Chương 249: Đòn sát thủ bí mật! Lật đổ thế giới quan (1)
Bãi săn Nộ Giang, ở bên trong một chỗ khác, nơi dừng chân của Bá tước Tấn Hải.
Không khí ngột ngạt, một mảnh trầm trọng.
Ngày hôm nay trận chiến đầu tiên, Kim Mộc Lan thắng lợi có thể nói cho bọn họ cảnh tỉnh, cũng có chút đầu óc phải hôn mê.
- Kế tiếp không phải còn có hai trận à? Công tử Đường Duẫn với tên phế vật Kim Mộc Thông, nhất định là tất thắng.
Mọi người gật đầu, nếu như trận này mà không thắng, vậy toàn bộ thế giới liền hoàn toàn lật đổ.
Thám Hoa Lang đánh với phế vật, dùng ngón chân cũng có thể thắng đi.
- Cho nên mấu chốt là quân chiến ngày mai.
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Bá tước Tấn Hải, quân chiến ngài có nắm chắc hay không?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Có, bởi vì lượng quặng sắt cao hơn, độ tinh khiết cũng nhiều hơn, công nghệ tinh luyện tốt hơn, cho nên bất kể là áo giáp hay vũ khí, đều hơn xa phủ Bá tước Huyền Vũ.
Có người nói:
- Sắt của phủ Bá tước Huyền Vũ không tốt, có thể đi mua bên ngoài sắt tốt nhất, dùng để rèn áo giáp cùng vũ khí.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Sắt trên đảo Kim Sơn sắt của nhà ta là loại tốt nhất.
Lời này không sai.
Phủ Bá tước Tấn Hải sản xuất sắt có đại bộ phận chuyên cung cấp quân đội Việt quốc.
Toàn bộ vũ khí cùng áo giáp của quân đội Việt quốc, có một phần năm xuất thân từ xưởng luyện sắt của phủ Bá tước Tấn Hải.
Cho nên, phủ Bá tước Tấn Hải mặc dù đất phong nhỏ hơn, nhưng cũng nuôi ba nghìn tư quân, hơn nữa gia thế càng thêm thịnh vượng phát triển.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân có một câu không có nói ra.
Xưởng luyện sắt nhà ông ta chỉ giữ lại loại sắt tốt nhất cho bản thân dùng mà thôi.
Không chỉ có như thế, năm ngoái, nhà ông ta mới nghiên cứu ra phương pháp luyện sắt mới, có thể khiến cho sắt cứng hơn lên một cấp.
Như thế tạo nên binh khí càng thêm sắc bén, áo giáp càng kiên cố hơn.
Vũ khí trang bị của bọn họ vốn cao hơn hai cấp so với phủ Bá tước Huyền Vũ, hôm nay đã cao hơn ba cấp.
Cho nên, một trận chiến này muốn không thắng còn khó hơn.
- Quân chiến luận võ, nhà ta tất thắng. - Bá tước Tấn Hải nói:
- Cho nên xin Tổng đốc cùng chư vị đại nhân không cần lo lắng.
Tất cả đều là người trên một cái thuyền, nếu là phủ Bá tước Tấn Hải của ông ta thua sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề.
Trương Xung lắc đầu nói:
- Không, không có đơn giản như vậy.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân thoáng do dự, sau đó hướng Trương Xung nói:
- Thái Thú đại nhân, xin mời đi theo ta.
...
Kế tiếp.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân mang theo Trương Xung đi tới một nhà kho.
Ở đây có chừng mấy trăm võ sĩ phủ Bá tước Tấn Hải thủ vệ.
Trong nhà kho, bày chi chít hơn một trăm cái rương.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân mở ra một cái rương, xuất ra một thanh chiến đao, mặt trên còn có vết dầu.
- Thái Thú đại nhân nhìn cây đao này. - Đường Luân nói.
Trương Xung sau khi nhận lấy, quan sát cẩn thận.
Lấy tay nhẹ nhàng xẹt qua chỗ cần thiết nhất, tinh tế cảm nhận.
- Đao này so với nhà ngài lúc trước rất tốt, thậm chí so với chiến đao của quân đội tinh nhuệ của Việt quốc còn tốt hơn. - Trương Xung nói:
- Đao tốt, tuyệt đối đao tốt!
Đường Luân nói:
- Đây là nhà ta dùng công thức mới để tinh luyện ra sắt mới, so với loại sắt tốt nhất trước kia còn bền hơn một cấp.
- Mang lên.
Một lát sau, một võ sĩ gia tộc đã lấy tới một thanh chiến đao.
- Đây là chiến đao phủ Bá tước Huyền Vũ, Thái Thú đại nhân mời xem. - Bá tước Tấn Hải nói:
- Đây đã là đao tốt nhất của bọn họ.
Trương Xung tiếp nhận vừa nhìn, trực tiếp phát hiện hai cái chiến đao chênh lệch.
Phủ Bá tước Huyền Vũ chiến đao bằng sắt không thuần túy, màu sắc đều không giống nhau.
Trương Xung để hai cái chiến đao chém lẫn nhau.
- Choang!
Bởi vì ông có lưu lại lực khí.
Chiến đao của phủ Bá tước Huyền Vũ, trực tiếp rạn nứt thành hai đoạn.
Mà chiến đao phủ Bá tước Tấn Hải, chỉ là mẻ một miếng mà thôi.
Quả nhiên chênh lệch vô cùng lớn..
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Trương Thái Thú xin dùng đao nhà ta, chém áo giáp phủ Bá tước Huyền Vũ.
Trương Xung nhặt lên chém đao chém tới tấm áo giáp trên thân người gỗ đạo cụ.
- Răng rắc...
Trực tiếp liền bổ ra một đường vết nứt.
Áo giáp bằng gang cũng chỉ thế thôi, không chỉ bị bổ ra, hơn nữa còn có vẻ hơi giòn.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Võ sĩ tinh nhuệ hai nhà chúng ta tương xứng, nhưng vũ khí trang bị nhà của ta vượt xa hơn hẳn, cho nên trận chiến này nhất định thắng lợi không thể nghi ngờ được.
Thành thật mà nói, loại sắt phủ Bá tước Tấn Hải vừa tạo nên, trình độ đã tương đối cao.
Thế nhưng so với loại thép mà Thẩm Lãng dùng công thức mới, vẫn có chênh lệch rõ ràng. Huống chi Thẩm Lãng thiết kế vũ khí mới trải qua hai quá trình tôi nóng lạnh, độ sắc bén và bền bỉ đều tăng lên rất nhiều.
Cho nên, vũ khí trang bị đôi bên, vẫn không thể so sánh nổi.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Thái Thú đại nhân, bây giờ ngài có thể yên tâm chưa?
Lẽ ra là có thể yên tâm.
Nhưng Trương Xung nhớ tới khuôn mặt Thẩm Lãng, nhất là hình dạng hắn và con gái mắt đi mày lại đá lông nheo lẫn nhau.
Đây là thứ một người tuyệt vọng phải có sao?
Không, vô cùng rõ ràng cho thấy đã định liệu trước rồi.
Thằng nhỏ Thẩm Lãng này xảo quyệt cực kỳ, chính là một con hồ ly, tuyệt đối không thể phớt lờ.
- Bá tước Tấn Hải quả thực đã chuẩn bị được đặc biệt đầy đủ. - Trương Xung nói.
Đường Luân nói:
- Trước kia, tranh chấp đảo Kim Sơn, ở phân đoạn luận võ nhà ta có thua có thắng, thế nhưng ở phân đoạn quân chiến chẳng bao giờ thua cả.
Trương Xung nói:
- Đường Viêm lúc trước cũng chưa từng bại.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Kiếm pháp dù sao cũng là quyết đấu một chọi một, trong nháy mắt định thắng thua, vẫn có tính ngẫu nhiên nhất định. Mà quân chiến là thực lực toàn thể, áo giáp cùng vũ khí nghiền ép là thật sự, cho nên ngày mai quân chiến tất thắng không thể nghi ngờ, Thái Thú không cần lo lắng.
Trương Xung lắc đầu nói:
- Không, tuyệt đối không thể phớt lờ, nhất định phải không sơ hở tý nào!
Tiếp tục Trương Xung trầm ngâm chốc lát nói:
- Ngài đi tìm Tĩnh An Bá, còn có nhị công tử Trấn Viễn Hầu, hướng bọn họ mượn người, mượn cao thủ lẫn vào trong quân đội của ngài, tham gia quân chiến ngày mai.
Đường Luân kinh ngạc nói:
- Lúc này mượn người? Trả giá sẽ rất lớn.
Trương Xung nói:
- Có thể bao lớn? So với thắng thua đảo Kim Sơn, một chút giá phải trả tính là cái gì?
Tư quân của phủ Bá tước Tấn Hải, tư quân phủ Bá tước Huyền Vũ tuy rằng tinh nhuệ, cũng không thiếu cao thủ.
Thế nhưng số người cuối cùng quá nhỏ, Trấn Viễn Hầu thống soái gần mười vạn đại quân, Tĩnh An Bá thống soái mấy vạn đại quân.
Cho nên số lượng cao thủ bên trong cũng không thể thắng được tư quân của hai nhà này.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân có chút do dự, ông ta thấy này chiến đấu tất thắng, mà tạm thời mượn cao thủ tốn hao giá phải trả thực sự quá lớn.
Đây số lượng lợi ích khổng lồ, rất có khả năng chính là lãng phí một cách vô ích.
Ông ta có chút không nỡ.
Trương Xung nổi giận nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngài không nên tự lầm. Nên mới công tử Nam Cung Bình cùng Tĩnh An Bá tới đây, ta sẽ mở miệng mượn quân của bọn họ.
Bá tước Tấn Hải lại do dự tới trễ một hồi, gật đầu nói:
- Liền y theo Thái Thú đại nhân.
Trương Xung nói:
- Ta cần phải đi đem chuyện này bẩm báo Vương thúc Ninh Khải.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Việc này có cần thiết không?
...
Bãi săn Nộ Giang có một lâu đài ở trên đỉnh núi, đương nhiên về ba vị trọng tài có thân phận tôn quý nhất ở lại.
- Trương Nộ Giang, chuyện này ngươi không nên nói cho ta biết.
Trương Xung nói:
- Xung không dám giấu diếm.
Ninh Khải nói:
- Ta năm nay bảy mươi tám, ta không muốn khí tiết tuổi già khó giữ được.
Trương Xung nói:
- Thử giơ tay tuy rằng không quang minh, nhưng là không tính là ăn gian, lúc trước tranh chấp đảo Kim Sơn là có lệ cũ. Bốn mươi năm trước phủ Bá tước Huyền Vũ liền đã từng hướng quý tộc khác mượn qua võ sĩ tham gia quân chiến, chỉ bất quá bởi vì vũ khí trang bị cách xa, vẫn thua.
Ninh Khải nhớ lại một hồi nói:
- Ngươi chờ một lát.
Trương Xung:
- Vâng.
...
Vương thúc Ninh Khải đi tìm Tác Huyền cùng Công tước Uy Vũ Biện Tiêu.
Tác Huyền lặng im.
Biện Tiêu cau mày.
Hai người đều không nói được một lời.
Một lát sau, Vương thúc Ninh Khải lại một lần nữa tìm được Trương Xung.
- Trương Nộ Giang.
- Vâng.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Công bằng công chính vẫn là nên, nếu Bá tước Tấn Hải tước có thể mượn người, vậy Bá tước Huyền Vũ cũng có thể mượn người.
- Vâng! - Trương Xung nói.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Ý chí của quốc quân đương nhiên phải kiên trì, thế nhưng công bằng công chính là tiền đề tuyệt đối, bằng không coi như là thắng, cũng sẽ có tổn hại quân uy. Một... là... là một, hai chính là hai, tuyệt đối không nên vọng tưởng chúng ta trong quá trình làm trọng tài sẽ ăn gian làm việc vì tình riêng.
Trương Xung lạy xuống nói:
- Xung không dám.
Ninh Khải nói:
- Nhất là văn chiến, phán định thắng thua càng là tràn đầy tính chất chủ quan. Cho nên ngươi tuyệt đối không nên vọng tưởng chúng ta phải thiên vị bất kỳ cái gì, hai bài luận này sẽ được đưa công khai cho thiên hạ xem, chúng ta không thể không giữ khí tiết tuổi già được.
Trương Xung lại một lần nữa lạy xuống nói:
- Xung không dám. Đến lúc đó Đường Duẫn cùng Kim Mộc Thông viết văn hoàn tất sau đó, phải ngẫu nhiên chọn hai người đi sao chép hai người văn chương thơ từ, tiếp đó hoàn toàn che tên, làm sao có thể gian lận được.
- Vậy thì tốt rồi!
Trong cách nhìn của tất cả mọi người, văn chiến của Đường Duẫn cùng Kim Mộc Thông, nhắm mắt lại cũng có thể thắng, Thám Hoa Lang dùng ngón chân viết ra văn chương cũng có thể hạ gục Kim Mộc Thông nhanh chưa từng có, nơi nào cần một chút gian lận?