Chương 264: Chói lóa mù mắt người ta! Một tiếng nổ động trời! Nước lũ ngập nơi nơi (2)
Hôm nay đã có hơn hai trăm năm lịch sử, phía trên đê dù mọc đầy cây cối, nhưng vẫn như cũ vững chắc vô cùng, như là cánh tay người khổng lồ ngăn trở mặt nước ngang dọc trăm dặm.
Cũng bởi vì chính thức có được con đê đập này xây dựng thành công, khiến cho vô số ruộng đồng của hai quận Nộ Giang, Dương Vũ không lo thiếu nước tưới tiêu, hàng năm đều có thể bội thu.
Mà đoạn đê đập này, tên gọi là đập Kim Tự.
Bởi vì năm đó người chủ trì xây dựng con đập lớn này, chính là thế hệ Bá tước Huyền Vũ Kim Tự cách đây hơn hai trăm năm trước.
Lúc này, phía trên đập còn có hai cái trạm gác.
Gần như bất cứ lúc nào, đều có một đội võ sĩ tại đây trông coi,
Thời điểm nhiều có hai mươi người, khi ít chỉ có bảy tám người thôi.
Tử tước Chúc Lan Đình nhìn đoạn đập to lớn hùng vĩ này, trong lòng có sự đố kỵ rất lớn.
Gia tộc họ Kim nhà ngươi dựa vào cái gì mà xa hoa hơn ta thế?
Nhưng mà xây dựng được càng hùng vĩ, một hồi phá hủy lại càng chấn động.
Mưa to đã hạ ròng rã nửa ngày cho đến suốt đêm, mực nước trong hồ chứa đã dâng lên ở một mức rất cao.
Ở phía dưới áp lực nước khổng lồ, chỉ cần đào ra một cái lỗ trên con đê, nước lũ ngập trời sẽ nghiền nát và phá hủy toàn bộ hệ thống.
Con đê dài nghìn dặm, có thể vỡ vì ổ kiến.
Huống chi là một lổ hổng lớn như vậy?
Năm đó gia tộc họ Kim nhà ngươi hao phí vô số nhân lực vật lực, dùng mấy năm mới xây dựng đập lớn, giờ thị bị Chúc Lan Đình ta đây dễ dàng hủy diệt rồi.
Tiếp đó...
Cái hình ảnh đó cũng đừng nói có bao nhiêu rung động.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ hơn một ngàn cây số vuông đất phong, mười mấy trấn, hơn một trăm cái thôn xóm đều sẽ trở thành đại dương mênh mông.
Tất cả phòng ốc, ruộng đồng đều có thể bị phá hủy.
Cho đến lúc này sẽ chết bao nhiêu người?
Mấy nghìn người?
Mấy vạn người?
Chỉ có trời biết a!
Gia tộc họ Kim phải tổn thất bao nhiêu tiền?
Cũng chỉ có trời biết.
Nhưng cũng đủ trung hòa thắng lợi bọn họ đoạt lại đảo Kim Sơn sạch sẽ.
Cũng đủ cho gia tộc họ Kim bị đánh một đòn hủy diệt.
Rõ ràng trời cao giúp ta rồi! Lần này nửa ngày cả đêm mưa sa vẫn không có dừng lại, chính là trời cao ban thưởng cơ hội tốt cho ta hủy diệt gia tộc họ Kim.
Đám dân đen sắp chết này, nghìn vạn lần chớ có trách Chúc Lan Đình ta đây thủ đoạn độc ác.
Trách thì trách các ngươi đầu sai sai chỗ, lại trở thành con dân của gia tộc họ Kim.
Vô độc bất trượng phu.
Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.
- Toàn bộ công cụ đều chuẩn bị xong chưa? - Chúc Lan Đình hỏi lại lần nữa.
- Toàn bộ chuẩn bị hoàn tất.
Chúc Lan Đình nói:
- Phái ra ba trăm võ sĩ, bố ráp tuần tra, gặp phải bất luận kẻ nào, giết chết ngay lập tức.
- Phái ra năm mươi người lẻn vào hai cái trạm gác trên đê, tiêu diệt tiểu đội phòng thủ của gia tộc họ Kim sạch đi.
- Còn lại một trăm năm mươi người, dùng hết toàn lực, quật đê!
- Hủy diệt cơ nghiệp gia tộc họ Kim trăm năm. Để vô số con dân phủ Bá Tước Huyền Vũ chết trong tuyệt vọng!
- Để gia tộc họ Kim cùng tên nghiệt súc Thẩm Lãng hối hận khi là kẻ địch của chúng ta!
...
Con đê của phủ Tử tước Lan Sơn mười mấy dặm phía bắc có quy mô nhỏ hơn rất nhiều.
Cũng chỉ có dài mười trượng, cao hơn năm trượng mà thôi.
Con đê đập này cũng là tài sản riêng của gia tộc họ Chúc, vì thế được gọi là đập Lan Sơn.
Phía trên đập chứa nước mặc dù nối tiếp hồ chứa nước Nộ Giang, nhưng chỉ chỉ là một nhánh mà thôi.
Năm đó gia tộc họ Kim tiêu hao vô số nhân lực vật lực, xây dựng đập lớn Kim Tự, là vì mười vạn con dân giành phúc lợi.
Mà con đê và đập chứa nước của gia tộc họ Chúc chỉ phục vụ cho cả nhà ông ta mà thôi.
Toàn bộ thung lũng này cũng là ruộng đồng, núi non, vườn tược, trường đua ngựa của Chúc Lan Đình.
Lúc này dù cho ở mưa to bên trong, cũng có thể thấy gia tộc họ Chúc hào hoa xa xỉ.
Lâu đài tuy rằng xa không lớn bằng gia tộc họ Kim, nhưng đại đa số dùng cẩm thạch trắng xây nên.
Hơn nữa khắc lầu xây thềm, cầu nhỏ nước chảy.
Lâu đài của gia tộc họ Kim, hoàn toàn là một pháo đài quân sự.
Lâu đài của gia tộc họ Chúc, mới tràn đầy mùi vị quý tộc hưởng lạc.
Tất cả vườn hoa lớn nhỏ, thì có mấy chục.
Nhưng quốc quân chính chỉ thích cái loại quý tộc thích hưởng lạc, một chút cũng chẳng thích loại quý tộc cẩn thận, yêu dân như con y hệt gia tộc họ Kim.
Trăm năm cơ nghiệp của phủ Bá Tước Huyền Vũ là cả đất phong, đảo Vọng Nhai, còn có mấy nghìn tư quân.
Mà trăm năm cơ nghiệp của phủ Tử tước Lan Sơn, chỉ ở trong cái sơn cốc này thôi.
Vô số ruộng tốt, vườn hoa, dinh thự hào hoa xa xỉ.
...
Kim Hối lao điên cuồng suốt đêm, chỉ khoảng cách hai trăm dặm, liền thay đổi năm con ngựa.
Cuối cùng lúc trời sắp sáng, chạy tới đập chứa nước gia tộc họ Chúc, đi tới dưới con đê Lan Sơn.
Gã hoàn toàn là như lâm đại địch, chuẩn bị chém giết chiến đấu một trận.
Nhưng khi đã đến đập, phát hiện ngay cả một bóng ma cũng không có.
Phía trên đê đập chứa nước của phủ Tử tước Lan Sơn cũng có một trạm gác.
Nhưng lúc Kim Hối chạy đến trạm gác, năm tên lính bên trong đang ngáy khò khò.
Mà xốn mắt nhất là có hai nam nhân ngủ ở một tấm chăn, hơn nữa còn trần như nhộng.
Một người đàn ông râu quai nón, hiển nhiên là quan quân.
Còn có một chàng trai trẻ có chút tuấn tú, lệ còn vương khóe mi, thế nhưng biểu cảm nhưng lại có hơi phê phê.
Kim Hối chịu không nổi để truy đến nguyên nhân tận cùng.
Trực tiếp rút ra dao găm, rạch một phát nhẹ nhàng.
Tức khắc, đôi uyên ương hai con trống trong chăn kia trực tiếp bị mất mạng.
Ngay sau đó, gã dễ dàng cướp đoạt tính mạng của ba tên võ sĩ gia tộc họ Chúc khác.
Tiếp đó, gã sẽ phải đi làm việc.
Bỗng nhiên, phía sau có một tiếng động.
Kim Hối lao ra nhanh như chớp, một kiếm để ngang cổ đối phương, định bụng cắt đầu của người đó.
Nhưng... gã lại ngừng thật nhanh.
Bởi vì, đây là một nữ tử, quần áo xốc xếch, hai tay hai chân bị trói, vết thương rải rác khắp cả người.
Dùng ngón chân đều có thể tưởng tượng, nàng mới vừa đã trải qua cái gì.
Những tên cầm thú đó bắt tới nơi nữ tử này, nhốt ở bên trong trạm gác.
Phải làm sao?
Giết người diệt khẩu à?
Kim Hối gắng sức thật nhiều lần, nhưng chung quy không có ra tay.
Đôi môi hơi cong, mắt không lớn, nhưng lại là đặc biệt động lòng người.
Mặc trên người cũng là quần áo tơ lụa, có thể thấy được xuất thân không kém.
- Khoan vội chạy, một hồi ta mang cô nương đi ra ngoài. - Kim Hối nói, tiếp đó cắt sợi dây trói hai tay nàng lại.
- Kế tiếp ta làm bất cứ chuyện gì, cô nương xem như không có nhìn thấy. - Kim Hối nói:
- Sau khi hoàn tất mọi chuyện, ta sẽ dẫn cô nương đến một chỗ. Chuyện sống chết của cô nương sẽ do ngài ấy quyết định.
Nhưng mà vào lúc này, nữ tử này giống như phát điên, bò lên cái trạm gác đầy binh sĩ đó.
Từ dưới đất bưng lên một tảng đá, đập thật mạnh vào đầu ba tên võ sĩ gia tộc họ Chúc trên đê.
Cuối cùng, nàng cầm tảng đá trong tay chợt đập về phía đầu của mình như muốn tìm cái chết.
Rõ ràng cương liệt.
Giờ khắc này, trái tim Kim Hối run lên.
Không biết vì sao, toàn thân có chút cảm giác tê dại thất thủ.
Một giây sau, gã dùng một chân đá bay tảng đá trong tay cô gái, ngay sau đó một tay chém ngay gáy của nàng.
Tức khắc, cô gái này bất tỉnh.
Kim Hối sợ nàng sẽ tìm cái chết, dùng tốc độ nhanh nhất, một lần nữa trói nàng lại, ngay cả miệng cũng buộc chặt, đỡ phải nàng tỉnh lại rồi cắn lưỡi tự sát.
...
Thượng bất chính hạ tắc loạn!
Gia tộc họ Chúc này từ trên xuống dưới không có một cái tốt.
Kim Hối ta đây làm như vậy là vì dân trừ hại.
Kim Hối toàn thân nhiệt huyết sôi trào, trong đầu không ngừng hiện lên cô gái xinh đẹp bị thương khắp người, nhớ tới vẻ quyết liệt khi nàng định đập đá vào đầu mình.
Những súc sinh này, súc sinh!
Gã dụng hết toàn lực, móc ra một cái lỗ lớn ở trên con đê của họ Chúc.
Cũng đủ lớn, cũng đủ sâu.
Tiếp đó, Kim Hối lấp cái rương lớn kia vào.
Vải dầu vẫn không có mở ra.
Tìm được kíp nổ bên trong, trực tiếp đốt lửa.
Tiếp tục Kim Hối rất nhanh lao điên cuồng, trở về trạm gác bên trong.
Tiếp đó, gã chợt vác cô gái kia lên vai, vận dụng khinh công đến cực hạn.
Chạy mau!
Chạy mau!
Chỉ thời gian hơn một phút đồng hồ, Kim Hối liền chạy ra khỏi hai dặm.
Tiếp đó phóng người lên ngựa, chạy như điên về phía ngọn núi.
Mặc dù gã không biết bên trong rương là vật gì.
Thế nhưng gã biết, những thứ cô gia đã làm ra, đều chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Cũng là đáng sợ, tràn trề tính hủy diệt gì đó.
Rất nhanh, cái kíp nổ thật dài đốt tới phần cuối.
Lúc này!
Mưa to trên trời lại ngừng.
Toàn bộ trong đất trời, giống như rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Tiếp đó!
- Ầm...
Một tiếng vang thật lớn!
Toàn bộ mặt đất đều run nhè nhẹ.
Con đập bao quanh hồ chứa nước của gia tộc họ Chúc giống như bị người khổng lồ xé toạc ra.
Vô số đá bay lên trên không.
Toàn bộ đê đập, bị nổ tung một cái lỗ lớn.
Nước lũ được tích cóp trọn đêm nửa ngày giống như vòi rồng, tuôn trào mãnh liệt.
Cuốn phăng tất cả trang viên, đất đai, lâu đài, lầu các của gia tộc họ Chúc đi.
Tràn trề sức mạnh hủy diệt.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay đổi mới hơn một vạn sáu ngàn chữ. Nguyên nhân giấc ngủ không đủ rõ ràng mệt mỏi đến mức tận cùng, lạy xin các huynh đệ hỗ trợ a.
Ta ăn chút cơm tiếp tục thức đêm gõ chữ, viết rõ sáng chương thứ nhất, bởi vì ngày mai phải ra khỏi nhà có việc.
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Kim Hối à, mùa xuân đến rồi đó! Vừa ra khỏi nhà đã gặp gái:3