Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 262: Tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc! Đại sự muốn nổ ra (2)

Chương 262: Tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc! Đại sự muốn nổ ra (2)


Kim Hối không có đem chuyện bí mật hủy đê kế tiếp báo cho phu nhân.

Mà là trực tiếp tìm tới Kim Kiếm Nương.

Kim Hối, Kim Trung, Kim Sĩ Anh, Kim Trình đều không ở đây, Kim Kiếm Nương liền trở thành một trong các thủ lĩnh tư quân.

Lúc này Kim Kiếm Nương một thân nhung trang, tư thế oai hùng hiên ngang, mặt không chút thay đổi.

Dù sao cũng chỉ cần không ở trước mặt Thẩm Lãng, mặt của nàng trước sau là tảng băng.

Nàng kỳ thực có một bí mật không có nói cho Thẩm Lãng.

Đêm hôm đó người lính đánh bay hắn, chính là Kim Kiếm Nương, chỉ bất quá lúc đó nàng toàn thân đều che phủ ở bên trong khôi giáp, cũng nhìn không ra.

- Kiếm Nương, muội hạ lệnh, phái ra ba nhánh quân trăm người, đi ba cái đê đập phía bắc, tuần tra thủ hộ. - Kim Hối nói.

Mày liễu Kim Kiếm Nương giương lên nói:

- Ca, có người muốn hủy diệt đập lớn, dìm chết chúng ta à?

Kim Hối gật đầu.

Kiếm Nương nói:

- Nhưng mà, chúng ta cũng không đủ chiến mã, tốc độ chưa đủ, nhỡ ra xảy ra chuyện không kịp phối hợp tác chiến lẫn nhau.

Kim Hối nói:

- Nếu như gặp phải kẻ địch, chỉ có thể ghi nhớ giám thị, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên tác chiến. Quân tinh nhuệ chúng ta đều ở bên kia bãi săn Nộ Giang, cho nên chỉ cần động thủ, các ngươi phải bị tổn hại.

Kiếm Nương nói:

- Lẽ nào chúng ta mặc kệ bọn họ hủy diệt đê đập? Hủy diệt nhà của chúng ta?

Kim Hối cùng Kim Kiếm Nương cũng là trẻ mồ côi trong chiến tranh, từ nhỏ đã được phủ Bá Tước Huyền Vũ nhận nuôi, hoàn toàn đem ở đây trở thành nhà, đem mảnh đất này trở thành cố hương.

Kim Hối nói:

- Yên tâm, cô gia sớm có chuẩn bị.

Nghe thấy đến hai chữ cô gia, khuôn mặt Kiếm Nương trong nháy mắt đỏ ửng lên, rõ ràng mang cảm giác có tật giật mình.

Kim Hối vốn định im lặng, chung quy không nhịn được nói ra:

- Kiếm Nương, cô gia là rất ưu tú, nhưng... nhưng...

Lập tức Kim Kiếm Nương cũng không biết phải hình dung cô gia như thế nào.

Nói không tốt sao? Không bỏ được, cũng không dám.

Nói hắn tốt, rõ ràng không cam tâm.

Vị cô gia này có bao nhiêu cặn bã, không ai so với Kim Hối hiểu rõ hơn, rất nhiều chuyện cũng là ngay trước mặt gã phát sinh mà.

- Ca, không được nói cô gia như vậy, bằng không ba ngày không để ý tới ca đó. – Ngay cả cổ của Kim Kiếm Nương đều ửng hồng, trực tiếp đi ra ngoài làm việc.

Kim Hối không nhịn được nói:

- Nghiệp chướng...

...

Lúc Kim Hối tìm được Thẩm Thập Tam (Điền Thập Tam), gã đang ngồi ngây người trong bóng đêm.

Từ khi gã tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, đã mấy tháng rồi.

Thập Tam ta cũng là một người mà?

Thẩm cô gia nhà ngươi mời chào qua đây sau, không đề cập trọng dụng, không đề cập lấy lễ đối đãi.

Trực tiếp quên sạch sành sanh.

Thật sự quên mất.

Suốt mấy tháng này, Thẩm Thập Tam ăn mặc không lo.

Phụ mẫu của gã cũng sống rất thoải mái, nhất là mẫu thân, lại cùng mẫu thân của Thẩm Lãng, mẹ kế Đại Ngốc Tống thị kết thành bạn tốt.

Mỗi ngày đều theo cùng nhau quay tơ diệt lụa thêu thùa.

Gã căn bản cũng không biết, làm thế nào mà ba bà này lại chơi chung với nhau.

Thế nhưng Thẩm Thập Tam đã bị quên ở một xó trong lâu đài, chân chính ban ngày không có cái quái gì làm, buổi tối cũng chẳng có cái méo gì để mần.

Đáng sợ nhất là, mẫu thân lại đang tìm vợ cho gã.

Thế là mẹ kế của Đại Ngốc Tống hỏi thăm khắp nơi kiếm mối mần mai cho gã.

Có thể vài ngày sau, Thẩm Thập Tam sẽ phải đi tương thân.

Ta đây con mẹ nó còn là sát thủ giang hồ à?

Cái chân gãy của gã đã lành, mỗi ngày không có việc gì cũng chỉ có thể ra sức luyện kiếm, luyện kiếm, luyện kiếm.

Khi Kim Hối ra hiện ra ở trước mặt gã, Thẩm Thập Tam đang nhìn phía ngoài mưa to ngây người.

Cuối cùng có người tới tìm ta, ta còn tưởng rằng tổ chức sớm đã quên ta từ lâu.

Làm sao biết chứ? Coi như là một tờ giấy, một mảnh cây quẹt phân cũng có tác dụng mà.

Kim Hối nói:

- Đi nào, có nhiệm vụ.

Thẩm Thập Tam hưng phấn, chợt đứng lên, cầm lấy kiếm liền đi ra ngoài.

Thân thể gã, muốn rỉ sét rồi.

Còn nhiệm vụ gì?

Gã không muốn hỏi, tóm lại có chuyện làm là tốt rồi.

Suốt thời gian không có việc gì làm phải bó gối ở đây, gã gần như phát điên rồi.

...

Đi tới tiểu viện của Thẩm Lãng cùng Mộc Lan.

Kim Hối ở bên ngoài hô:

- Tiểu Băng cô nương, ta mệnh lệnh phụng cô gia đến tìm cô nương đây.

Một lát sau.

Trong sân có thật nhiều cửa sổ đều thắp sáng đèn dầu.

Ngay sau đó đại bộ phận đều dập tắt, chỉ còn lại một cửa sổ sáng.

Nửa khắc đồng hồ sau đó, tiểu Băng đi ra, mắt buồn ngủ mông lung.

- Chuyện gì? - Tiểu Băng nói.

Kim Hối nói:

- Cô gia để cho ta tới gặp cô nương lấy chìa khóa mật thất dưới đất số 3.

Tiểu Băng vỗ đầu của mình.

Mật thất số 3, mật thất số 3.

Cô gia rất đáng ghét, tổng cộng mười mấy mật thất, hơn nữa trước khi đi giao chìa khóa cho nàng bảo quản.

Nhớ ra rồi, chìa khoá mật thất số 3.

Tiểu Băng xuất ra chìa khoá, mở ra căn phòng cô gia, lại cầm lấy chìa khoá mới, mở ra mật thất của cô gia, lại cầm lấy chìa khoá mới, mở ra ngăn tủ của cô gia, ở trong ô vuông thứ 3 lấy ra chìa khoa

Hết thảy đều rất thành thạo.

Có thể không thuần thục à?

Tiểu Băng như thường lệ nửa đêm lặng lẽ mò qua tới trộm người.

Kim Hối đưa tới bức thư do Thẩm Lãng đích thân viết, tiểu Băng sau khi xem xong, đem chìa khoá đưa tới.

Tiếp đó phát sinh một tiếng rên.

Bởi vì, nàng mặc áo ngủ tơ lụa, vừa đưa tay, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Nàng vội vàng xé tay áo, che ở cánh tay của mình, nói:

- Các ngươi nhắm mắt lại, không được nhìn cánh tay của ta, ta là đàn bà của cô gia.

Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam không nói gì.

Tiếp nhận chìa khoá không nói hai lời liền đi.

- Nghiệp chướng...

Kim Hối không nhịn được nói:

- Thập Tam à, ngươi có nghĩ tới cưới vợ hay không?

Thẩm Thập Tam ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu.

Kim Hối nói:

- Đi bên ngoài tìm đi, có cô gia ở đây, chúng ta ở trong phủ tìm không được vợ đâu.

Thẩm Thập Tam rất tán thành.

Kim Hối đi mật thất số 3 dưới đất, lấy ra hai rương lớn, dùng vải dầu tầng tầng bao vây lại.

Cô gia đã nói, không thể mở ra nhìn, không thể hỏi đây là vật gì.

Gã lấy một cái rương lớn trong đó đưa cho Thẩm Thập Tam nói:

- Cái rương nghìn vạn lần không nên bị ướt, không nên mở ra nhìn, ngươi đi con đê Khổ Thủy, đào một cái lỗ ở tầm cao hai trượng, tiếp đó nhét cái rương này vào, đốt kíp nổ, tiếp đó lập tức rời chạy ra khỏi phạm vi hai nghìn thước. Chờ đê đập bị nổ tung một lổ hổng lớn, nước lũ trút xuống đến Khổ Thủy, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành.

Thẩm Thập Tam ôm lấy cái rương đáp:

- Vâng.

Kim Hối nói:

- Nếu có người chặn lại.

Thẩm Thập Tam nói:

- Giết chết bất luận tội.

Kim Hối nói:

- Nếu như đánh không lại, liền ra sức trốn. Nếu quả như thật trốn không thoát, liền đốt kíp nổ đồng quy vu tận, cái rương trong tay ngươi nhất định không thể rơi vào trong tay bất luận kẻ nào, hiểu chưa?

- Vâng. - Thẩm Thập Tam nói.

Tiếp đó, hai người cỡi khoái mã, mỗi người đi một ngả.

Một đi làm nổ con đê phía bắc phủ Tử tước Lan Sơn, trình diễn vở kịch lớn nước lũ bao phủ gia tộc họ Chúc.

Một đi đến con đê Khổ Thủy gây nổ để thoáy nước.

Mà lúc này, Tử tước Chúc Lan Đình mới suất lĩnh mấy trăm tên võ sĩ tinh nhuệ lao ra bãi săn Nộ Giang đi đến thành Huyền Vũ.

Chênh lệch thời gian, rất trọng yếu!

...

Sáng sớm hôm sau!

Mưa to vẫn còn.

Thời tiết này, thật tình là ẩm ướt khó chịu!

Ngày hôm nay sẽ phải đúng là tuyên bố tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc.

Phán định đảo Kim Sơn thuộc sở hữu.

Mộc Lan chuẩn bị vậy một thân hoa lệ váy dài cuối cùng có cơ hội mặc vào, xinh đẹp mà đứng ở bên cạnh Thẩm Lãng, át hết hoa thơm cỏ lạ.

Trong mấy trăm người ở đây, số đàn bà con gái cũng tầm trăm người.

Toàn bộ cũng là thiên kim phu nhân quyền quý, đẹp hơn đa số người

Nhưng Mộc Lan là hoàn toàn xứng đáng đệ nhất, Thẩm Lãng tha hồ kiêu ngào, lòng hư vinh lấy được vĩ đại thỏa mãn.

Nhưng mà, hắn đương nhiên cũng phát hiện.

Không thấy Tử tước Chúc Lan Đình, thiếu chủ thành Nộ Triều Cừu Kiêu cũng không thấy.

Kẻ địch quả nhiên như là trong tưởng tượng của hắn quả nhiên không có đường xuống chút nào.

Đối mặt hạng người trơ tráo như thế, sẽ phải ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu a.

Không biết Chúc Lan Đình biết được bản thân mấy vạn mẫu trang viên ruộng đồng, còn có lâu đài mấy trăm mẫu, mấy trăm năm gia tộc cơ nghiệp bị nước lũ bao phủ sẽ có biểu cảm đặc sắc cỡ nào?

- Yên lặng!

Một tiếng gào to, toàn tràng tĩnh lặng, mấy trăm người ngồi thật nghiêm trang.

Vương thúc Ninh Khải cất cao giọng nói:

- Ta tuyên bố, ba trận luận võ tranh chấp đảo Kim Sơn, chính thức kết thúc!

- Quá trình luận võ, công bằng công chính.

- Kết quả luận võ, công chính hiệu quả.

- Người thắng trận tranh chấp đảo Kim Sơn sau cùng là phủ Bá Tước Huyền Vũ, gia tộc họ Kim.

- Kể từ hôm nay, quyền vĩnh cửu cai trị đảo Kim Sơn toàn bộ về tay gia tộc họ Kim.

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục gõ chữ viết canh thứ ba, ban ngày ngủ không ngon, so với ngày xưa phải uể oải thật nhiều. Lạy xin mọi người hỗ trợ bơm hơi!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch