Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 256: Kết thúc trận chiến thứ ba! Chấn động vô song (2)

Chương 256: Kết thúc trận chiến thứ ba! Chấn động vô song (2)


Tiếp đó, lại một lần nữa say mê mà không thể tự kềm chế.

Ôi!

Nhân sinh không thú vị, vẫn là chép sách có ý tứ nhất.

Bên trong thư phòng đó, đại văn hào chưa có sinh ra.

Thế nhưng một nhà thư pháp, lại muốn từ từ xuất hiện.

Đại gia mập Kim Mộc Thông ta đây tuy thiên phú không cao, nhưng... một tháng ta viết chữ, liền đủ các ngươi viết cả đời.

Ta một tháng chép năm mươi vạn chữ.

Thử hỏi ai có thể cùng ta đánh một trận?

Còn có ai?

...

Ước chừng suy nghĩ một lúc lâu sau!

Đường Doãn hiểu thấu đáo nắm chắc lí lẽ, nở nụ cười như gió nhẹ mây nhạt.

Sau đó cực kỳ tiêu sái mà mài mực, nhẹ nhàng lựa lấy cây bút lông sói trong đống bút lộn xộn.

Dùng tính thủ pháp nghệ thuật, nhúng bút lông no mực nước, sẽ gạt đi ba phần.

Tiếp đó...

Hạ bút như có thần!

Vô cùng ra vẻ đúng không?

Thế tử Đường Doãn ta đây đến từ quý tộc trăm năm, là Thám Hoa kỳ thi Đình của Việt quốc.

Con người của ta vừa mới sinh ra đã nhất định ánh sáng vạn trượng.

Nhất cử nhất động của ta, đều giống như tản ra ánh sáng.

Các ngươi cảm thấy ta đang ra vẻ hả, nhưng... đây chẳng qua là một đoạn sinh hoạt ngắn ngủi bình thường nhất của ta mà thôi.

Ưu tú cùng tao nhã, ngạo mạn cùng thành kiến, đã sớm ghi khắc vào huyết mạch cùng trong xương cốt của ta.

Không sai, chính là thành kiến!

Đường Doãn ta đây coi khinh bất kỳ người nào của các ngươi.

Thiên hạ so với ta có văn tài, dáng dấp không đẹp trai như ta.

Ngoại hình đẹp trai hơn ta, chưa chắc có tài hoa như ta, không ai có gia thế hiển hách như ta.

Ở trong mắt ta, những kẻ đang ngồi đều là cặn bã, bao gồm cả ngươi đấy, Thẩm Lãng.

Còn Kim Mộc Thông?

Xin lỗi, ngươi ngay cả cặn bã cũng không bằng, ngươi chẳng qua là giòi bọ dựa vào ăn rác rưởi mà sống thôi.

Ngươi dựa vào được Thẩm Lãng, viết cái gì 《 Phong Nguyệt Vô Biên 》, không phải là con ruồi ăn rác sao?

Đường Doãn càng viết, càng cảm thấy văn chương của mình tuyệt vời không thể tả.

Thật là tuyệt.

Thật hay quá đi mà.

Chữ viết đẹp thế kia, văn chương hay cỡ vậy, dàn ý sâu sắc thế này, làm thế nào ta nghĩ ra được nhỉ.

Quá ngầu.

Ta còn bội phục cả bản thân ta nữa mà.

Ta cũng khâm phục bản thân ta a.

Đường Doãn ơi, tài ba của ngươi đến tột cùng nơi nào là cực hạn chứ? Vì sao ta ra sức khai thác, vẫn sâu không thấy đáy như cũ vậy?

Càng viết, Đường Doãn cảm thấy toàn thân mình đều nhẹ bỗng.

Dường như muốn bay lên rồi.

Ta viết được thiệt hay quá đi.

Ta muốn thành đại thần rồi!

Lúc thi Đình nếu ta có trạng thái như vầy, có văn chương như thế, nào chỉ là Thám Hoa thôi?

Trạng Nguyên đều dễ như trở bàn tay a!

Ngày đó ta thực sơ xuất quá, phát huy thất thường.

Nhưng phần sách luận này viết cho tới khi nào xong thôi.

Đường Doãn cảm giác tuyệt vời đến cực hạn.

Ý tứ văn chương lai láng, tràn trề như nước tiểu bắn ra.

Muốn dừng cũng không được.

Một bài thơ tinh diệu vô song, sôi nổi trên giấy.

Rõ ràng viết thật tốt quá mà.

Bản thân ta đọc còn cảm thấy ba tháng chả biết mùi thịt đó.

Đáng tiếc quá đáng tiếc.

Văn chương thơ từ tinh diệu vô song như thế, lại dùng để văn chiến tranh đảo Kim Sơn như vậy.

Lại cùng một giòi bọ như Kim Mộc Thông so sánh.

Sỉ nhục quá!

Văn chương như mình, nên xuất hiện trong đại điện Viêm Long ở đế quốc Đại Viêm mới đúng.

Việt quốc đã không chứa nổi ta.

Chỉ có vương triều Đại Viêm, mới có thể chứa chấp tài năng tuyệt đỉnh ta đây.

Sau khi viết xong, Đường Doãn lại xem văn chương của mình ba lần.

Càng xem càng hay.

Một chữ cũng không thể sửa, một chữ đều sửa không được.

Quá hoàn mỹ.

Quá khứ Đường Doãn, Đường Doãn sau này, có thể đều không viết ra được dạng văn chương hoàn mỹ tới vậy.

Tiếp đó, Đường Doãn đứng dậy, hướng ba vị trọng tài chí cao vô thượng khom mình hành lễ, phiêu nhiên mà đi.

Từ đầu tới đuôi, gã chẳng thèm nhìn Kim Mộc Thông.

Gã cảm thấy một người dù cho phía trên nhà xí, cũng sẽ không xem chăm chú vào một con giòi bọ.

Lúc một người đi đường muốn giẫm chết con kiến, chẳng lẽ còn phải giơ chân lên xem xác con kiến sao?

Đương nhiên không rồi, tùy tùy tiện tiện giết chết, sau đó lơ đãng chà đế giày để xác con kiến rơi ra là được.

Tối đa sẽ cảm thán một câu.

Con kiến Kim Mộc Thông, ngươi có thể chết ở dưới chân Đường Doãn ta đây, thật là vinh hạnh lớn lao cho ngươi đó.

...

Mà tên mập Kim Mộc Thông vẫn tỉ mẩn khắc từng chữ ra hoa.

Ôi chao.

Ta hình như lại phát hiện cảnh cổng thế giới mới rồi.

Tạo hình từng bước từng chữ như thế, mỗi một câu, mỗi hoa đều trút xuống hết thảy tinh thần, quả thực là thú vị.

Chơi vui ghê!

Chơi thật khá thiếu điều ta quên mình đang thi, quên mất ta đây chép sách.

Vương Thúc Ninh Khải ngẩng đầu nhìn một cái.

Phát hiện Kim Mộc Thông vẫn đang nắn nót viết từng nét.

Tốc độ kia chậm đến cực hạn.

Đây không phải là tay què, đây là não què, cho nên mới chậm thế.

Thế là, Vương Thúc Ninh Khải đồng tình than thở một tiếng.

Tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Lại qua một canh giờ.

Khoảng cách cuộc thi kết thúc chỉ có nửa canh giờ.

Cuối cùng, Kim Mộc Thông khắc xong một chữ cuối cùng.

Thật là sảng khoái.

Dễ nghiện.

Mệt mỏi quá trời.

Cái loại cảm giác suy yếu như vầy, giống lần đầu tiên của đêm hôm đó thấy tỷ phu vẽ những cô gái kia vậy.

Khắc xong một chữ cuối cùng rồi, Kim Mộc Thông ngẩng đầu nhìn lên.

Ồ?

Đường Doãn cái tên hay ra vẻ lại đi?

Đi mất khi nào thế?

Vậy ta cũng đi thôi!

Kim Mộc Thông đứng dậy, hướng ba vị giám thị đại nhân khom người thi lễ một cái.

Dưới chân một trận lảo đảo.

Mỏi eo đau lưng, yếu lắm luôn.

Tiếp đó, thân thể mập mạp của Kim Mộc Thông lảo đảo rời đi, nhìn trông có vẻ bi thương.

Vương Thúc Ninh Khải nói:

- Văn chiến kết thúc, vào đi!

Bá Tước Huyền Vũ, Bá Tước Tấn Hải vào tới.

Cùng nhau vào còn có mấy người thái giám, mỗi một người đều mi thanh mục tú, mang theo phong độ của người trí thức.

Bọn họ là thái giám nội đình chuyên chịu trách nhiệm sao chép.

Vương Thúc Ninh Khải nói:

- Tấn Hải, Huyền Vũ, hai người các ngươi chỉ định một thái giám sao chép, đi chép lại văn chương cùng thơ của hai vị thế tử một lần, tiếp đó niêm phong tên phía trên, cuối cùng giao cho chúng ta chấm bài thi.

- Dạ!

Bá Tước Huyền Vũ cùng Bá Tước Tấn Hải chỉ định một thái giám sao chép.

Tên thái giám rất mi thanh mục tú này đi tới, trước sao chép văn chương cùng thơ từ của Đường Doãn.

Mặt không cảm xúc.

Tiếp đó, gã lại đi chép văn chương cùng thơ từ Kim Mộc Thông.

Sắc mặt thoáng thay đổi một chút.

Tiếp đó, tiếp tục mặt không cảm xúc mà chép lại.

Chi tiết này bị mọi người thấy, ngươi vừa thấy văn chương Kim Mộc Thông trên mặt biểu hiện đều đang thay đổi.

Đây là viết đến dở ẹc đến cỡ nào chứ, hoàn toàn khó coi đi.

Rõ ràng khó khăn cho ngươi.

Văn chương dở vậy ngươi cũng muốn kiên trì sao chép cho xong, giống như lần đầu ăn đậu hũ loại thúi nhất, nhắm mắt lại ăn quách cho xong vậy.

Hai phần bài thi đều sao chép hoàn tất, che kín tên.

Còn bài thi gốc của Kim Mộc Thông cùng Đường Doãn, tạm thời bị phong ấn lại.

Chờ chấm bài thi xong xuôi, mới có thể hủy đi tiến hành đối chiếu, xác nhận không có sai lầm.

Cho nên, văn chiến công bằng công chính rõ ràng không có vấn đề.

Sao chép che lại tên trên đề thi, sẽ thả vào bên trong rương tối để không làm xáo trộn thứ tự.

Cuối cùng lại lấy bài thi ra chấm.

...

Chấm bài thi chủ yếu là do Vương Thúc Ninh Khải cùng Hầu tước Tác Huyền hoàn thành.

Công tước Uy vũ là võ tướng, đối với phương diện này không có hứng thú.

Hầu tước Tác Huyền xem là sách luận cùng thơ từ của Đường Doãn.

- Hay!

- Viết thật xuất sắc quá.

- Ngắt đề, hành văn, dàn ý, không một không tốt.

- Phần sách luận đây đừng nói đặt ở văn chiến hôm nay, dù cho đặt trong thi đình khoa cử cũng dư xài.

- Tài ba lắm, thiếu niên đáng sợ ghê.

- Tuổi còn trẻ lại có thể viết ra văn chương như vậy, thật là làm cho người vỗ án tán dương a.

- Bài thơ này cũng hay đấy, lợi hại, lợi hại a!

Mặc dù không có hô lên tên, nhưng trong lòng Hầu tước Tác Huyền vẫn cảm thấy, đây nhất định là văn chương của Đường Doãn.

Cựu Thượng Thư lệnh đại nhân Tác Huyền cảm thấy, thắng bại căn bản không có tí ti hồi hộp nào.

Có thể nói, thắng bại đã sớm chú định.

Duy nhất lo lắng chính là Đường Doãn phải viết ra văn chương như thế nào?

Hôm nay, thật là không khiến lão thất vọng a, quá xuất sắc.

Còn Kim Mộc Thông?

Cái loại văn chương của phế vật kia, cũng chỉ khả năng khiến người ta buồn nôn đi.

Không nhìn cũng được, không xem cũng thế.

...

Mà một bên Vương thúc Ninh Khải, lấy mẫu ngẫu nhiên chính là bài thi của Kim Mộc Thông.

Lão tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!

Ngay từ đầu, lão muốn vỗ án tán dương.

Thế nhưng tay còn chưa có vỗ xuống, liền ngừng.

Bởi vì như vậy quá lổ mãng.

Có chút văn chương để cho người ta khen ngợi không dứt.

Mà có chút văn chương, thì để cho người ta chấn động, để cho ngươi mặc cảm.

Trước mắt phần sách luận này chính là như thế.

Điều đáng quý chính là, phần sách luận không có bất kỳ từ ngữ trau chuốt hoa lệ.

Nhưng dàn ý khắc sâu, hoàn toàn không có loại văn chương kiểu dáng nơm nớp lo sợ nịnh nọt lấy lòng đó.

Thật sự là gió mát trăng thanh, linh cảm ập đến tạo thành tác phẩm văn chương tuyệt tác.

Chỉ có sáu trăm chữ nhưng đọc lên vang như tiếng chuông đồng.

Đọc xong phần sách luận này.

Vương Thúc Ninh Khải không kịp chờ đợi mà xem bài thơ kế tiếp 《 Quy Tuy Thọ 》này.

Xem một chút, lão lại không tự chủ được đọc ra.

- Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm, Anh hùng bóng xế, tráng chí không vơi.

Rất có ý nghĩa đến mức từng đợt rợn cả tóc gáy.

Trên người nổi da gà lên hết rồi.

Viết thật hay quá.

Đại khí hào hùng, nhưng lại dẫn dắt cho người suy nghĩ sâu xa.

Nhất là Vương Thúc Ninh Khải đang độ tuổi bảy mươi tám, càng là cảm động như bản thân mình.

Liền chỉ cần bài thơ này, để lão cảm giác nhận tri âm sâu sắc.

Tài ba, ôi tài ba!

Cái này đã không thể dùng hình dung là viết xuất sắc nữa, quả thực để cho người ta cúng bái, hận không thể thắp hương tắm gội sau lại đến quỳ lạy.

Đường Doãn lại tài như thế sao?

Thực sự không giống!

Bản năng Vương Thúc Ninh Khải cảm thấy đây nhất định là tác phẩm của Đường Doãn, rốt cuộc Kim Mộc Thông chỉ là một phế vật.

Thế nhưng, văn chương của Đường Doãn Vương Thúc Ninh Khải là xem qua.

Không phải loại phong cách này.

Lòng dạ gã tràn đầy gấm vóc, lại quá sáng lạn, biết cách phóng ra mà không biết thu vào.

Là đứng đầu văn chương, nhưng không cách nào làm tông sư vấn đỉnh.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh Hầu tước Tác Huyền nói:

- Vương Thúc Ninh Khải, ngài mau nhìn xem áng văn chương trong tay ta này, viết thật hay đến sững sờ.

Tiếp đó, hai người trao đổi bài thi.

Vương Thúc Ninh Khải mở ra sách luận Đường Doãn, đọc thoáng qua.

Tức khắc cau mày.

Nếu như là lúc bình thường, lão còn có thể sửng sốt một chút.

Mà vừa rồi xem qua bài thi của Kim Mộc Thông xong, lại đọc văn chương của Đường Doãn, tức khắc cảm thấy có chút khó coi.

Chỉ biết giả vờ ra lời kinh người, lòe thiên hạ, hạ phẩm tầm thường.

Cái thứ đồ chơi quỷ quái gì chứ hả?

...

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ta lập tức rất nhanh ăn cơm, tiếp đó tiếp tục viết chương 3, tranh thủ hơn mười một giờ viết xong a. Tiếp tục xin các huynh đệ hỗ trợ, bánh điểm tâm khấu tạ.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Nhắc tới Ung Chính mới nhớ, ai mà xem bản phê tấu chương của ông này do bảo tàng Cố Cung Đài Bắc cung cấp mới thấy hài vl. Không biết sau tất cả những mưu kế để lên ngôi, ngồi phê những tấu chương siêu ba chấm (hầu hết rất… nhảm nhí) của quần thần, không biết ổng nghĩ gì. Cơ mà không biết vì lẽ gì mà Mèo thấy Bánh cay ông này ghê, quăng vào truyện nào cũng toàn thành… ví dụ xấu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch