Chương 259: Đường Doãn sụp đổ! Trương Xung ngã bệnh! Lại sắp diệt môn (1)
Đường Doãn kiêu ngạo tham gia hết văn chiến xong xuôi, liền đến gian phòng của mình, cầm lấy một quyển sách hấp dẫn để đọc.
Một khắc đồng hồ trôi qua, gã vẫn còn nhìn một trang này.
Nửa canh giờ trôi qua, gã vẫn y nguyên ngó trang đó.
Một nửa canh giờ đi qua, gã vẫn y như cũ xem một trang này.
Gã đang làm cái gì?
Đang ngồi tưởng tượng lại dư vị.
Dư vị bản thân viết sách luận cùng thơ, dùng nửa canh giờ.
Kế tiếp tưởng tượng lúc Vương thúc Ninh Khải cùng Hầu tước Tác Huyền đọc sách luận thơ từ bản thân, tươi đẹp như thế nào, dùng nửa canh giờ.
Cuối cùng tưởng tượng công bố thành tích, khi tất cả mọi người tranh nhau đi tâng bốc gã, xem đến thơ từ văn chương của gã mà kinh ngạc cảm thán không thôi, lại dùng nửa canh giờ.
Vừa tưởng tượng, vừa đợi.
Cùng đợi tin tức tốt đến.
Tuy rằng gã đối chiến thắng loại béo phệ ở nhà Kim Mộc Thông này không hề hứng thú, nhưng chuyện thắng lợi người nào sẽ lại ngại nhiều đâu?
Mấu chốt nhất là gã xoay chuyển càn khôn, cứu vãn vận mệnh gia tộc.
Đường Viêm gần như thua mất gia tộc tương lai, chính là Đường Doãn đây ngăn cơn sóng dữ nhá.
Chờ chờ, gã không khỏi có chút nóng lòng.
Ủa thế nào tin tức còn chưa tới?
Tuy rằng ta thắng chắc là sẽ không có gì ảo diệu cả, tuy rằng ta không có đi hiện trường, nhưng ta vẫn quan tâm kết quả đó.
Tại sao các ngươi không chạy trước tới báo cho ta biết vậy?
Mà ngay vào lúc này, một tên người hầu chạy như bay vào.
- Thế tử, thế tử...
Đường Doãn bưng lên quyển sách trên tay, cuối cùng lật một tờ, hỏi một cách thản nhiên:
- Gào cái gì? Chính là một trận văn chiến, chiến thắng Kim Mộc Thông phế vật kiểu này lại có gì mà vui mừng?
Sau khi gã người hầu vọt vào sau, run rẩy nói:
- Thế tử, ngài... ngài thua.
Đường Doãn kinh ngạc, mắt hơi hơi nheo lại.
Ngươi điên rồi sao? Theo ta mở loại đùa giỡn như vậy?
Gã người hầu nói:
- Thế tử, đây là thật, ngài thua.
Đường Doãn vấn:
- Ta bại bởi Kim Mộc Thông? Hoang đường, thiên hạ sai lầm to.
Người hầu đáp:
- Là thật đó thế tử, hiện trường đều bùng nổ, ngài nhanh đi qua xem.
Đường Doãn chợt đứng lên, đi ra bên ngoài.
Lúc này, bên ngoài vẫn mưa sa như trút.
...
Chờ Đường Doãn chạy tới bên ngoài học đường khu vực săn bắn Nộ Giang lúc ấy, đã không còn một bóng người.
Bởi vì vừa rồi Vương thúc Ninh Khải trực tiếp nổi giận, Công tước Uy Vũ chỉ nhướng mày, lại gần như để cho người ta hồn phi phách tán.
Những người này đều tan tác như chim muông, đi tìm người tâm phúc của bọn họ đại nhân Trương Xung.
Lúc này Vương thúc Ninh Khải đã trước mặt mọi người tuyên bố phủ Bá Tước Huyền Vũ thắng lợi, muốn thay đổi kết quả này gần như đã không thể nào.
Hiện tại liền coi đại nhân Trương Xung có cách gì, có thể cố gắng xoay chuyển tình thế hay không.
Đường Doãn lẳng lặng một mình, đứng ở dưới tường.
Tuy rằng đã là buổi tối, nhưng dưới tường vẫn còn treo đèn.
Mưa to như trút, nhưng bên ngoài tường rào học đường có mái hiên rất rộng, mặc dù văn chương dán ở bên ngoài hơi ướt, nhưng vẫn có thể thấy rõ mồn một.
Đường Doãn đầu tiên vọt tới trước bài thi của gã.
Gã lập tức nghĩ đến toàn là thuyết âm mưu, có phải là có người đánh tráo bài thi của mình chăng, hoặc là cố ý phá hoại?
Gã suy nghĩ nhiều.
Văn chương cùng thơ từ của gã, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, một chữ không lọt dán ở phía trên.
Tiếp tục gã vội vàng xem sách luận thơ từ Kim Mộc Thông.
Qua loa đọc lướt trước.
Rồi trái tim của gã chợt chùng xuống.
Dù sao gã cũng là Thám HoaLang, là có thực học.
Dứt bỏ thành kiến, gã liếc mắt liền nhìn ra, phần sách luận Kim Mộc Thông đây rất cao minh.
Dàn ý phải sâu sắc nhiều lắm.
Không giống sách luận của gã Đường Doãn, thoạt trông đường hoàng sắc bén, kì thực có chút vô lực.
Có chút chỗ thậm chí gò ép.
Một mặt gã thích dùng từ ngữ trau chuốt lộng lẫy, thứ hai gã muốn mượn cơ hội vỗ nịnh bợ quốc quân.
Cho nên liền đơn thuần về sách luận, hai áng văn chương không chỉ kém một cấp bậc.
Một mình sách luận của Đường Doãn xuất hiện khá tốt, nhưng hai phần đặt chung một chỗ, đã bị làm nền cho thêm nổi đến tầm thường ảm đạm.
Không biết vì cái gì, một màn này nhìn quen quen ta ơi.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu lại đùa giỡn đệ nhé. Ngày hôm nay văn chiến thi hai dòng đề kia, căn bản không phải đề đêm qua tỷ phu cho đề đâu. Sách luận đề là hình thưởng trung hậu chí luận, đề thơ là Huyền Vũ. Lúc đó ta thấy hai dòng đề kia, suýt bị dọa tè ra quần a.
- Cái gì? - Thẩm Lãng chợt một trận run cầm cập, quyển sách trên tay xém rớt.
Kim Mộc Thông hỏi:
- Tỷ phu sao thế?
Thẩm Lãng nói:
- Đệ bảo đề mục hôm nay là gì nhỉ?
Kim Mộc Thông nói:
- Đề sách luận là hình thưởng trung hậu chí luận, đề thơ là Huyền Vũ mà.
Lần này, Thẩm Lãng tý nữa bị dọa tè ra quần.
Tại sao có thể như vậy được?
Hôm qua rõ ràng ta dùng thấu thị x quang chụp scan thấy rất rõ ràng, là 2 đề khác đó.
Thế nào trường thi lại thay đổi hả?
Bộ óc Thẩm Lãng chuyển động cực nhanh.
Rồi hắn lập tức hiểu.
Hôm qua, hắn lại lộ ra sơ hở.
Trong lúc quân chiến đấu Mộc Lan đánh được cẩn thận từng li từng tí, căn bản chưa ra hết sức, điểm ấy không bình thường cực kỳ.
Nếu như quan hệ đến gia tộc vận mệnh, Mộc Lan khẳng định sẽ liều mình đi chiến đấu, thậm chí cùng hủy diệt.
Vì sao nàng lại không làm thế?
Bởi vì đối với chiến thắng văn chiến đã tính trước mọi việc.
Cái sơ hở này chắc chắn bị Trương Xung bắt được, tiếp đó ông ta nghĩ biện pháp để Vương thúc Ninh Khải thay đổi đề bài.
Bất kể là cuộc thi khoa cử, hay kiểu thi đấu văn này, đều luôn chuẩn bị đề dự phòng.
Thẩm Lãng không khỏi từng đợt rợn cả tóc gáy.
Trương Xung, ngươi là người hay quỷ hả?
Đã vậy còn quá lợi hại?
Trong trận quân chiến thứ hai đó, phủ Bá Tước Huyền Vũ vốn chắc mẩm thắng rồi, là Trương Xung cảm thấy bất thường, quyết định nhanh chóng để Bá Tước Tấn Hải đi mấy gia tộc mượn cao thủ, đây mới có thế hoà.
Trận thứ ba đấu văn, Trương Xung lại đi để ninh khải thay đổi đề thi.
Ôi thiếu chút xíu nữa, để Trương Xung lật người.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ thiếu chút nữa liền phải thua a.
Trận chiến cuối cùng này Thẩm Lãng có thể thắng, quả thực ba phần dựa vào thực lực, bảy phân rõ dựa vào may mắn.
Ông trời cũng đang giúp hắn nha.
Đương nhiên, mặc dù Thẩm Lãng có thể đoán đề đủ, đây cũng là hắn chuẩn bị cũng đầy đủ.
Rõ ràng có lòng trồng hoa, hoa không mọc, vô tâm cắm liễu, liễu xanh um.
Tuyệt đối không thể khinh thường anh hùng thiên hạ được.
Kim Mộc Thông ngó thấy Thẩm Lãng đực mặt ra, không khỏi nói:
- Tỷ phu làm sao vậy?
- Hả, không có gì? - Thẩm Lãng cười xòa ha ha bảo:
- Đương nhiên là ta trêu chọc đệ rồi, ha ha ha...
Không biết vì cái gì, Kim Mộc Thông cảm thấy tỷ phu cười chẳng được tự nhiên.
Thẩm Lãng trên mặt đang cười, nhưng tiếng lòng lại một lần nữa nhấc lên.
Tuyệt đối không thể lơ là, thắng lợi tranh đảo Kim Sơn, chỉ mới bắt đầu thôi.
Kế tiếp mới là cao trào, mới là vở kịch lớn.
- Nhóc mập, không phải đệ muốn đánh mặt Đường Doãn sao? Thế nào trờ lại nhanh như vậy chứ? - Thẩm Lãng vấn.
Kim Mộc Thông đáp:
- Đệ muốn trước tiên báo tin tức tốt cho tỷ phu biết mà.
Thẩm Lãng lại nói:
- Đệ đã nói cho ta biết, hiện tại có thể đi làm mất mặt Đường Doãn, tát vô mặt thật mạnh, đi thôi!
Kim Mộc Thông yếu ớt đáp:
- Đệ, đệ không dám đâu, đệ sợ đánh không lại hắn.
Đồ hèn nhát!
...
Trương Xung vẫn luôn quỳ gối trong sân lâu đài trên đỉnh núi.
Mưa như thác đổ, rơi suốt mấy canh giờ.
Thân thể khô gầy của ông ta, vẫn quỳ thẳng, vẫn chưa nhúc nhích.
Hạt mưa to nện trên thân thể ông ta, phảng phất như nện trên tảng đá vậy.
Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa khuyên cha không được, liền cùng nhau quỳ gối bên cạnh.
Trương Xung bảo:
- Trương Tấn có thể quỳ, Xuân Hoa con về đi.
Trương Xuân Hoa đáp:
- Không được, con cùng phụ thân quỳ, con cũng là người nhà họ Trương mà, phụ thân đang chịu tội, sao con có thể an hưởng?
Trương Xung bày tỏ:
- Nhà có mỗi mình con là con gái, ăn mặc cũng không dày, dội mưa 1 chút, còn thể thống gì?
Đúng vậy!
Váy dán ở trên người, vóc người đường cong cũng đều hiển lộ không bỏ sót chỗ nào, với lại tơ lụa thẩm thấu quá nhiêu.
Trương Xuân Hoa đi.
Một lát sau, nàng lại trở về, mặc trên người áo tơi, rồi quỳ gối bên phải phụ thâni.
Một nhà ba người họ Trương, quỳ tại đây, thỉnh cầu Vương thúc Ninh Khải tha thứ.
Trương Xung trong lòng cảm thấy vui mừng.
Ông đối với con gái nhà mình, mặc dù nàng có tật xấu này nọ, nhưng ít nhất là hiếu thuận, tư tưởng đồng lòng.
Một gia tộc, đồng lòng quan trọng nhất.
Bầu trời tối đen sau đó không lâu, Vương thúc Ninh Khải, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu, Hầu tước Tác Huyền đều tới.
Nhìn thấy một nhà ba người họ Trương, thật chỉnh tề quỳ gối trong sân, ánh mắt Vương thúc Ninh Khải khẽ run lên.
Nhất là Trương Xuân Hoa một đứa con gái, cũng quỳ tại đây.
Đây chính là cuối thu, nước mưa vô cùng lạnh lẽo, lại là mưa xối xả đập lên người vậy, quỳ mấy canh giờ thật là không dễ chịu.
Vương thúc Ninh Khải tiến lên phía trước bày tỏ:
- Trương Nộ Giang, đứng lên trở về đi, ta không còn giận nữa.
Trương Xung nói:
- Xung quỳ tại đây, không phải là vì để ngài nguôi giận, mà là phạm sai lầm nên nghiêm phạt.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Trương Xung, suy đoán của ngươi là đúng. Thẩm Lãng có thể... Thực sự sớm biết đề thi rồi, ngươi quả thực đoán đúng hoàn toàn.
Trương Xung trong lòng buông lỏng.
Vương thúc Ninh Khải tiếp:
- Nhưng... Người tính không bằng trời tính, đề dự bị của chúng ta vẫn bị hắn áp ra trong đó, Kim Mộc Thông thắng, phủ Bá Tước Huyền Vũ ba chiến hai thắng, thắng!
Trương Xung như bị sét đánh.
Khuôn mặt gầy đét chợt co giật một hồi.
Há mồm muốn thốt ra lời gì, nhưng cũng không nói gì ra, trước mắt tối sầm, chợt ngã đột ngột đập trên mặt đất.
- Phụ thân, phụ thân...
Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa tiến lên, đem cha đỡ dậy.
Vương thúc Ninh Khải trong lòng không nỡ khuyên:
- Vội vàng đỡ phụ thân các ngươi vào trong lâu đài, uống một hớp canh gừng nóng đi, nhanh, nhanh...
Nhưng mà rất nhanh bản thân Trương Xung đã tỉnh lại, đôi môi tím bầm.
Đẩy ra Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa, hướng Vương thúc Ninh Khải lạy rồi nói:
- Cảm ơn Vương thúc báo cho biết, Xung đã biết.
Chỉ một lát sau thời gian, ông ta liền khôi phục yên tĩnh.
Tiếp đó, ông ta tiếp tục thẳng tắp quỳ ở nơi đó bất động.
Vương thúc Ninh Khải, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu hoàn toàn biến sắc.
Trên thế giới vẫn còn có người kiên nghị như thế?
Bị đả kích cỡ vậy, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại, lại một lần nữa tràn ngập ý chí chiến đấu?
Vương thúc Ninh Khải lớn tiếng nói:
- Trương Xung đại nhân, ta xin ngươi đừng quỳ. Người sai không phải ngươi, là ta!
- Người đâu, mang Trương đại nhân đi về nghỉ, tìm đại phu giỏi nhất xem bệnh cho hắn.