Chương 255: Kết thúc trận chiến thứ ba! Chấn động vô song (1)
Vì đoán đề tủ, Thẩm Lãng hướng trí não bên trong thâu nhập vô số số liệu.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thích xem sách gì, thích nói lời nào.
Mấu chốt là tính cách của và thói quen của ông ta
Vị quốc quân chí cao vô thượng kia là tính cách gì ta?
Thông minh, cực đoan, cay nghiệt thiếu tình cảm.
Trong lịch sử quân chủ, càng cay nghiệt thiếu tình cảm, càng là muốn hướng thiên hạ chứng minh ông ta nhân hậu đến cỡ nào.
Ví như hoàng đế Gia Tĩnh, rõ ràng xa hoa lãng phí vô độ, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng cố tình làm ra một bộ ta làm đạo quân, phong khinh vân đạm, ra vẻ không bon chen gì với thế gian.
Vì muốn níu kéo cái xu hướng tàn lụi của triều đại, vào thời Ung Chính Mãn Thanh, đám văn nhân trong thiên hạ công kích ông ta cay nghiệt thiếu tình cảm, hại huynh hại đệ, mưu phụ hại mẫu, giết trung thần để kẻ gian hoành hành, trong lòng không cam lòng, viết ra một quyển 《Đại Nghĩa Giác Mê Lục》 để tự biện cho mình.
Mà quốc quân hiện giờ, mạnh mẽ thúc đẩy tân chính, ồ ạt tiêu diệt quý tộc lâu đời, cướp đoạt đất phong, thu hồi binh quyền, phá hoại lần lượt những quý tộc trăm năm chết đi.
Chắc chắn cũng có người chửi thầm ông ta cay nghiệt thiếu tình cảm thủ đoạn độc ác, quốc khố trống rỗng, liền giết những dòng quý tộc lâu đời dành ăn tết.
Cho nên vị quốc quân đó sẽ hướng thiên hạ chứng minh, ông ta rõ ràng là người nhân hậu mà.
Phổ biến tân chính cũng hoàn toàn là vì nước vì dân, vì muôn đời cơ nghiệp Việt quốc.
Hình thưởng trung hậu chi chí luận!
Nói chính là quan hệ biện chứng giữa trung hậu cùng thưởng phạt.
Ý ở trong lời, hoàn toàn phù hợp kỹ thuật biện giải của chính bản thân quốc quân mong muốn.
Cho nên trong đám mười chín đề sách luận Thẩm Lãng dự đoán, nó liền xếp hạng thứ hai.
Còn đề thứ hai, lấy Huyền Vũ làm thơ.
Vậy thật rõ ràng bỡn cợt.
Mấy trăm năm trước thiên hạ đại loạn, tứ phương tranh giành, tổ tông gia tộc họ Kim chi hết gia tài, chiêu mộ võ sĩ, không vì tranh bá, chỉ vì giữ lại biên cương dân chúng an ổn.
Chém giết hai mươi mấy năm.
Thiên hạ vô số gia tộc hưng suy thành bại, liên tục không ngừng, như cá chép qua sông.
Duy chỉ có gia tộc họ Kim dẫn đầu mấy nghìn võ sĩ bảo vệ đất đai xung quanh trăm dặm thành Huyền Vũ, không có mở rộng, cũng không lùi bước.
Ta không đi trêu chọc người khác, các ngươi cũng đừng tới trêu chọc ta.
Thật sự giống như con rùa đen.
Người khác không phải là chưa tới đánh với thành Huyền Vũ quá, nhưng thực sự đánh chẳng nổi.
Bởi những người này vì gìn giữ nhà cửa bình yên dân chúng, thực liều mạng ra sức.
Lâu ngày, mọi người cũng không muốn tới đánh, dù sao thì người này chỉ núp ở trong ổ chả nhúc nhích, sẽ không tới đoạt địa bàn mọi người.
Tiếp đó, gia tộc họ Kim liền nổi danh.
Tất cả mọi người xưng là gia tộc Ô quy (gia tộc rùa đen).
Chả qua là tên con rùa đen đọc kiểu gì cũng nghe không hay mấy, cộng thêm gia tộc họ Kim giữ gìn biên cương bảo vệ dân là việc làm vì chính nghĩa.
Mọi người liền nói đùa đây là Huyền Vũ mà.
Sau thiên hạ dần dần bình định, đế quốc Đại Viêm đoạt được thiên hạ đỉnh cao, phía nam quốc gia lãnh thổ bị gia tộc họ Ninh đoạt được, thành lập Việt quốc.
Đời thứ nhất quốc quân Việt quốc là một quân nhân, giống Bá Vương (*tức Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ) kia.
Ông ta đánh hạ được đại bộ phận đất đai phía nam sau, phái người tới hỏi gia tộc họ Kim, có nguyện ý hay không cùng ta bình định thiên hạ không.
Gia tộc họ Kim trả lời được thôi, từ nay về sau nhà họ Kim biến thành họ Ninh phong thần.
Đời thứ nhất quốc quân Việt quốc mừng rỡ, nghe nói gia tộc họ Kim là rùa lớn Huyền Vũ, thế là tuyệt bút vung lên, trực tiếp sắc phong làm Bá Tước Huyền Vũ, nơi dừng chân mệnh danh là thành Huyền Vũ.
Đây là khởi nguyên của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Thế nhưng đời thứ nhất quốc quân không có học thức, hơn nữa còn không thích nghe văn nhân cằn nhằn lải nhải bên tai.
Đời sau quốc quân thì có văn hóa a.
Huyền Vũ chính là tứ linh của trời, một trong thần thú thời thượng cổ, sao có thể làm phong hào cho một quý tộc chứ?
Bằng không thế nào cũng sẽ thấy Thanh Long Hầu, Chu Tước Hầu thì sao?
Cho nên mỗi thế hệ quốc quân đều muốn muốn sửa lại phong hào này.
Mấu chốt là kinh đô còn có Huyền Vũ môn kia, mỗi lúc đi qua như thế, đều có một loại cảm giác qua cổng gia tộc họ Kim.
Cho nên sau quốc quân liền thăm dò qua một hai lần, đều bị cự tuyệt.
Nhất là lúc Bá Tước Kim Trụ còn tại vị, vì đổi tên còn gây ra tranh chấp to lớn.
Từ đó về sau, chuyện đổi tên liền bỏ mặc, rốt cuộc Việt quốc còn chưa phải là quân lâm thiên hạ thiên tử quốc gia.
Phía dưới phong thần không muốn, ngươi còn đi cưỡng bách mãnh liệt chăng.
Lúc đó còn chưa có tân chính, chính quyền trung ương cũng chưa có bắt đầu.
Thế hệ này quốc quân cay nghiệt thiếu tình cảm, trong lòng đối với lần này hiển nhiên cũng canh cánh trong lòng.
Cho nên khi ra đề mục, bản năng liền ra đề Huyền Vũ.
Lúc quốc quân quyết định đề, đương nhiên cũng suy xét đến áp đề, ông ta tuyệt đối không thể để đề bài bị người ta đoán trước được.
Cho nên, đề bài phần thứ nhất dĩ nhiên là đặc biệt hiếm hoi lắc léo, căn bản khiến người ta không thể đoán đề trước được.
Mà đề dự phòng là không dùng được, sẽ theo tâm tình mà làm, lời ở trong ý.
Như vậy, liền xuất hiện hai hàng đề bài đều bị Thẩm Lãng đoán trúng tủ.
Thậm chí đề thứ hai lấy Huyền Vũ làm thơ, muốn đoán được đề đó ra e là rất khó khăn.
...
- Đường thế tử, Kim thế tử, nhị vị nhưng thấy rõ ràng đề bài sao? - Ninh Khải bèn hỏi.
- Đã thấy rõ, cảm ơn Vương thúc. - Đường Doãn nói.
Mà tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông.
Gã đã khẩn cấp, vùi đầu múa bút thành văn.
Thằng bé ngốc ghếch, ngươi nên gỉa bộ suy nghĩ trước nửa canh giờ, sau đó hẵng viết chứ.
Vừa nhìn thấy đề bài, ngươi đã đặt bút viết như thần nhập hay sao?
Vương Thúc Ninh Khải trông thấy mà tức cười, cũng không thèm để ý.
Đối với thanh danh Kim Mộc Thông, lão từng nghe qua.
Thành thật nói, lão không ghét đứa trẻ như thế, thậm chí còn vô cùng thích, trung hậu thành thật, có triển vọng phong thần tốt nhất.
Thế nhưng khí thế tân chính hừng hực, trung hậu thành thật như thế đối với gia tộc mà nói coi là một loại sai lầm.
Cho nên, trong lòng Vương Thúc Ninh Khải lại thêm một phần đồng tình.
Bá Tước Tấn Hải ngó Kim Mộc Thông một cái, trong lòng càng thêm khinh thường.
Mới vừa thấy đề bài rõ ràng xong ngươi đã bắt đầu viết, thằng này phế vật đến cỡ nào.
Hoàn toàn không đi lập dàn ý, điều này đại biểu cái gì?
Đây giống như lúc đang thi, học sinh đứng đầu khác cũng là coi đề thi từ đầu tới đuôi trước một cái, trong lòng có dự kiến trước mới đáp đề bài thi.
Học dốt chẳng cần nhìn.
Hơn nữa cũng chả thèm suy nghĩ.
Bởi vì lập dàn ý được hay không đều giống nhau, dù sao đều không biết làm.
Một mạch cầm bút lên viết bừa là được.
Có chút thiên tài thậm chí xuất hiện múa bút thành văn một giờ, một bài thi số học viết đầy tràn, sau cùng được 0 điểm vì hành động vĩ đại đó.
Mười câu đáp án đều không đúng.
Mà ở trong lòng tất cả mọi người, Kim Mộc Thông có thể chính là loại siêu cấp học dốt ấy.
Bá Tước Huyền Vũ cùng Bá Tước Tấn Hải đi ra.
Đường Doãn tiếp tục suy nghĩ.
Kim Mộc Thông tiếp tục hạ bút như bay.
Nguyên lai đây chính là văn chiến á, sao ta cảm giác cùng bình thường sao chép bài tập giống nhau thế nhỉ.
Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn một chút.
Ba vị đại nhân giám thị, lặng yên ngồi ở phía trên.
Xuống dưới đi coi hai người làm bài thi hả?
Không được đâu, phải tránh hiềm nghi.
15 phút sau!
Tên mập đã viết xong!
Bài sách luận《 Hình Thưởng Trung Hậu Chi Chí Luận 》 này, gã viết như vậy.
A không đúng, gã sao chép như vầy.
Thời các vua Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, Văn, Võ, Thành, Khang sao mà yêu dân, lo cho dân thâm thiết và lấy cái đạo của bậc trưởng giả, quân tử đãi với dân như vậy! Dân có một điều hay thì nhân đó mà thưởng rồi lại nhân đó mà ca vịnh, tán thán để người đó vui vẻ trong lúc đầu rồi gắng sức cho đến cuối. Dân có một điều bất thiện thì nhân đó mà phạt rồi lại nhân đó mà thương xót, răn bảo để người đó bỏ tật cũ mà bắt đầu một đời sống mới. Cho nên những tiếng than thở, gọi thưa, vui vẻ, bi thảm còn thấy trong sách các đời Ngu, Hạ, Thương, Chu.
Khi vua Thành, vua Khang đã mất, Mục Vương lên ngôi thì đạo nhà Chu bắt đầu suy, nhưng nhà vua còn sai bề tôi là Lữ Hầu, khuyên phải khéo dùng hình phạt, lời có ý lo mà không buồn, có vẻ uy mà không giận, từ ái mà lại cương quyết, có lòng xót xa thương kẻ vô tội. Cho nên Khổng Tử cho là còn khả thủ.
Đương nhiên phía sau còn có mấy đoạn nữa, nhưng sợ bị chửi lừa gạt số lượng từ, cũng không thể viết ra.
Đoạn văn là ai viết hả?
Trong lịch sử đại văn hào suốt mấy nghìn năm ở Trung Quốc, chính là bậc thầy Tô Thức (*) đứng vào top 3.
(*) Còn gọi là Tô Đông Pha, đại văn hào vào thời Tống. Đương nhiên cũng là nhân vật nghĩ ra món thịt Đông Pha nổi tiếng.
Mà áng văn chương này lợi hại bao nhiêu à?
Nó tiêu diệt mấy cái đại thần này, Trình Hạo, Tằng Củng, Tằng Bố, Lữ Huệ Khanh, Chương Đôn!
Mà mấy đại thần đó đều trúng trạng nguyên, nội làm tể tướng liền có mấy người. Tùy tiện lấy ra một người, đều chí ít có thể vượt qua Đường Doãn hai con phố.
Bất quá, khoa thi lần đó Tô Thức không có đạt hạng nhất.
Bởi vì chủ khảo đại nhân là siêu cấp đại thần Âu Dương Tu, lúc ông thấy áng văn chương này đã bị sốc.
Lợi hại thế? Viết hay vậy?
Chẳng lẽ là đệ tử Tằng Củng của ta đi?
Không được không được rồi, ta phải tránh bị hiềm nghi, áng văn chương này không thể xếp đệ nhất, chỉ có thể xếp hạng nhì.
Thế là, đại thần Tô Thức gặp bi kịch.
Thẩm Lãng lấy ra thiên văn chương này, nếu không vượt qua Đường Doãn mười con phố, tám phố vẫn còn có thể.
.........
Lấy Huyền Vũ làm thơ.
Thẩm Lãng chọn đương nhiên là bài《 Quy Tuy Thọ 》(*) của đại thần Tào Tháo.
Thần quy tuy thọ, do hữu cánh thời.
Đằng xà thừa vụ, chung vi thổ khôi.
Lão ký phục lịch, chí tại thiên lý.
Liệt sĩ mộ niên, tráng tâm bất dĩ.
Doanh súc chi kỳ, bất đan tại thiên;
Dưỡng di chi phúc, khả đắc vĩnh niên.
Hạnh thậm chí tai, ca dĩ vịnh chí.
(*Bài thơ này được Tào Tháo làm năm 63 tuổi để tỏ ý chí của mình. Bản dịch thơ của Thiên Tường:
Rùa thần tuy thọ, cũng phải lìa đời.
Rắn bay cưỡi gió, thành cát bụi thôi.
Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm
Anh hùng bóng xế, tráng chí không vơi.
Phần số dài ngắn, không chỉ do trời
Nuôi dưỡng phần phúc, an hưởng muôn đời
Bài thơ này tuy rằng không bằng 《 Đoản Ca Hành 》(*cũng là một tác phẩm của Tào Tháo), nhưng lại tươi đẹp vượt trội, nổi tiếng hiếm có bất hủ.
Lại nói dù cho ra đề bài có thể sao chép 《 Đoản Ca Hành 》 Thẩm Lãng cũng không dám chép đâu.
Khí phách vô song thế này? Ngươi muốn làm phản hả?
Khí phách lộ ra ngoài, tự đâm đầu vào chỗ chết!
...
Thời gian thi văn quy định ba canh giờ, cũng chính là sáu tiếng.
Thế nhưng, tốc độ viết chữ của tên mập Kim Mộc Thông thực sự quá nhanh, 15 phút liền chép xong.
Hơn nữa chữ ngay ngắn đều đặn, rất đẹp.
Trời!
Kế tiếp còn hơn 5 tiếng đồng hồ, nên làm gì đây ta?
Tên mập Kim Mộc Thông vò đầu bứt tai.
Lẽ nào ta... ta liền nộp bài thi luôn?
Không được, không được, tỷ phu sẽ đánh chết ta.
Bằng không, ta tiếp tục chép đi.
Tiếp đó, tên mập Kim Mộc Thông tiếp tục chép sách.
Lần này, gã ra sức kềm chế tốc độ của mình, trau chuốt từng chữ từng chữ.