Chương 260: Đường Doãn sụp đổ! Trương Xung ngã bệnh! Lại sắp diệt môn (2)
- Dạ!
Mấy người võ sĩ tiến lên, ép buộc mang Trương Xung đi, trở lại bên trong phòng của ông ta.
...
Dù cho mưa to như trút nước, toàn bộ nơi dừng chân phủ Bá Tước Huyền Vũ lâm vào vui mừng khôn siết như cũ.
Võ sĩ không có ca gác, cầm lên rượu ngon, chè chén.
Thật không ngờ đó, lại thắng to rồi.
Từ nay về sau, đảo Kim Sơn chính là thuộc về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Người nào cũng cảm thấy tất bại kìa.
Thật không ngờ không những thắng, lại dĩ nhiên là thế tử Kim Mộc Thông ngăn cơn sóng dữ.
Thế giới này rõ ràng quá... thú vị.
Mà Bá Tước Huyền Vũ bên trong thư phòng, đang mời dự họp hội nghị bí mật.
Chỉ có bốn người tham gia.
Bá Tước Huyền Vũ, Kim Mộc Lan, Thẩm Lãng, Kim Mộc Thông.
Ngươi nói vì sao để Kim Mộc Thông tham gia?
Dù sao gã cũng là thế tử nha.
Với lại gã có một ưu điểm to lớn, đó chính là miệng kín như bưng, lời không nên nói tuyệt đối sẽ không nói.
Lúc đó gã ngay cả Hứa Văn Chiêu tên cặn bã như vậy cũng không chịu bán đứng, có thể thấy được nhân phẩm mập ở nhà giá trị cao biết bao nhiêu.
Cho nên căn bản không sợ gã phải sẽ trong lúc thảo luận thương nghị đó đi tiết lộ cơ mật ra ngoài.
Thế nhưng, tên mập chả có chút hứng thú tham gia trung tâm hội nghị, ngược lại buồn ngủ, xuất hồn bay ra ngoài.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, đệlàm gì thế hả?
Tên mập giật nảy mình, lắc đầu nói:
- Tỷ phu, đệ thực sự nghe không vào, đệ... đệ có thể chép sách ở đây được không a?
Đậu má, rõ ràng bùn nhão không dính lên tường.
Ngươi cũng là người nháy mắt hạ gục Thám HoaLang Đường Doãn, lại vẫn luôn luôn nghĩ đến chuyện chép sách.
Viết sách có gì tốt?
Ngươi lại chẳng có điểm truy cầu độ cao hơn sao?
- Đi đi, đi thôi. - Thẩm Lãng phất tay nói:
- Thích làm gì thì làm đi.
- Ôi chao! – Tên mập sung sướng bay ra ngoài.
Bá Tước Huyền Vũ trong lòng chỉ đành than thở một tiếng.
- Ôi!
Ngay sau đó, người vợ Mộc Lan cũng không nhịn được thở dài theo.
...
Sau khi Kim Mộc Thông đi mất, bầu không khí bên trong tức khắc trở nên nghiêm túc lên.
Tổ ba người quyết định sách lược cũng không tồi a.
Trong lịch sử có rất nhiều tổ ba người tối cao nổi tiếng, ví như xxx, xx, xx.
Vẻ mặt Thẩm Lãng nghiêm túc lên, trịnh trọng nói.
- Nhạc phụ đại nhân, nương tử! Ba trận luận võ này, chúng ta thắng lợi hoàn toàn.
- Thế nhưng, trò hay vừa mới bắt đầu!
- Kế tiếp mới thật sự là cao trào, mới là cuộc chiến đấu ngươi chết ta sống.
- Nhưng là, chúng ta chung quy đạt được thắng lợi bước đầu tiên, đã chuyển bị động thành chủ động, biến phòng thủ thành công kích.
- Bước thứ hai, chiến lược đảo Vọng Nhai muốn chính thức bắt đầu!
- Chúng ta thắng tranh đảo Kim Sơn, có lẽ có rất nhiều người đều hy vọng chúng ta sẽ đầu tư tài nguyên chiến lược cuồn cuộn vào đảo nhỏ này.
- Nhưng mà, tuyệt đối không được!
- Sau khi cầm lại quyền xong, chúng ta một... không... khai phá, hai không đóng quân.
- Ta muốn biến đảo Kim Sơn thành một tràng vắt thịt, hy vọng có thể ép khô máu của quân địch.
- Tất nhiên, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt chúng ta phải làm là trả thù!
- Vai hề nhảy nhót lợi hại lúc trước, lần này cần đập chết!
- Nhất là phụ tử nhà Chúc Lan Đình, Chúc Văn Hoa! Bữa tiệc lần trước dám hại ta, vì đại cục tranh đảo Kim Sơn ta nhịn, để cho bọn họ nhảy nhót nhiều thêm vài ngày.
- Lần này, ta nhất định phải khiến nhà hắn hủy hoại người mất!
Thẩm Lãng đi tới song cửa sổ, ngắm mưa to như trút phía ngoài.
Từ giữa trưa thẳng đến bây giờ cũng chưa dừng quá.
Mưa như thác đổ vốn phải là ở mùa hè mới thấy, trời cuối thu còn đổ mưa to, thật là muốn chết.
Mực nước Nộ Giang khẳng định tăng vọt đi, hồ chứa nước chắc chắn đều mau đầy rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nếu như con là kẻ địch của gia tộc họ Kim, sẽ nghĩ ra một độc kế. Khia quật đầu nguồn đê đập trong đất phong chúng ta, để nước lũ hồ chứa nước cuồn cuộn tràn ra, khiến đất phong gia tộc chúng ta biến thành đại dương mênh mông, khiến vô số phòng ốc, con dân hoàn toàn chìm ngập, hủy diệt phá hoại hết chúng ta.
Lời này vừa ra, Bá Tước Huyền Vũ lập tức biến sắc, chợt đứng lên.
Nỗi lo lắng của Thẩm Lãng một khi biến thành sự thật, hậu quả kia hoàn toàn kinh khủng.
Đến lúc đó sẽ chết bao nhiêu người?
Tất cả tài nguyên của toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ khả năng đều đầu nhập cứu tế an dân.
Phải tiêu hao con số thiên văn tiền tài, nhân lực, vật lực, hơn nữa toàn bộ tiết tấu đều sẽ bị đánh loạn.
Thẩm Lãng giảng tiếp:
- Lần này chúng ta ra quân, mang đi tám trăm binh sĩ. Đơn vị tư quân ở lại giữ nhà chỉ có hai nghìn, đây còn chưa phải là mấu chốt nhất, mấu chốt là Kim Hối, Kim Trung, Kim Sĩ Anh, Kim Trình, Mộc Lan toàn bộ thủ lĩnh đều đi, trong nhà chỉ còn lại phu nhân, lão thầy đồ Lâm, Kim Kiếm Nương, chư quân không đầu.
Bá Tước Huyền Vũ bảo:
- Lập tức để Mộc Lan cùng Kim Hối, Kim Sĩ Anh trở lại.-
Thẩm Lãng ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu.
- Ngày mai sẽ tuyên bố kết quả tranh đảo Kim Sơn, với lại hai nhà muốn chính thức ký kết khế ước, đem quyền đảo Kim Sơn chuyển dời đến gia tộc họ Kim chúng ta, Mộc Lan không thể quay lại.
Hơn nữa quan trọng nhất là, phòng thủ bị động là không được, muốn chủ động tiến công.
Thẩm Lãng mở ra bản đồ, thấy hết thẩy rất rõ ràng.
Phía bắc Nộ Giang ngay thành Huyền Vũ, dòng chảy đổ ra biển.
Vì chứa nước tưới tiêu, ở mấy trăm năm trước ngay phái nam Nộ Giang xây dựng mấy cái đê đập, tạo thành một hồ chứa nước tự nhiên.
Toàn bộ đập lớn chia làm rất nhiều đoạn, đều xây dựng ở giữa thung lũng, tiếp đó lợi dụng thiên nhiên núi non tích trữ nước sông lại.
Vào lúc trời hạn hán, lại dẫn nước tưới tiêu ruộng đồng.
Toàn bộ hồ chứa nước trải dài qua quận Nộ Giang, quận Dương Võ.
Ở quận Nộ Giang thì có năm đoạn đê đập, ở quận Dương Võ có ba đoạn đê đập.
Trong đó phía trên đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ, thì có ba đoạn đê đập, có thể nói khó mà đề phòng cho được.
Hôm nay tư quân tinh nhuệ chủ lực phủ Bá Tước Huyền Vũ toàn bộ ở khu vực săn bắn Nộ Giang, không còn kịp trở về cứu viện rồi.
Biện pháp duy nhất chính là, chủ động ra quân!
Tầm mắt Thẩm Lãng rơi vào khắp ngõ ngách trên bản đồ.
- Nhạc phụ đại nhân, ở đây chắc là phủ Tử Tước Lan Sơn đi. - Thẩm Lãng nói.
Bá Tước Huyền Vũ gật đầu.
Toàn bộ vị trí phủ Tử Tước Lan Sơn nằm trong một sơn cốc, tuy rằng đất phong nhà ông ta đã không còn gì, thế nhưng mấy vạn mẫu trang viên vẫn còn.
Lúc trước gia tộc học Chúc vì tư lợi của mình, liền chuyên xây dựng đê đập ở phía Bắc trang viên, tiếp đó hồ chứa nước Nộ Giang chuyển tới.
Cho nên dù vào mùa khô hạn, trang viên gia tộc họ Chúc đều có thu hoạch lớn.
Thẩm Lãng nói:
- Bên trong mảnh sơn cốc này cũng là trang viên phủ Tử Tước Lan Sơn sao?
Bá Tước Huyền Vũ gật đầu trả lời:
- Cũng vậy.
Thẩm Lãng hỏi:
- Có ruộng đồng cùng nhà cửa của bình dân khác không ạ?
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Lúc đầu có mấy thôn làng, thế nhưng sau khi Chúc Lan Đình giao đất phong cùng binh quyền xong, quốc quân liền đem tất cả ruộng đồng, vùng núi Thiên Sơn đều ban cho Chúc Lan Đình, xem như là bồi thường cho hắn, cho nên lúc này trang viên Chúc Lan Đình còn lớn hơn so với chúng ta. Có mấy vạn mẫu ruộng đồng cùng vườn trồng, không có cái thôn trấn bình dân khác.
Thẩm Lãng kêu:
- Kim Hối ngươi vào đây!
Một lát sau, Kim Hối vào đến nơi.
Thẩm Lãng chỉ vào bản đồ sai bảo:
- Ngươi dùng thời gian nhanh nhất chạy về nhà đi, kêu lên Điền Thập Tam. Ngươi đi hủy diệt cái đê đập phía trên trang viên phủ Tử Tước Lan Sơn, để nước lũ đổ vào lâu đài cùng trang viên nhà hắn, nhấn chìm hết thảy!
Vừa ra lệnh này, hết thảy mọi người rợn cả tóc gáy.
Vị cô gia này lắm thủ đoạn độc ác quá.
Thẩm Lãng nói:
- Để Điền Thập Tam đi vùng Khổ Thủy (nước đắng) phía đông, mở một lỗ hổng lớn khu đê đập nơi đó, khiến phần lớn nước lũ đều dẫn lưu đến ruộng Khổ Thủy đi, nơi đó đã là một mảnh đất bị nhiễm phèn, không ai sinh hoạt.
- Chỉ có như thế, đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta mới có thể an toàn triệt để được, không có tai họa lũ lụt.
Nước lũ chảy từ địa phương khác ra, mực nước đã giảm xuống, nên đất phong Bá Tước Huyền Vũ cũng sẽ không nguy như xếp trứng.
- Nhớ kỹ, đừng có hoàn toàn hủy diệt cái đập vùng Khổ Thủy này, tạo một lổ hổng lớn chảy lũ là được rồi.
- Trang viên phủ Tử Tước Lan Sơn con đập phía bắc, cũng không cần tạo lỗ hổng quá lớn, bảo đảm hủy diệt trang viên Chúc Lan Đình, nhấn chìm pháo đài nhà hắn, nhưng mà thế nước không nên quá nguy hiểm, muốn cho người bên trong sơn cốc có đầy đủ thời gian chạy thoát thân.
- Ta muốn giết chính là cả nhà Chúc Lan Đình, cố gắng hết mức không nên vạ lây những người vô tội khác.
Kim Hối đáp:
- Cô gia, những con đập này đều xây bằng đá lăn, muốn mở một lỗ hổng rất khó, cần vận dụng rất nhiều nhân lực, chúng ta dẫn binh chạy tới chỉ sợ không kịp rồi, khai thác cần thời gian rất lâu mới khai quật được. Mà con đập phía bắc trang viên Chúc Lan Đình khẳng định có người phòng thủ, cho nên rất khó thành công.
Thẩm Lãng nói:
- Còn nhớ rõ mật thất dưới đất số 3 của ta không?
Kim Hối biết, Thẩm Lãng có thật nhiều vật ly kỳ cổ quái, đều đặt ở mật thất dưới đất bên ngoài lâu đài.
- Đi tìm tiểu Băng lấy chìa khoá, tiếp đó đi mật thất số 3 dưới đất, lấy ra cái rương bên trong, chỉ cần ở con đập mở một lỗ nhỏ bên trong thôi, nhét cái rương vào, châm ngòi nổ, rồi các ngươi lập tức rời khỏi.
- Kế tiếp, con đập sẽ bị nổ tung ra một lỗ hổng.
- Nhớ kỹ, đồ vật bên trong rương ngươi đừng mở ra coi, càng đừng để cho người khác thấy.
- Thời khắc con đập nổ tung, cũng muốn tạo thành là hiện tượng sụp đổ tự nhiên. Đồ vật bên trong rương bây giờ là không thể hiện thế, nếu không sẽ có họa diệt môn.
- Mặt khác, phụ mẫu của Điền Thập Tam đang bị giam giữ, không được phép rời khỏi lâu đài một bước.
- Đi làm việc đi!
Kim Hối khom người nói:
- Vâng!
Tiếp đó, gã đội mưa rời đi khu vực săn bắn Nộ Giang, cưỡi ngựa thật mau trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ, đi thực hiện mệnh lệnh Thẩm Lãng sai.
...
Trương Xung ngã bệnh.
Đoàn người Bá Tước Tấn Hải đi cầu kiến, kết quả bị Trương Tấn cản lại.
- Trương Xung đại nhân, thi văn nhất định là Thẩm Lãng lăn gian a, không thể cứ tính như vậy được.
- Ngươi nhất định phải nghĩ một chút biện pháp xoay chuyển lại cục diện, sáng mai Vương thúc Ninh Khải sẽ phải tuyên bố kết quả cuối cùng tranh đảo Kim Sơn.
- Một khi tuyên bố phủ Bá Tước Huyền Vũ giành chiến thắng, sẽ phải ký kết khế ước chuyển nhượng đảo Kim Sơn trước mặt mọi người đó.
- Đến lúc đó, hết thảy đều không còn kịp rồi.
Một lát sau, Trương Xung để Trương Xuân Hoa xuất hiện truyền một câu nói.
- Ván này thua, không nên ham chiến, lập tức tiến vào ván kế tiếp. Nghìn vạn lần không cần có bất luận hành động thiếu suy nghĩ gì, chờ ta suy nghĩ kỹ càng, sẽ sắp xếp bước hành động tiếp theo.
Trương Xuân Hoa lập lại hai lần, để Bá Tước Tấn Hải đám người nghìn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ cho Thẩm Lãng cơ hội lợi dụng.
Tiếp đó, Trương Tấn ép buộc đuổi đoàn người Bá Tước Tấn Hải đi, muốn cho phụ thân Trương Xung an tâm dưỡng bệnh.
...
Trở lại nơi dừng chân.
Đoàn người Bá Tước Tấn Hải Đường Luân nổi giận đùng đùng.
- Hừ, Trương Xung này cũng chỉ bất quá là cố làm ra vẻ mà thôi!
- Lúc trước rất lợi hại, thời khắc mấu chốt liền không hữu dụng gì.
- Còn nói cái gì nghìn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ nữa, lẽ nào chờ Thẩm Lãng gác dao nhỏ lên cổ của chúng ta ư? Hắn chỉ là một Thái Thú, có quyền lực gì sai khiến dòng quý tộc chúng ta chứ?
- Đúng, đúng vậy! Không thể chờ, nhất định phải hành động, nhất định phải trả thù!
Ngay lúc này, Tử tước Lan Sơn Chúc Lan Đình bắt đầu ám chỉ:
- Ta có một độc kế, có thể hủy diệt toàn bộ đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mọi người hết hồn nói:
- Độc kế gì?
Chúc Lan Đình nói:
- Hôm nay mưa to như trút nước vậy, con đập sụp đổ cũng là chuyện bình thường. Con đập phía bắc phủ Bá Tước Huyền Vũ nếu bị sụp đổ, vậy nước lũ ngập trời liền tràn vào trang viên gia họ Kim, còn có đất phong của hắn.
- Đến lúc đó vô số ruộng tốt, thôn trấn, pháo đài của gia tộc họ Kim đều bị nước lũ nhấn chìm, tử thương vô số.
- Vậy đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ, đúng là loại hủy diệt đả kích cỡ nào đây?
......
Chú thích của Bánh: Nửa đêm ngồi trơ đến năm giờ rạng sáng mới bắt đầu gõ chữ, luôn luôn viết đến tám chín giờ. Rút kinh nghiệm xương máu viết ra một chương này, tình tiết nên cũng đủ phong phú. Lạy xin mọi người hỗ trợ cổ vũ!