Chương 248: Kinh hãi muốn chết! Tên mập ở nhà cũng muốn nghịch thiên (2)
Thậm chí gã còn nhắm mắt lại, chẳng ngừng đọc thuộc lòng sách luận, đọc thuộc lòng thơ từ.
Mặc dù Thẩm Lãng nói qua dứt khoát không ôm hy vọng mấy đối với gã.
Thế nhưng Kim Mộc Thông cảm thấy bản thân còn khả năng cứu vớt được xíu.
Nhỡ ra thật vận cứt chó thì sao, đề bài văn chiến thực sự bị Thẩm Lãng đoán trúng tủ thì sao?
Vậy chẳng phải là ta thắng sao?
Vậy thằng mập ta đây chẳng phải là cũng nghịch thiên sao?
Cho nên, Kim Mộc Thông thời thời khắc khắc đều ngâm nga thuộc lòng, một chút cũng không dám phân tâm luôn, e sợ cho nháy mắt một cái, đã học gì đó lại quên.
Đây là gã không có mang giấy bút thôi, bằng không bây giờ gã hận không thể liền viết bài.
Trí nhớ tốt không bằng đầu bút cùn.
Kim Mộc Thông ta đây liền chỉ có điểm thiên phú chép sách ấy mà, cũng không thể mai một ha.
...
Một hồi lâu sau khi Đường Viêm rơi xuống đất.
Mới tỉnh hồn lại, hướng Kim Mộc Lan bèn hỏi:
- Ta, ta thua sao?
Mọi người kinh ngạc.
Đến bây giờ ngươi còn không biết ngươi đã thua?
Chỉ sợ là thằng ngu rồi!
Thua một trận này, ánh mắt mọi người xem hướng Đường Viêm tức khắc mất đi kính sợ.
Cảm thấy gã cũng chả hơn gì mấy, lúc trước danh tiếng vô địch dứt khoát là nói khoác rồi.
Mộc Lan lại chăm chú gật đầu đáp:
- Đúng, ngươi thua.
Đường Viêm hỏi:
- Ta lại thua?
Gã giơ tay ngó tay mình, nhìn phía huyền thiết trọng kiếm.
Trọn mười bốn năm, luyện tập kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh trọn mười bốn năm.
Mấy năm nay gã cho tới bây giờ đều chưa từng bại, vĩnh viễn đều là nháy mắt hạ gục đối thủ.
Bây giờ lại thua.
Thiệt tình không chân thật mấy.
Không phải, có thể đây mới là chân thật.
Thắng lợi trước đây mới là không chân thật, mới là vô căn cứ.
Đường Viêm đã từng hỏi thầy gã, gã luyện tập kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đã mười bốn năm, lúc nào có thể luyện tập kiếm pháp khác nhỉ.
Thấy Lý Thiên Thu bảo, chờ sau khi ngươi thất bại đã, hẵng lo học tập kiếm pháp khác đi.
Hiện tại, cuối cùng gã cũng thất bại sao?
- Ha ha ha... - Đường Viêm chợt cười to.
- Ta thất bại, ta lại thất bại.
- Thua hay lắm, thua tốt lắm...
Tiếp đó, Đường Viêm đứng dậy, nhặt lên Huyền Thiết trọng kiếm trực tiếp đi ra bên ngoài.
- Sư phụ, con thua rồi, ta thua....
- Ha ha, sư phụ, con thua rồi nè!
Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, ngay từ đầu thanh âm còn có mấy phần đau thương buồn bã, đến phía sau lại trở nên hết sức phấn khởi lên.
Rồi Đường Viêm cứ thế mà đi.
Ném hết thảy mọi người ở đại sảnh, đi mất.
Có thể, từ đầu tới đuôi trong mắt hắn sẽ không có những người này.
Gã vĩnh viễn đều sống trong thế giới của mình, liền đối thủ là ai cũng chẳng nghiêm túc xem qua, huống chi là khán giả đâu?
Mọi người tại đây đều nghị luận.
- Đây là một thằng ngu rồi.
- Đây là một người điên nhỉ, lúc trước danh tiếng vô địch nhất định là nói khoác mà ra, dứt khoát là những người đó khen láo nhá.
- Người bị hắn đánh bại, có thể đều là kẻ lừa gạt đi.
- Người như vậy làm sao có khả năng vô địch chứ?
Nghe những người này trào phúng, Thẩm Lãng lại chăm chú coi bóng lưng Đường Viêm rời đi.
Hắn rõ ràng thấy được, một thế hệ tông sư quật khởi.
Ngày hôm nay đây thua một lần sau, Đường Viêm mới có thể chân chính bắt đầu trở nên mạnh mẽ lên.
Lúc trước chẳng qua là chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đó mạnh thôi, mà không phải bản thân của gã vô địch.
Mà sau ngày hôm nay, có thể vô địch chính là bản thân gã.
Mộc Lan trông bóng lưng Đường Viêm biến mất, trong lòng thậm chí đầy hâm mộ.
Những người này mới thật sự là thiên tài võ đạo đấy.
Ví như Đường Viêm, ví như Đại Ngốc.
Đường Viêm trong mắt chỉ có võ đạo.
Mà trong đầu Đại Ngốc, hầu như chẳng có gì cả, thậm chí gã hoàn toàn không phát hiện mình là thiên tài nữa.
Đây mới thực sự là vô địch!
Kim Mộc Lan nàng đây không phải loại thiên tài này.
Cùng lắm thì, nàng vẫn có thể biến thành tuyệt đỉnh cao thủ.
Bởi vì, nàng đứng trên vai một người khổng lồ.
Xì!
Là bởi vì nàng cưỡi trên vai một tên đàn ông cặn bã.
...
Kế tiếp, là ba trọng tài tối cao đưa ra phán quyết.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Xem thế là đủ rồi, xem thế là đủ rồi, đại nhân Tác Huyền cảm thấy thế nào?
Tác Huyền bày tỏ:
- Ta không biết võ công, ta thấy chính là một bài thơ.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Uy Vũ Công ngươi là đại tông sư, võ đạo cao thủ hàng đầu, ngươi cảm thấy thế nào?
- Nói thật ấy à? - Biện Tiêu bèn hỏi.
Ninh Khải nói:
- Đương nhiên là nói thật, trên cái thế giới này còn có ai có thể khiến cho Công Tước Uy Vũ nói láo đâu?
Uy vũ công Biện Tiêu nói:
- Ta cho tới bây giờ vốn ghét kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 gì đó, giả thần giả quỷ, có hoa không quả.
Người này thật đúng là kiêu ngạo ghê.
Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Ngao ánh mắt lớn trên đỉnh đầu rồi, vị Công tước Uy Vũ này mắt cao đến bầu trời luôn.
- Nhưng mà! - Biện Tiêu nói:
- Tương lai võ đạo đại tông sư của thiên hạ, tất có một ghế của Đường Viêm.
Vương thúc Ninh Khải gật đầu.
Tiếp đó, lão nghiêm túc nói:
- Tranh đảo Kim Sơn, trận chiến đầu tiên kết thúc, phủ Bá tước Huyền Vũ thắng lợi!
- Phủ Bá tước Huyền Vũ, phủ Bá tước Tấn Hải chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai tiến hành đệ nhị chiến, thứ ba chiến đấu!
…
- Nương tử, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi!
- Đừng vặn tay của ta mà, ta một hồi còn muốn viết văn đó.
- Bằng không đừng đánh chỗ này ha, về nhà lại đánh có được không vậy?
Trở lại nơi ở sau, Thẩm Lãng quyết định mau chóng cầu xin tha thứ trước.
Ngày hôm nay phạm sai lầm thực sự quá lớn luôn.
Nương tử đang cùng Đường Viêm quyết đấu sinh tử, hắn lại cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại.
Mộc Lan nhìn chòng chọc Thẩm Lãng một lúc lâu.
- Thiếp không đánh chàng đâu, Kim thị gia huấn, nữ tử không nỡ đánh chồng mình.
Thẩm Lãng thở dài một hơi, cuối cùng lại sống sót một lần.
Thế nhưng kế tiếp.
Mộc Lan mở cái miệng nhỏ nhắn thơm ngào ngạt, lộ ra răng ngọc trắng bóc, hung hăng cắn lên gò má Thẩm Lãng.
- A... - Thẩm Lãng kêu đau.
Mộc Lan cắn đến phi thường tinh chuẩn.
Chính là cái loại căn ra dấu vết thật sâu, nhưng lại không hề lưu lại vết sẹo loại này, cũng không chảy máu nữa.
Vậy đại khái tương đương với đóng dấu.
Nói cho toàn bộ nữ nhân, người đàn ông này có chủ, hơn nữa vợ hắn còn vô cùng dữ, các ngươi những thứ hồ ly tanh hôi nghìn vạn lần chớ nên loạn đánh chủ ý gì sất.
Ngày hôm nay ta có thể cắn tên đàn ông cặn bã phu quân, ngày mai ta là có thể đánh chết các ngươi những thứ tiểu tam không biết xấu hổ đó.
- A... A... A...
Thẩm Lãng đau đến nước mắt đều phải hiện ra.
Rồi Mộc Lan hôn lên bờ môi của hắn, trực tiếp đưa đầu lưỡi vào.
Vô cùng mãnh liệt.
Trực tiếp hôn đến bên trong miệng Thẩm Lãng đều đổ máu.
- Phu quân cặn bã à, chàng phải ngoan, biết không?
Thẩm Lãng ra sức gật đầu.
…
Kế tiếp, Thẩm nam cặn bã nam lục soát trí não, căn cứ cái đề bài văn hắn dùng X quang chụp, trong số đông đảo văn hào đó chọn lựa một phần sách luận sao chép.
Tuyên truyền giác ngộ, bậc thầy tiêu chuẩn, tuyệt đối kinh diễm vô cùng.
Sau đó lại căn cứ đề bài, chép một bài thơ.
Thiên cổ danh thiên, tuyệt đối truyền lại đời sau.
Viết xong sau, Thẩm Lãng vội vàng cầm đi cho Kim Mộc Thông, để gã sao chép suốt đêm, học thuộc cho xong.
Khi đi ngang qua đại sảnh.
Nhạc phụ đại nhân đang phát biểu, chuẩn bị buổi chiều quân chiến ngày mai.
Đệ nhất cao thủ phủ Bá tước Huyền Vũ Kim Sĩ Anh đang quỳ một chân trên đất, hướng Bá tước Huyền Vũ thề thốt, cuộc chiến ngày mai nhất định sẽ toàn lực ứng phó, chẳng sợ tar giá sinh mệnh.
Nhưng mà vào lúc này, Thẩm Lãng rêu rao đi qua.
Kim Hối, nhạc phụ đại nhân, Kim Sĩ Anh đều thấy được trên mặt Thẩm Lãng dấu răng đỏ tươi.
Vô cùng rõ ràng cho thấy là phụ nữ gây ra.
Nhìn cái gì? Có cái gì nhìn?
Thẩm Lãng không để bụng, ngược lại nghiêng mặt sang bên để ba người ở đây thấy rõ ràng.
Bá tước đại nhân lúc đầu cũng muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng đặc biệt sáng suốt mà ngậm miệng.
Chuyện vợ chồng son, ông cũng không cần trộn lẫn đâu.
Chẳng qua Thẩm Lãng ngươi bị vợ cắn vô cùng vinh quang sao? Còn không thèm che để thế mà rêu rao khắp nơi, rung đùi đắc ý?
...
Thẩm Lãng đi tới căn phòng của Kim Mộc Thông.
Thằng mập lì ở nhà vẫn còn múa bút thành văn.
Trước mặt gã, đã viết tòe đầu một cây bút lông.
Thẩm Lãng lúc này thật tình cảm thấy, cậu em vợ này có tiềm chất trở thành một đại văn hào.
Mỗi ngày đều viết hơn vạn chữ.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, đừng có chép đồ cũ nữa, sao chép văn chương cùng thơ từ mới đi.
Thẩm Lãng đưa cho gã sách luận cùng thơ vừa nãy viết ra đặt trước mắt Kim Mộc Thông, nói:
- Đây là ngày mai muốn thi.
- Thực sự? - Kim Mộc Thông ngạc nhiên.
Tiếp đó, gã ngẩng đầu lên thấy được dấu răng trên mặt Thẩm Lãng, không khỏi kinh ngạc, chỉ vào mặt Thẩm Lãng hỏi:
- Tỷ phu, mặt của...
Thẩm Lãng cùng có quang vinh này bày tỏ:
- Bị tỷ của đệ cắn đấy, thế nào?
Kim Mộc Thông yếu ớt vấn:
- Chuyện này, nên kiêu ngạo à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, vì cái gì phụ nữ cắn đệ? Bởi vì nàng yêu đệ. Yêu càng sâu, liền cắn được càng sâu, nhưng lại cố tình không bỏ được cắn bị thương thật, lại thêm không bỏ được lưu lại vết sẹo, cho nên hiện tại dấu răng trên mặt ta là hoàn mỹ, đại biểu cảnh giới tình yêu cao nhất, thuyết minh tình yêu của tỷ tỷ của đe6 đối với ta đến cực hạn.
Kim Mộc Thông ngẩn ngơ.
Ta biết rất rõ ràng tỷ phu đang nói bậy, nhưng vì cái gì lại cảm thấy thật có đạo lý vậy cà.
Thẩm Lãng vỗ vỗ bả vai thằng mặp nói;
- Ôi, loại chuyện này đệ chắc là sẽ không hiểu. Tên mập ở như ngươi vậy, trừ mỗi con chó nhỏ cắn ra, chắc chả có phụ nữ nào cắn ngươi.
Tức khắc, Kim Mộc Thông ánh mắt rưng rưng, vô cùng bi phẫn ngồi xuống.
Thẩm Lãng lại giết chết cõi lòng người ta như thế.
Ngươi chờ cho ta, ngươi đợi cho ta.
Kim Mộc Thông ta đây về sau, sẽ... chẳng kêu ngươi là tỷ phu nữa.
Tiếp đó, tên béo này múa bút thành văn, ra sức sao chép sách luận, thơ từ mới của Thẩm Lãng.
Ta muốn hóa bi phẫn ra lực lượng.
Ta muốn sao chép bài tập, ta muốn học thuộc bài.
Đường Doãn, ngươi đợi đấy cho ta, ngươi không phải là thám hoa lang hả? Không phải là thi đình thứ ba ư?
Ngày mai văn chiến, ta nhất định phải đánh bại ngươi.
Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi biết, thằng mập ở nhà này không dễ bị bắt nạt đâu.
Tên mập cũng sẽ nghịch thiên.
Lẽ nào mỹ nam tử các ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?
Có lẽ có ít người làm được, nhưng tuyệt đối không bao gồm Đường Doãn nhà ngươi đâu!
Kim Mộc Thông ta đây không thể trêu vào tỷ phu, lẽ nào ta còn không thể trêu vào ngươi sao?
Xì!
Thề qua không được kêu tỷ phu, lần này không tính đi!
Tóm lại, ngày mai Kim Mộc Thông ta đây muốn làm một chuyện động trời đó!
......
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lại suốt đêm viết đến sáng sớm bảy giờ rưỡi. Vì sao càng ngày càng chậm a, đi ngủ thôi hu hu!