Chương 261: Tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc! Đại sự muốn nổ ra (1)
Có người yếu ớt mà nói một tiếng:
- Như vậy có vi phạm lẽ trời hay không?
Tức khắc tất cả mọi người hướng ông ta nhìn lại.
Ngay trong chúng ta lăn lộn vào được một thằng ngu thế à?
Ngươi ấu trĩ thế này, thế nào sống đến bây giờ, đồng thời lăn lộn vào trong chúng ta được vậy.
Đấu tranh chính là không từ thủ đoạn biết chưa?
- Hồ chứa nước phía bắc của phủ Bá Tước Huyền Vũ để dẫn nước tưới cho toàn bộ đồng ruộng trên đất phong, một khi vỡ đê, đừng nói đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ bị chìm, ngayrất nhiều thôn trấn cả thành Huyền Vũ cũng sẽ bị chìm, đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người.
Người kia nghiêm túc nói.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Trong số người chết, có phụ mẫu người nhà của ngươi không?
Người kia đáp:
- Không có.
Bá tước Tấn Hải lại nói:
- Có tình nhân con riêng của ngươi không?
Người kia đáp:
- Cũng không có.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Vậy ngươi quan tâm chết bao nhiêu người làm gì?
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Hơn nữa đại bộ phận bị chìm cũng là đất phong của đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ, kế tiếp đã bị núi non che, chờ đến thành Huyền Vũ bên này đã không còn dư lực. Lại nói đây là cuối thu, dưới cơn mưa lớn như vậy, vài thập niên đều không thấy được một lần, hồ chứa nước vỡ đê không phải chuyện rất bình thường à?
Bên cạnh nói:
- Chỉ sợ người của phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ phái người đi thủ hộ đê đập.
Đây là nhất định, hàng năm lúc trời mưa, đều sẽ phái người chuyên giữ đê đập.
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Chủ lực tinh nhuệ nhất của phủ Bá Tước Huyền Vũ tinh nhuệ nhất đều ở bãi săn Nộ Giang, đất phong bên kia rắn mất đầu, thế nào chống đỡ được binh sĩ như lang sói chúng ta đâu?
Bá tước Tấn Hải chợt đập một phát lên bàn, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Làm chuyện này đi!
Bá tước Tĩnh An gõ bàn một cái, mặc dù không có mở miệng, nhưng ý kiến cũng vô cùng rõ ràng.
Phải làm việc này.
Hắn và Thẩm Lãng cũng là sinh tử đại thù.
Lúc trước Thẩm Lãng để Lâm Chước dính vào virus đáng sợ, tiếp đó lan tràn toàn bộ phủ Bá tước Tĩnh An, cả gia tộc đã chết gần trăm người.
Đương nhiên những người khác bị chết nhiều hơn nữa cũng không có vấn đề gì.
Mấu chốt là con thứ ba cùng thứ năm của ông ta, Ngũ Triệu Trọng bị ép thân thủ giết chết bọn họ.
Như vậy thâm cừu đại hận, hắn phải gấp mười lần, gấp trăm lần đòi lại.
Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nhị công tử Trấn Bắc Hầu Nam Cung Bình.
Vị nhị công tử này trong lòng hơi có chút hối hận, gã thực sự không nên trộn lẫn đến cái đám nát bét này.
Hơn nữa nhà gã cũng căn bản không cần từ phủ Bá Tước Huyền Vũ được chỗ tốt gì cả.
Thế nhưng phụ thân vì giữ được binh quyền, vì tiền đồ của mình cùng huynh trưởng Nam Cung Hiệp mới gia nhập trận cắn giết với phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Hôm nay những người này thương lượng chuyện vô cùng hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm đáng sợ.
Thế là Nam Cung Bình xuất hồn bay ra ngoài, giống như chưa nghe thấy gì cả.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Chuyện này nếu quyết định làm, vậy tất cả mọi người phải gánh chịu trách nhiệm, mỗi một gia đều phải phái ra cao thủ.
Đây thì tương đương với đầu danh trạng.
Chuyện xấu mọi người cùng nhau làm, bằng không nhỡ ra có một người mật báo làm như vậy?
Chuyện này quá lớn, nhỡ ra được bùng nổ, phải dẫn phát thiên đại hậu quả.
- Nếu ai không tham gia, hôm nay cũng không nhất định đi ra khỏi cái cửa này. - Bá tước Tĩnh An nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Tử tước Chúc Lan Đình, cái chủ ý này nếu là ngươi nói ra, vậy ngươi liền đi làm đầu tiên đi.
Chúc Lan Đình kinh ngạc, sau đó nói:
- Ta cũng không thể phí công làm điều đó chứ?
Bá tước Tấn Hải nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Chúc Lan Đình, lần trước tại bữa tiệc nghênh tiếp tứ hoàng tử, ngươi xuất thủ hại Thẩm Lãng, bây giờ tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua ngươi sao?
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Hắn có thể làm khó dễ được ta?
Tiếp tục, ông ta mở miệng nói:
- Để ta làm việc có thể, nhưng không thể làm không.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Cho ngươi định mức hai chiếc thuyền biển, thuyền chính ngươi mua, nhưng cũng cho ngươi thêm vào con đường mậu dịch trên biển với chúng ta.
Chúc Lan Đình tức khắc mừng rỡ.
Trong chuyến mậu dịch, cái gọi là mấy chiếc thuyền biển, bản thân chiếc thuyền cũng không phải đáng giá tiền nhất.
Đáng giá chính là quyền mua bán trên đường thủy.
Mà cái quyền mua bán này liền đặc biệt phức tạp, nắm giữ ở trong tay một bộ phận quý tộc cùng quan liêu vùng duyên hải, mà mặt khác một đại bộ phận nắm giữ ở trong tay thành Nộ Triều.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy là người nắm quyền toàn bộ con đường mua bán trên biển của biển Đông nước Việt.
Cho nên Cừu Kiêu là con của một hải tặc, mới có thể đường hoàng xuất nhập phủ đệ quý tộc.
Đương nhiên phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng nắm giữ có bộ phận quyền mua bán, muối nhà ông ta có một phần là qua trên biển mua bán bán đi.
Tân chính của quốc quân, một trong những ý đồ liền là muốn giữ độc quyền muối sắt, thu hết hai tài nguyên lớn này từ trong tay đám quý tộc.
- Được, chuyện này ta đi tiên phong làm cho. - Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Cừu Kiêu thiếu chủ, chuyện này sợ rằng lại muốn dùng danh nghĩa nhà của ngài.
Cừu Kiêu toét miệng nói:
- Có thể! Thẩm Lãng đoạt nữ nhân của ta, hơn nữa còn giết người của ta, ta muốn giết sạch một nghìn người, một vạn người bọn họ.
Bá tước Tấn Hải nói:
- Tốc độ phải nhanh, mưa to này không biết lúc nào dừng, chờ mực nước giảm xuống, lực sát thương nước lũ liền yếu đi, thì không thể đem đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn nhấn chìm.
Kế tiếp tất cả quyền quý ở đây, trừ gia tộc Trấn Bắc Hầu ra, mỗi gia đều phái ra mấy chục tên võ sĩ tinh nhuệ.
Do Tử tước Chúc Lan Đình, tên Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu dẫn đầu hai trăm tên võ sĩ tinh nhuệ, mạo hiểm mưa to, thừa dịp đêm tối dùng khoái mã lao tới thành Huyền Vũ làm đại sự.
Quật đê hủy diệt toàn bộ đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ, làm chết đuối vô số con dân gia tộc họ Kim, ngẫm lại cũng làm cho người nhiệt huyết sôi trào a.
...
Lúc nửa đêm!
Ngoài cửa sổ mưa to vẫn mưa như trút nước xuống.
Dưới cơn mưa to cuối thu, rõ ràng tà tính.
Thời tiết như vậy, rõ ràng cổ vũ tà tâm người ta.
Mộc Lan mặc áo ngủ bằng lụa, đứng ở trước giường, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Thẩm Lãng.
Áo ngủ bằng lụa này rõ ràng là rộng rãi, nhưng mặc ở trên người của nàng, lại có vẻ hơi bó.
Không có biện pháp, vóc người thực sự quá bốc lửa.
- Phu quân, có phải đấu tranh kế tiếp của chúng ta càng thêm kịch liệt không? - Mộc Lan bèn hỏi.
Bàn tay Thẩm Lãng đặt ở phía trên chiếc eo thon của nương tử, hơi dừng lại một chút, lại tiến vào bên trong áo ngủ tơ lụa.
Mộc Lan không có ngăn cản.
Ngón tay Thẩm Lãng đang dò từng tấc cảm nhận cái eo thon nhỏ của Mộc Lan.
Rõ ràng như là trắng nõn như đồ sứ vậy, tràn đầy lực lượng cùng tính dẻo dai kinh người.
- Trên cơ thể con người có ba chỗ chỗ thần kinh mẫn cảm nhất, nàng có biết đó là đâu không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Mộc Lan đáp:
- Thiếp biết, thế nhưng thiếp không nói đâu.
Thẩm Lãng giảng giải:
- Đôi môi, tay, còn có chỗ đó. Cho nên nàng nói cuộc sống này kéo dài, có phải liền vì nam nữ hoan ái hay không?
- Ừ, vâng! - Mộc Lan đáp.
Ồ? Bình thường nàng không phải trả lời như vậy mà.
Thẩm Lãng nhẹ hôn nhẹ cái vành tai trong suốt óng ánh của nương tử, nói:
- Kế tiếp đấu tranh là phải đặc biệt vô cùng thê thảm, có thể sẽ chết rất nhiều rất nhiều người. Thế nhưng... kẻ chết đều là địch nhân của chúng ta.
Mộc Lan dùng khuôn mặt liếm gò má của Thẩm Lãng, dùng mũi hít một cái phát ra tiếng.
- Phu quân, chàng nói Đường Luân phải thuận lợi mà đem đảo Kim Sơn giao ra đây à? - Mộc Lan bèn hỏi.
- Sẽ không đâu. - Thẩm Lãng đáp.
Mộc Lan dịu dàng hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Thẩm Lãng hôn cổ của nương tử, Mộc Lan hơi hơi ngửa ra sau, để cho gáy ngọc như thiên nga của mình hoàn toàn bày ra.
Thẩm Lãng nói:
- Có thể làm sao? Đương nhiên là chảy máu, chiến đấu!
Mộc Lan nói:
- Lẽ nào sẽ không dừng lại sao?
Thẩm Lãng nói:
- Có dừng, chờ chúng ta hoàn thành chiến lược bước thứ tư, là có thể bức lui ý chí của quốc quân, nhà của chúng ta là có thể an bình.
Cổ của Mộc Lan cùng Thẩm Lãng giao nhau, nhịn không được mân mê đôi môi, nhẹ hôn vành tai Thẩm Lãng.
...
Sau mấy canh giờ!
Kim Hối chạy tới phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Toàn bộ phủ Bá Tước gần như đều không ngủ.
Căn bản không thể ngủ được.
Bởi vì tranh chấp đảo Kim Sơn rất nhanh đã phải có kết quả rồi, đây hoàn toàn quan hệ đến gia tộc vận mệnh.
Còn trời giáng mưa sa, phu nhân Tô Bội Bội không lo lắng.
Cuối cùng trời hạn lâu như vậy, mực nước hồ chứa nước đã giảm xuống rất nhiều, lần này mưa sa mặc dù sẽ để Nộ Giang tràn vào hồ chứa nước dẫn đến mực nước dâng lên, nhưng đây là chuyện tốt, không có cái gì nguy hiểm.
Phu nhân tuy rằng tính cách mạnh mẽ, nhưng đáy lòng thiện lương, thật không ngờ người ta lại ác độc đến nước này, căn bản không có nghĩ đến sẽ có người tới hủy diệt đê đập, làm ngập úng đất phong phủ Bá Tước.
Nhìn thấy Kim Hối xông vào.
Phu nhân chợt đứng lên nói:
- Kim Hối, ba trận luận võ tranh chấp đảo Kim Sơn kết quả như thế nào? Chúng ta thắng à?
Kim Hối nói:
- Đã thắng!
Phu người vui mừng nói:
- Tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ! Lãng nhi của ta thật lợi hại, đến sau khi nó về nhà, ta nhất định phải khen ngợi nó thật tốt.