Chương 257: Tên béo ở lì trong nhà hạ gục Đường Doãn nhanh chưa từng có! Tát vô mặt thật mạnh! (1)
Thành thật nói, văn chương Đường Doãn thật sự không tồi.
Nhất là cách dùng từ trau chuốt, quả thật làm cho người sửng sốt.
Nếu như chỉ đọc mỗi áng văn chương và thơ từ của gã thôi, thật tình để cho người ta nhẹ nhàng vỗ án tán dương.
Nhưng nếu đã lỡ đọc phần sách luận của đại thần Tô Thức và bài thơ của đại thần Tào Tháo.
Tất cả đều thay đổi, đã cảm thấy văn chương thơ từ của Đường Doãn không đáng giá nhắc tới.
Hình dung như thế nào vậy?
Giống như mới vừa ngủ với một trang quốc sắc thiên hương như Audrey Hepburn (*) và đang cảm nhận cái dư âm vô cùng tuyệt vời vậy.
(*) Nữ diễn viên người Anh, có xuất thân quý tộc, khá nổi tiếng với các bộ phim lãng mạn bất hủ vào thập niên 60, đặc biệt là các vai tiểu thư, công chúa.
Lúc này, trong câu lạc bộ bỗng nhiên có một cô nàng phấn son lòe loẹt qua đây khiêu khích ngươi thì ngươi chỉ cảm thấy chán ghét ghê tởm, cả người cứng như cục đá, ngẩng lên còn chả nổi.
Lúc bình thường, ngươi đã sớm ngọn lửa tận trời, trực tiếp xông lên tấn công cô gái trong câu lạc bộ này.
Thế nhưng bây giờ ngươi đã tiến vào thời gian của bậc hiền triết, ở vào thời hạn tinh thần thăng hoa.
Vương thúc Ninh Khải, đã ở vào giai đoạn này.
Cho nên văn chương Đường Doãn ở trong mắt lão liền trở nên tầm thường không thể tả vậy đó.
Mà một bên khác cựu thượng thư lệnh Tác Huyền đại nhân, đang duyệt bài thi của Kim Mộc Thông.
Lão vừa mới được gái làng chơi cao cấp hầu hạ.
A không!
Là mới vừa được tắm mát trong thứ văn chương hoa lệ của Đường Doãn.
Lúc này lại nhìn thấy bài thi của Kim Mộc Thông, đọc sách luận thơ từ của đại thần Tô Thức cùng đại thần Tào Tháo.
Lão tức khắc lâm vào một loại trạng thái quái dị.
Cũng có thể so sánh như thế này.
Ta, ta vừa rồi ngủ một người mẫu vừa phẫu thuật thẩm mỹ à? Hơn nữa còn xem nàng thành nữ thần?
Bây giờ nữ thần chân chính xuất hiện ở trước mặt của ta.
Ta quả thực còn có thể cứng lên, nhưng... nhưng mà xấu hổ thật đó.
Gu của ta lúc nào lại hạ cấp đến nước này?
Trình độ thưởng thức của ta như vậy, có phải là không có tư cách ngủ tiếp với nữ thần hay không.
Hai phần sách luận, lập tức bay lên.
Hai phần thơ từ, càng là chênh lệch quá nhiều.
Đường Doãn hoàn toàn bị hạ gục nhanh chưa từng có, không có để lại một chút đường sống, ngay cả một chút không gian chất vấn cũng không có.
Đều nói văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.
Đây chẳng qua là tình huống bình thường.
Khi văn chương kinh điển xuất hiện, cho dù một người không có văn hóa đọc xong cũng sẽ cảm thấy: Wow, quá xá ngầu!
Ví như!
Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà! Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa (*).
(*) Bài thơ Đoản Ca Hành của Tào Tháo, bản dịch thơ của Cao Tự Thanh: Trước rượu nên ca, đời người bao lâu? Giống như sương sớm, ngày qua khổ đau.
Loại cấp bậc câu cú này, dù cho ngươi không biết nó là thiên cổ văn chương, dù cho ngươi không biết hắn là Tào Tháo viết, sau khi xem cũng sẽ cảm thấy vui sướng tràn trề, trong lòng run lên.
Đây là sức mạnh của lời văn, đây là sức mạnh của kinh điển.
Giết liên tục!
Giết chết tinh thần người ta.
Những tác phẩm thiên cổ sở dĩ lưu truyền tới nay, tuyệt không phải bởi vì lẫn lộn.
Sóng lớn đãi cát, có thể lưu truyền thiên cổ đều là vàng.
......
- Chân chính tác phẩm thiên cổ, bất hủ kinh điển a!
Vương thúc Ninh Khải thở dài.
Văn chương Đường Doãn lão đọc không thấm nổi, chỉ ngó sơ rồi để qua một bên.
Bởi vì lão sợ phá hủy tâm cảnh của mình.
Tác Huyền đại nhân cũng gật đầu.
- A? - Uy Vũ Công Biện Tiêu vốn là không có hứng thú, lúc này nghe được hai vị đại nhân khen ngợi thế này, cũng không khỏi được tiếp nhận đọc.
Đối với sách luận, lão đọc lướt qua một hơi, không có hứng thú.
Nhưng nhìn đến bài thơ 《 Quy Tuy Thọ 》 này, lão đọc cẩn thận.
Bài thơ không đến một trăm chữ này, lão ước chừng xem mấy lần.
- Thực sự viết hay, vô cùng hay.
Ngay cả quân nhân như Công tước Uy Vũ đọc mà còn thấy hay.
Cho nên khi đem hai phần bài thi này công khai, đại gia hỏa trong lòng lập tức sẽ có đáp án.
Tuy rằng còn chưa có hủy đi niêm phong, nhưng Ninh Khải cùng Tác Huyền đều biết, phần bài thi này là Kim Mộc Thông.
- Bài sách luận và thơ từ này không phải bản thân Kim Mộc Thông viết. - Tác Huyền nói.
Vương thúc Ninh Khải gật đầu.
Tác Huyền nói:
- Là Thẩm Lãng viết à?
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Chỉ sợ là vậy.
Tác Huyền nói:
- Người này rõ ràng tài năng gây sửng sờ thật.
- Cũng không phải hắn thì ai? - Vương thúc Ninh Khải nói:
- Một quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 cũng đã cũng đủ bất ngờ, bây giờ lại làm ra sách luận và thơ từ như vậy, nhân tài như vậy đặt ở phủ Bá Tước Huyền Vũ, thật sự lãng phí rồi.
Tác Huyền nói:
- Thẩm Lãng này sớm đoán trúng đề tủ?
Vương thúc Ninh Khải gật đầu.
Chỉ có giải thích này, thảo nào Kim Mộc Thông thấy đề bài xong, liền lập tức vùi đầu viết văn, một chút thời gian suy nghĩ cũng không có, tên này rõ ràng hân hoan đến mức sợ quên mất nội dung học thuộc lòng.
Như vậy tính là gian lận à?
Không tính!
Người ta sớm đoán đề tủ, chuẩn bị xong văn chương sẽ học thuộc lòng thì tính gian lận sao được?
Dù cho cuộc thi khoa cử xuất hiện tình huống như vậy, cũng chỉ có thể trúng tuyển.
Cũng không phải chép phao thu nhỏ trên trường thi, cũng không phải Thẩm Lãng ở giữa đường quăng bài giải lên tới
- Oan uổng cho Trương Xung rồi. - Vương thúc Ninh Khải nói.
Tác Huyền gật đầu nói:
- Trương Xung này quả thực lợi hại, nhưng cũng tiếc, người tính không bằng trời tính a.
Công tước Tác Huyền nói:
- Phải làm sao?
Đúng vậy?
Phải làm sao?
Kim Mộc Thông ở văn chiến thắng Đường Doãn, vậy đại khái phải chấn động toàn bộ Việt quốc đi.
Mấu chốt là chuyện thứ nhất này, tranh chấp đảo Kim Sơn phủ Bá Tước Huyền Vũ đã thắng.
Như thế phải vi phạm ý chí quốc quân.
Như vậy, vi phạm lương tâm để Kim Mộc Thông thua? Để Đường Doãn thắng?
Đổi thành một quan lớn tại vị, bọn họ phải làm như vậy, vì tiền đồ thì sau lưng có bị bêu danh cũng có làm sao?
Thế nhưng Vương thúc Ninh Khải bảy mươi tám, Tác Huyền cũng bảy mươi lăm.
Hai vị còn có thể sống bao nhiêu năm nữa?
Cái gì vinh hoa phú quý, cái gì vinh nhục, bọn họ đều trải qua.
Duy nhất để ý cũng chính là danh hiệu phía sau, còn có tiền đồ con cháu.
Ninh Khải là Vương thúc, đơn giản ngay cả con cháu tiền đồ cũng không cần để ý.
Con cháu của lão vinh hoa phú quý nhất định, cao hơn nữa thì không thể, không có dã tâm còn có thể sống được lâu một chút.
Mà hai phần bài thi này phải đem dán công khai.
Người thông minh trong thiên hạ này nhiều lắm, lòng của bọn họ có lẽ đen, nhưng mắt lại sáng.
Sự chênh lệch của hai phần văn chương và thơ từ này, dễ dàng lại nhìn thấu.
Chênh lệch thật sự là quá lớn, căn bản cũng không phải là he giấu lương tâm có thể bù đắp.
Như vậy?
Tuyên bố trận văn chiến này vô hiệu, một lần nữa ra đề mục thi lại một lần?
Cái này cũng không có khả năng.
Đề dự bị đề đều đã trải qua dùng hết, cũng không có phần đề thứ hai.
Cũng không thể Ninh Khải cùng Tác Huyền ra đề mục đi?
Càng không thể nào đi kinh đô, xin quốc quân ra lại đề đi.
Như vậy nhưng ra chuyện cực xấu, với uy danh quốc quân là tổn hại to lớn.
Cái được không bù đắp nổi cái mất đi!
Huống hồ, Vương thúc Ninh Khải với tân chính không phải nhiệt tình trung thành như vậy.
Bởi vì lão cũng có đất phong, tuy rằng cũng không lớn mấy.
Hơn nữa lão là thành viên vương tộc, giống như căn bản không ở trong phạm vi tân chính chém xuống.
Thế nhưng hôm nay quốc quân có thể với quý tộc lâu đời ra tay, ngày khác khi quốc khố cạn kiệt, có phải cũng sẽ cắt vương tộc cung phụng hay không?
Thượng thư lệnh Hầu tước Tác Huyền nói:
- Tất cả do Vương thúc làm chủ.
- Được, ta làm chủ, vậy cứ theo ta làm chủ. - Ninh Khải nói:
- Dù sao cũng ta cũng chính là một rảnh rỗi, một lão già sống lâu hơn một chút mà thôi, lần này liền cậy già lên mặt một lần, cũng không cần sợ đắc tội với người ta.
- Hủy đi phong bài thi đi.
Sau khi mở ra, phát hiện cái bài thi lợi hại cực kỳ này quả nhiên là của Kim Mộc Thông.
Khi lấy ra bài thi nguyên bản, đối chiếu xuống từ từ từ chữ.
Vương thúc Ninh Khải kinh ngạc phát hiện, chữ của Kim Mộc Thông này rất đẹp, thậm chí là đẹp vô cùng.
Như vậy, thằng nhóc này cũng không phải tệ đủ đường như lời đồn.
- Chữ này không tệ, mười mấy hai mươi năm sau, thậm chí là một nhà thư pháp lớn. - Ninh Khải nói.
Tác Huyền tiếp nhận nhìn qua rồi phán:
- Quả thực hỏa hậu đã thành, tuy rằng phong mang chưa đủ, linh khí không đủ, thế nhưng lù khù vác cái lu chạy, chữ đâu ra đấy viết đến cực hạn, cũng thành đại gia.
Ninh Khải nói:
- Đây Kim Mộc Thông tuy rằng ngu dốt một chút, thế nhưng kiên nghị không bạt tính tình ngược lại cùng Kim Trác có chút giống.
Hít một hơi thật sâu, nói:
- Như vậy kết quả văn chiến này, cứ quyết định như vậy.
- Định rồi!
......
Bên ngoài mưa to mưa như trút nước.
Sắc trời đã tối xuống.
Thế nhưng vẫn tưng bừng nhộn nhịp, vài trăm người vây tại đây, cùng đợi kết quả.
Cả nhà phủ Bá tước Tấn Hải, cả nhà phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Còn có một bầy quyền quý, nhất là một đám quyền quý chờ chia ăn xác phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Nhưng Thẩm Lãng không ở đó, Đường Doãn cũng không.
Thẩm Lãng cảm thấy như thế đứng ở bên ngoài chờ kết quả rất ngu, vô cùng thấp kém.
Đường Doãn cảm thấy bản thân tất thắng, đã không có cần phải nghe kết quả.
Thậm chí nghe được người khác tuyên bố bản thân chiến thắng Kim Mộc Thông cũng là một sự sỉ nhục.
Lúc nào Kim Mộc Thông có tư cách cùng ta so sánh à?
Thế nhưng Bá tước Tấn Hải Đường Luân lại đặc biệt mong đợi kết quả này, thậm chí ông ta đã chuẩn bị một thân nhung trang, ngay cả vũ khí đều sẵn sàng.
Bởi vì chỉ cần kết quả trận chiến thứ ba vừa ra, Đường Doãn thắng Kim Mộc Thông xong, sẽ lập tức thêm thi đấu đánh một trận.
Bá tước Tấn Hải cùng Bá tước Huyền Vũ, hai chủ nhân gia tộc luận võ, một ván định thắng bại.
Nhìn thấy Bá tước Huyền Vũ vẫn là một thân bào phục, Bá tước Tấn Hải Đường Luân cười nói:
- Kim Trác huynh, thế nào cũng không đi thay quần áo? Quần áo nhẹ nhàng thế này không thích hợp chiến đấu đi.
Bá tước Huyền Vũ chắp tay, không nói gì, ông ta chưa bao giờ thích tranh đua miệng lưỡi.
Bá tước Tấn Hải cười ha ha nói:
- Kim Trác huynh thật đúng là có tự mình hiểu lấy, rõ ràng biết mình không phải là đối thủ của ta, đơn giản ngay cả quần áo cũng không đổi, suốt mấy thập niên qua, giữa chúng ta luận võ hơn ba lần đi, mỗi một lần ngươi đều thua ở dưới kiếm của ta, không có sức phản kháng chút nào.