tới một đao.
- Rắc rắc...
Hiệu quả đó, thật kinh người.
Áo giáp Bá Tước phủ Tấn Hải, trực tiếp bị bổ ra.
Tuy rằng chưa nói tới chém sắt như chém giấy, nhưng quả thực chẳng cần cố sức.
Bá Tước Huyền Vũ không khỏi sững sờ!
Chiến đao kiểu mới này, lại sắc bén vững chắc như thế, thật khiến cho người ta không thể tin nổi.
Đây là dĩ nhiên!
Thép cùng sắt, bất kể là độ cứng, hay là độ dẻo, vốn cũng chả cùng một cấp bậc.
Lại tôi vào nước lạnh có thể tăng độ cứng của thép, tôi thêm lần nữa có thể tăng độ mềm dẻo của thép.
Kế tiếp!
Kim Hối lấy ra khôi giáp sắt thép thiết kế hoàn toàn mới của Thẩm Lãng.
Cầm khôi giáp kiểu mới mặc lên người gỗ.
Bá Tước Huyền Vũ cầm lấy chiến đao của kẻ địch phủ Bá tước Tấn, chợt hướng lên người gỗ mặc khôi giáp kiểu mới chém xuống.